Chương 328: Thư Sinh
Thiệu Bình Ba chợt than thở nói: “Ngưu Hữu Đạo này khó chơi hơn ta tưởng tượng, nếu không trừ khử, tương lai sẽ là họa lớn trong lòng!”
Thiệu Tam Tỉnh: “Đại công tử chờ tình hình ổn định lại hẵng mưu tính cũng không muộn, vẫn nên ăn một chút trước đã!”
Thiệu Bình Ba như đang tự nói: “Mưu toan thế nào? Không có cơ hội thích hợp, hắn co đầu rút cổ không ra, ta cũng không làm gì được hắn! Lần này rơi vào cái bẫy, ra tay cực mạnh với ta chứng tỏ hắn đã dồn người và tinh lực vào phía ta, ta lại chẳng thể làm được gì hắn!”
Thiệu Tam Tỉnh than nhẹ một tiếng, biết chuyện lần này là đả kích khá lớn đối với hắn ta, là nỗi hận khó tiêu tan, thực sự cũng chịu thiệt lớn, suýt chút nữa đã bỏ mạng, thậm chí bị bức phải giết huynh đệ thủ túc và mẹ kế là đã đủ biết hắn ta quyết tâm như thế nào. Hơn nữa giờ bãn thân hắn còn ở trong lao ngục, thân bị giam hãm, hoàn cảnh bị trói buộc, làm sao có thể không hận được?
Có điều lão vẫn an ủi: “Không phải công tử không bằng hắn, mà thân phận địa vị hai người khác biệt, công tử công vụ quấn thân, một ngày trăm công ngàn việc, chuyện trên tay không phải muốn buông xuống là buông xuống, tinh lực căn bản không thể dồn hết ở hắn. Còn hắn thì sao, một tu sĩ ăn no rồi không có chuyện gì làm, chuyện tu luyện thích buông thì buông, có thời gian rảnh rỗi gây phiền phức cho công tử, so ra dĩ nhiên công tử tương đối thiệt thòi rồi.”
Thiệu Bình Ba: “Đây chỉ là nguyên nhân một mặt thôi, không thể không thừa nhận, người này thật sự có năng lực, nếu còn không chịu chấp nhận sự thật, e là còn phải chịu thiệt lớn, rõ ràng hắn đã để mắt tới ta, sẽ không bỏ qua!”
Thiệu Tam Tỉnh: “Công tử, vẫn nên nhét gì vào bụng cái đã! Nếu vì hắn mà không nuốt trôi cơm thì mới thua thật đấy!”
Thiệu Bình Ba yên lặng một chút, quay người đi tới, ngồi bên cạnh bàn, nhận đôi đũa, lại lộ vẻ nặng nề tâm sự, trầm ngâm nói: “Ta thân hãm nơi đây sẽ ảnh hưởng rất lớn đến lòng nhân tâm của đám người dưới. Trước khi xác định Băng Tuyết các có nhúng tay vào hay không, Đại Thiện sơn vì giữ đường lui cho mình và tránh hiềm nghi, những tu sĩ kia sẽ không nghe theo điều động của ta. Thương Triều Tông và Ngưu Hữu Đạo quan hệ dây dưa không rõ, cũng không dễ động vào. Đây chính là lúc ta yếu thế nhất, khó đảm bảo Ngưu Hữu Đạo sẽ không nhân thời cơ này tấn công, ta cần có nhân thủ có thể tin chậy, lập tức thông báo Tô Chiếu, dẫn người chạy tới với tốc độ nhanh nhất đề phòng vạn nhất!”
Thiệu Tam Tỉnh trong lòng thầm than, Đại công tử giống lâm đại địch như vậy xem ra không phải kiêng kị bình thường vị kia, thân ở trong địa lao phủ thứ sự, cao thủ nhiều như mây bảo vệ mà vẫn không có cảm giác an toàn.
Có điều cũng có thể lý giải, những đối thủ đã gặp chưa ai khiến công tử phải thua thiệt lớn như vậy!
“Đại công tử yên tâm, chuyện vừa xảy ra lão nô đã lập tức liên hệ trước với Tô tiểu thư, Tô tiểu thư nghe nói Đại công tử xảy ra chuyện chắc hẳn sẽ chạy tới đầu tiên.” Thiệu Tam Tỉnh một lần nữa trấn an một câu, lại đưa tay mời dung: “Đại công tử, phải ăn no rồi mới có sức.”
Thiệu Bình Ba nghe nói đã sớm thông báo cho Tô Chiếu thì mới yên tâm lại, nâng đũa chậm rãi thưởng thức.
Có điều, hai bên mặt hắn ta vẫn còn lưu lại dấu tay của Thiệu Đăng Vân vô cùng bắt mất...
Giết mẹ kế, giết hai huynh đệ ruột, trừng phạt thế này đã coi như nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn được nữa...
Trong màn đêm, hai hán tử say về sát vai nhau, bước chân lảo đảo bước đi.
Trên đường, một người vịn tường, một người khác nấc ra mùi rượu, lắc lư hỏi: “Lý huynh, sao rồi, say chưa?”
Người vịn tường cúi đầu khoát tay. “Mót quá, đi tiểu cái đã, huynh đi trước đi, chỗ ta biết rồi, sẽ đến sau.”
“A haha, vậy huynh mau đi đi.” Người kia giọng lè nhè cười haha quay người bỏ đi.
Đợi người này đi xa, hán tử say kia trốn ở góc tường xè xè dần đứng thẳng eo, buộc dây lưng quần lại, đi ra khỏi góc tường nhìn bóng người lảo đảo kia đi xa, ánh mắt đã khôi phục sự tỉnh táo, không còn chút men say, chính là Lục Thánh Trung cải trang.
