Chương 334: Gạo Nấu Thành Cơm
Thiệu Liễu Nhi mở to hai mắt nhìn, hỏi: “Có phải nguyên nhân do nhà của thiếp không?”
Đàm Diệu Hiển cúi đầu không nói gì.
Lời này vốn dựa theo dặn dò của Lục Thánh Trung không nên nói vào thời điểm này.
Theo ý Lục Thánh Trung, đợi gạo nấu thành cơm rồi mới đưa hoàn cảnh khó khăn này ra, như vậy càng chắc chắn có thể đưa Thiệu Liễu Nhi rời đi.
Đối với Lục Thánh Trung mà nói, nếu Thiệu Liễu Nhi không phối hợp, muốn mang một người sống sờ sờ rời khỏi Bắc Châu rất khó khăn, một khi Thiệu gia phát hiện không thấy Thiệu Liễu Nhi, chắc chắn sẽ tìm khắp nơi. Gã muốn ôm hay vác Thiệu Liễu Nhi đi? ép một người sống sờ sờ rời khỏi Bắc Châu quá bắt mắt, độ thoát thân rất khó, Bắc Châu còn là địa bàn của Thiệu gia.
Có điều gã đã chuẩn bị xong đường lui, lỡ như Thiệu Liễu Nhi không phối hợp hoặc giấu Thiệu Liễu Nhi ở nơi bí mật, chờ Ngưu Hữu Đạo phái người tới tiếp ứng.
Nhưng chuyện đã tới nước này, Đàm Diệu Hiển đã dặn dò ổn thỏa kia lại không làm được những chuyện xấu xa ấy.
“Vì sao chàng không nói sớm cho thiếp biết?” Hốc mắt Thiệu Liễu Nhi đỏ lên, đưa tay nâng hai mặt y lên, lệ nóng doanh tròng nói: “Đàm lang, thật xin lỗi, là thiếp hại chàng.”
Đàm Diệu Hiển lắc đầu, không cho rằng mình bị nàng liên lụy. Có thể nhìn thấy nàng, y cảm thấy y có phải chịu bao nhiêu ủy khuất cũng đáng, thật sự không muốn chia cắt với nàng nữa.
Động tình, y cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng lên, bật thốt ra: “Liễu Nhi, đi theo ta đi!”
“Đi?” Thiệu Liễu Nhi sửng sốt một chút, dường như hiểu ra ý của y, hỏi: “Chúng ta có thể đi đâu?”
Đàm Diệu Hiển vội vàng nói: “Rời khỏi Bắc Châu, đi đến một nơi người nhà nàng không thể tìm thấy, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời, nàng có bằng lòng đi theo ta không?”
Còn cái Lục Thánh Trung gọi là gạo nấu thành cơm gì đó sớm đã bị y quên bẵng mất rồi.
Đầu tiên bảo y dùng phương thức lừa gạt kia để làm chuyện hèn hạ vô sỉ với Thiệu Liễu Nhi y thật sự không làm được, giờ y cũng chẳng tâm tư đâu nghĩ đến chuyện dơ bẩn kia. Y chỉ muốn đưa nàng đi, không để nàng lại chia cắt với mình là được rồi.
Thiệu Liễu Nhi kinh ngạc nhìn y, không biết nên trả lời như thế nào.
Mặc dù nàng cũng xúc động vì tình, cũng là nàng chủ động trước nhưng nàng vẫn lý trí hơn y.
Thiệu gia trải qua phong vân, phản bội Yến quốc đến Hàn quốc, bây giờ xây dựng được quân đội riêng, quá trình này nàng tận mắt nhìn thấy, cũng đã nhìn thấy đại quân chém giết tàn khốc, nhìn thấy mạng người liên tục ngã xuống như cỏ rác, nhìn thấy máu chảy thành sông, biết thế nào là hung hiểm, tầm mắt không phải Đàm Diệu Hiển thư sinh chưa rành thế sự có thể so sánh được. nàng biết rõ Bắc Châu nằm trong sự khống chế của Thiệu gia, đại ca kia của nàng càng không đơn giản, không phải dễ trốn, nhất là cô nam quả nữ không năng lực gì như hai người bọn họ, làm sao trốn đây?