Gã quay người bước đi nhanh, biến mất trong bóng tối, quan sát khu vực xung quanh mục tiêu trước rồi nấp trong một tán cây, quan sát từ trên cao.
Không lâu sau, hán tử sau trước đó lắc lư đi tới, đứng ngoài tiểu viện, nắm tay cầm nện vào cửa, hét lên: “Đàm huynh, Đàm huynh...”
Rất nhanh, cửa tiểu viện mở ra, một nam tử ăn mặc thư sinh, mặt mày thanh tú xuất hiện, trong tay còn cầm thư quyển, trước đó rõ ràng đang còn đọc sách.
Nhìn thấy hán tử say trước cửa, y kinh ngạc nói: “Đường huynh, sao huynh uống say thế này?”
“Mới quen một người bạn, chờ lát nữa sẽ giới thiệu huynh làm quen.” Hán tử say cười haha, bước qua cánh cửa không cần xin phép.
“Đường huynh...” Thư sinh có vẻ hơi bất đắc dĩ, uống tới như vậy còn chạy đến nhà y khiến y rất cạn lời.
Thư sinh đi ra cửa nhìn một chút, không thấy người sắp được giới thiệu làm quen đâu.
Y lắc đầu lui lại đóng cửa.
Cùng với động tĩnh gõ cửa trước đó, Lục Thánh Trung ở trên cao thăm dò đã chú ý cẩn thận quan sát bốn phía nhìn xem phải chăng có người ngầm theo dõi xung quanh thư sinh không.
Vì sao lại chú ý đến thư sinh này? Chỉ vì lúc Võ Thiên Nam đàm luận thi họa với Đào Yến Nhi để huênh hoang mình rất giỏi thi từ, từng nói đến một chuyện, nói Thiệu Liễu Nhi muội muội Thiệu Bình Ba từng tổ chức một thi từ xã, lúc trước y cũng là một thành viên trong thi từ xã kia.
Trong lúc vô tình còn đề cập, trong thi từ xã, muội muội Thiệu Bình Ba có vẻ có quan hệ không tệ với người tên Đàm Diệu Hiển.
Có điều chỉ hơi đề cập đến thì lập tức ngậm miệng không đề cập nữa, hỏi thế nào cũng không chịu nói tiếp.
Lục Thánh Trung từng làm “thích khách”, lúc trước từng nghĩ cách ám sát Ngưu Hữu Đạo, có thể được Ngưu Hữu Đạo ưu ái dĩ nhiên là một thích khách ưu tú.
Thân là một tên thích khách ưu tú, dĩ nhiên nhạy cảm ý thức được thâm ý khác trong lời nói của Võ Thiên Nam.
Nhưng mà lúc ấy lấy hoàn thành nhiệm vụ Ngưu Hữu Đạo nhắn nhủ gã làm đầu, không nên đánh rắn động cỏ nên không nắm chặt chuyện liên quan đến Thiệu Liễu Nhi không thả, chỉ thêm cái tên Đàm Diệu Hiển này vào sau Thiệu Liễu Nhi trong sơ đồ quan hệ nhân vật của Thiệu Bình Ba.
Lần này trở lại một lần nữa nhận nhiệm vụ, cân nhắc sơ đồ quan hệ nhân vật của Thiệu Bình Ba, tìm kiếm đối tượng ra tay, khó!
Thế là ánh mắt gã một lần nữa để ý tới Đàm Diệu Hiển, chuẩn bị mò xem người này có chuyện gì, xem thử có tìm được sơ hở gì không.
Cho dù Ngưu Hữu Đạo nói, giờ là lúc Thiệu Bình Ba yếu thế nhất nhưng dù sao thành Bắc Châu cũng ở dưới mắt Thiệu Bình Ba, bảo gã không cẩn thận không được.
Đặc biệt là sau khi gã biết Thiệu Bình Ba đã tránh thoát một kiếp, mà lại tránh thoát một kiếp bằng thủ đoạn độc ác không thể tưởng tượng được đã khiến gã vô thức khắc sâu lời Ngưu Hữu Đạo, Thiệu Bình Ba này thực sự rất nguy hiểm!
Kể từ đó, gã càng thêm cẩn thận.
Sau khi đàm tới Đàm Diệu Hiển này, gã đã tìm hiểu một chút xung quanh nhà Đàm Diệu Hiển, biết Đàm Diệu Hiển ở một thân một mình nhưng vẫn không dám trực tiếp tiếp xúc.
Nhìn bề ngoài, Đàm Diệu Hiển này chỉ là người bình thường, nghe nói vốn là thư sinh dạy học, lại có quan hệ không tệ với nữ nhi thứ sử, trong tình huống chưa được xác định rõ, Lục Thánh Trung không thể không cảnh giác.
Thế là trong tình huống gã chưa vội tiếp xúc với trọng tâm trước mà ra tay từ vòng ngoài tương đối an toàn, âm thầm mày mò, tìm đến một bằng hữu của Đàm Diệu Hiển, nghĩ cách vừa gặp đã quen, uống say khướt, mượn kẻ say rượu lắc lư này đến tìm Đàm Diệu Hiển.
Để người này tới tìm Đàm Diệu Hiển dĩ nhiên không phải là mục đích, mà chỉ muốn mượn cơ hội quan sát một chút, nhìn xem Đàm Diệu Hiển có phải là người bình thường thật không, xung quanh có người theo dõi không, đặc biệt là tu sĩ.
Cho dù theo Ngưu Hữu Đạo nói, thế Thiệu Bình Ba lúc này rất yếu, ngay cả hán tử say cũng nói Đàm Diệu Hiển là người bình thường nhưng gã vẫn giữa vững cẩn thận cao độ.