Cho dù trốn, làm sao có thể sinh tồn trong loạn thế này?
Trong mắt Đàm Diệu Hiển lộ ra tia thất vọng: “Nàng không bằng lòng sao?”
“Không, thiếp bằng lòng!” Thiệu Liễu Nhi vội vàng lắc đầu. “Có điều chúng ta có thể đi đâu?”
Đàm Diệu Hiển: “Rời khỏi Bắc Châu.
Đi tới nơi người nhà nàng không thể tìm thấy.”
“Được!” Thiệu Liễu Nhi cười gượng ép, chợt giang hai tay kéo lấy cổ y, hai đầu kề sát nhau.
Thấy nàng đồng ý, Đàm Diệu Hiển dĩ nhiên vô cùng vui mừng, ôm chặt lấy nàng giống như đã có được cả thế giới, chết cũng không tiếc.
Y không hề biết rằng Thiệu Liễu Nhi đang kề mặt sát vai y lại khó xử cỡ nào, nàng thật sự không nghĩ hai người có thể chạy thoát.
Nàng cũng hiểu sự đơn giản của Đàm Diệu Hiển, đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng thích y, sở dĩ biết rõ khó thoát vẫn đồng ý, đó là vì không muốn y tổn thương.
“Chàng bằng lòng cưới thiếp sao?” Thiệu Liễu Nhi chợt ghé vào lỗ tai y nỉ non.
Đàm Diệu Hiển gật mạnh đầu: “Bằng lòng!”
“Muốn thiếp không!” Thiệu Liễu Nhi cắn môi trầm thấp một tiếng.
“Ừm?” Đàm Diệu Hiển mờ mịt không hiểu, trong mắt có tia nghi hoặc.
“Hãy để thiếp làm nữ nhân của chàng!” Thiệu Liễu Nhi ghé vào lỗ tai y nỉ non, ngẩng mặt khỏi vai y, hai mắt đối nhau, chợt nhón chân lên hôn lên đôi môi y.
Đàm Diệu Hiển trừng lớn hai mắt, giật mình, chấn kinh.
Cảm nhận được đôi môi mềm mại của nàng, cảm nhận được hơi thở của nàng, nhìn nàng xấu hổ nhắm nghiền hai mắt ở khoảng cách gần, người trẻ tuổi huyết khí phương cương sao có thể chịu được, huống hồ y còn thích nàng nhiều như vậy, có thể nói trong nháy mắt máu nóng đã xông tới đầu, ôm hôn kịch liệt.
Hai tay y chạy loạn trên người Thiệu Liễu Nhi, vội vàng nhưng lại không biết nên ra tay như thế nào.
Là Thiệu Liễu Nhi chủ động buông hai tay, mở rộng vạt áo mình ra mới giúp y tìm được cách, thật sự đai áo nới lỏng cả đời không hối hận.
Hai người nhanh chóng trần truồng ngã xuống, lăn lộn trên giường, cả hai đều thở hổn hển.
Sau cơn đau đớn và đẹp đẽ lần đầu qua đi, ôm lấy nam nhân đang nằm thở hổn hển chưa thả mình ra, Thiệu Liễu Nhi hai mắt kinh ngạc nhìn nóc nhà.
Nàng không muốn chia cắt với Đàm Diệu Hiển, nhưng nàng hiểu rất rõ, dùng cách này chạy ra khỏi Thiệu gia không phải kế lâu dài, không lâu sau Thiệu gia sẽ phát hiện.
Một khi để Thiệu gia tìm được nàng, đời này chỉ e là đừng mong gặp lại Đàm lang nữa, nếu làm không tốt còn sẽ nguy hiểm đến tính mạng Đàm lang.
Nàng không nghĩ hai người có thể chạy thoát, nàng cũng biết một khi bị Thiệu gia tìm tới sẽ không để nàng có cơ hội thoát thân lần thứ hai.
Thế là nàng lựa chọn cách ván đã đóng thuyền với Đàm lang để đối mặt với Thiệu gia.
Lục Thánh Trung hi vọng gạo nấu thành cơm, Đàm Diệu Hiển không làm, kết quả lại là Thiệu Liễu Nhi quả quyết chủ động làm, điều này e là nằm mơ Lục Thánh Trung cũng không ngờ tới.
Lần đầu đụng chạm xác thịt khiến cả hai người không muốn tách nhau ra, nhưng giờ Đàm Diệu Hiển đã bình tĩnh lại, y cho rằng đưa Thiệu Liễu Nhi đi trốn mới là chủ yếu, mới nhớ tới lời dặn của Lục Thánh Trung.
“Liễu Nhi, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, rời khỏi Bắc Châu đi!” Đàm Diệu Hiển kiên định nói.
“Ừm!” Thiệu Liễu Nhi gật đầu cười nghe theo y.
Mặc dù nàng không nghĩ có thể chạy thoát, nhưng có mối quan hệ này rồi, trong lòng nàng cũng thản nhiên, có thể chạy thoát với không nàng đã không quan trọng nữa, cứ để Đàm lang quyết định đi, lỡ có rơi vào tay Thiệu gia, nàng lại đứng ra nói rõ là được, giờ không cần thiết phải nói ra những lời ngu xuẩn đả kích Đàm lang.
Hai người thu dọn qua loa một chút, nắm tay nhau cùng đi ra cửa.
Mãi cho đến khi đỡ Thiệu Liễu Nhi lên xe ngựa, bản thân cũng vào trong xe ngựa cùng ngồi trong xe, Đàm Diệu Hiển vẫn chưa từng buông tay nàng, trên mặt luôn nở nụ cười hạnh phúc.
Thiệu Liễu Nhi ở trong xe ngựa cũng nhìn y không chớp mắt, trong lòng, tràn đầy ngọt ngào.
Mãi cho đến khi xe ngựa chạy bắt đầu xóc nảy, Thiệu Liễu Nhi mới đẩy màn cửa nhìn ra bên ngoài rồi quay đầu lại hỏi: “Đàm lang, chúng ta đang đi đây vậy?”
Đàm Diệu Hiển nói: “Đi tắt đến Bình Lan giang, đi đường thủy, thuận theo con sông đến Tống quốc, chỉ cần tiến vào cảnh nội Tống quốc sẽ không sợ nữa, tóm lại cứ rời khỏi cảnh nội Bắc Châu, đến lúc đó lại nghĩ cách đặt chân, nàng yên tâm, bờ sông có thuyền tiếp ứng, ta đã an bài xong tất cả!”
Đây cũng là ý của Lục Thánh Trung, gã lo một khi chuyện bại lộ Thiệu gia sẽ lập tức hoài nghi bên Ngưu Hữu Đạo, phía Yến quốc sẽ bị chặn đường trước, truy binh có thể cũng chạy về phía Yến quốc đầu tiên nên quyết định đi vòng qua Tống quốc sẽ nắm chắc thành công hơn một chút, chuyện còn lại giao cho bên Ngưu Hữu Đạo an bài.
“Có thuyền tiếp ứng?” Thiệu Liễu Nhi hơi có vẻ kinh ngạc, như không dám tin nhìn Đàm Diệu Hiển từ trên xuống dưới.
Nói thật, nàng tự nhận mình hiểu rõ vị này, Đàm lang là ai nàng rõ ràng, lấy đâu ra năng lực bố trí cẩn mật như vậy chứ?
Nàng nghi ngờ nói: “Chàng đã bố trí xong xuôi? Bình Lan giang cách đây chừng năm mươi dặm, sao chàng có thể bố trí ngoài mấy chục dặm chứ?”