Chương 378: Khát Máu (1)
“Thêm vướng víu à?” Ngưu Hữu Đạo vừa nói vừa đi.
Hắc Mẫu Đơn vội vàng tiến lên, đưa tay ngăn cản hắn: “Đạo gia, người không thể mạo hiểm như vậy, đã nghi ngờ có vấn đề thì không nên đi!”
“Những gì nói với cô trước đó đều vô ích sao? Có vấn đề mới phải đi! Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, tránh ra!”
“Đạo gia, người không thể đi, ta và Đoạn Hổ đi là được rồi!”
“Mục tiêu của người ta là ta, các ngươi đi làm được cái gì? Tránh ra!”
“Đạo gia, người không thể như vậy, nếu người xảy ra chuyện gì, ta cùng đám Đoạn Hổ, còn cả ba phái sẽ không thể nào có đất đặc chân ở chỗ Dung Bình quận vương.”
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên duỗi một tay búng lên chóp muỗi nàng, thuận tay trượt lên eo nàng, một tay trực tiếp ghìm nàng vào lồng ngực mình.
Hành động đột ngột của hắn dọa Hắc Mẫu Đơn suýt giật mình.
Hắc Mẫu Đơn thấp hơn hắn ngẩng đầu lên, thấy rõ nụ cười như có như không dưới mũ của hắn không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, lúc này thế mà còn có tâm trạng trêu đùa nàng.
Nàng dứt khoát giang hai cánh tay ôm chặt hắn: “Đừng đi, ta bồi người ngủ, chuyện kia của ta khá tốt, đảm bảo người sẽ hài lòng!”
Ngưu Hữu Đạo thấp giọng nói bên tai nàng: “Cô làm giỏi liên quan gì đến ta? Biết rõ núi có hổ vẫn đi lên núi hổ, cái dựa vào không chỉ lá gan, ta chỉ muốn nói với cô, tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở xuống, không ai có thể tuỳ tiện giết chết ta!”
Điều này tuyệt đối không phải nói ngoa, Truyền pháp hộ thân phù Đông Quách Hạo Nhiên truyền cho hắn trên người hắn vẫn còn chín đạo!
Tất nhiên Hắc Mẫu Đơn không tin nhưng Ngưu Hữu Đạo không có thời gian nói nhảm với nàng, một tay hắn đẩy nàng ra tiện tay “chát” một tiếng vỗ mông nàng một cái.
Trong lúc lơ đãng, phong phạm “Đạo gia” trước kia lại xuất hiện.
Hắc Mẫu Đơn tiện tay xoa mông một cái lại không cảm giác, vẫn muốn ngăn cản.
Ngưu Hữu Đạo vén mũ lên, mặt mày nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo, một tay chỉ về phía nàng: “Không hiểu quy củ thì đi tìm Hầu Tử để hắn dạy dỗ cô cho tốt! Còn dám nói nhảm thì cút đi cho ta!”
Đúng là nói trở mặt liền trở mặt, vừa rồi còn đùa giỡn, giờ trở mặt còn nhanh hơn lật sách, vẻ mặt ngoan lệ, vô cùng dọa người!
Gương mặt Hắc Mẫu Đơn ngưng trọng, đứng cứng ngắc tại chỗ.
Ngưu Hữu Đạo bước nhanh đi, mở cửa, ra ngoài, đóng cửa.
Trên hành lang bên ngoài, Phan chưởng quỹ đang đi qua đi lại ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo ra, lập tức xông tới: “Đạo gia!”
“Đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo thuận tay kéo mũ sau lưng che lên đầu.
“Ừm...” Phan chưởng quỹ nhìn sau lưng hắn, không khỏi nghi ngờ nói: “Chỉ một mình người?”
Ngưu Hữu Đạo thắc mắc nói: “Không phải ngươi nói hắn chỉ chịu gặp ta sao? Vậy chắc chắn là có chuyện gì bí mật trọng đại, đi nhiều người để làm gì?”
“...” Phan chưởng quỹ sửng sốt một chút, lại liên tục gật đầu: “Vâng vâng vâng.” Tranh thủ đưa tay mời.
Hai người nhanh chân bước đi rất mau chóng ra khỏi khách sạn Thiên Hồ, lúc đi đến một cây cầu hình vòm, Phan chưởng quỹ khẽ gật đầu với một lầu các đen nhánh cách đó không xa, dù sao Ngưu Hữu Đạo đã đội mũ che đầu lớn như vậy trên đầu, tầm mắt không thể nào nhìn thấy được.
Nam tử cao gầy đứng ở cửa sổ nhìn thấy cảnh này, quay người, đốt đèn đuốc trong phòng, chụp chụp đèn lên trên.
Trong phòng sáng sủa lên, bản thân gã lại mở cửa rời đi...
Trong cửa hàng Khí Vân tông, Lệnh Hồ Thu khoanh tay đi qua đi lại, chờ đợi.
Một lúc lâu sau, một nam tử cả người mặc đồ trắng tinh vân đạm khinh phong bước tới, chính là Phiền chưởng quỹ quản sự cửa hàng này.
Lệnh Hồ Thu đang đi qua đi lại lập tức dừng bước, chắp tay cười nói từ xa: “Phiền chưởng quỹ! Nhiều năm không gặp phong thái càng hơn trước kia!”
Phiền chưởng quỹ dừng bước, đánh giá y từ trên xuống dưới, lãnh đạm hỏi: “Lệnh Hồ huynh tìm ta có việc?”
Trong giọng nói không hề khách khí là mấy, với địa vị của Khí Vân tông trong giới tu hành, gã không cần thiết phải coi Lệnh Hồ Thu ra gì.
Đạo lý rất đơn giản, nếu thật sự gặp phải phiền phức ngay cả Khí Vân tông cũng không giải quyết được, tìm danh sĩ Tấn quốc như Lệnh Hồ Thu cũng vô ích. Mà Khí Vân tông thật sự muốn tìm Lệnh Hồ Thu làm việc gì đó, e là Lệnh Hồ Thu cũng khó từ chối.
Lệnh Hồ Thu sững sờ: “Không phải Phiền chưởng quỹ tìm tại hạ sao?”
Lông mày Phiền chưởng quỹ hơi nhướn lên: “Ta tìm ngươi?”
Ánh mắt Lệnh Hồ Thu đông lại, sắc mặt biến đổi, lại hỏi: “Lý Chân của quý cửa hàng có ở đây không?”
Chân mày Phiền chưởng quỹ cau lại: “Lý Chân nào? Trong cửa hàng chúng ta không có người này. Lệnh Hồ Thu, ngươi đang giờ trò gì vậy, ta không rảnh chơi với ngươi!”
Lệnh Hồ Thu lập tức đổi khuôn mặt tươi cười, liên tục chắp tay nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, xem ra ta hiểu lầm rồi, ta đã hiểu nhầm một người tên Lý Chân là người của cửa hàng quý phái, thật đáng chết! Phiền chưởng quỹ, là ta bất kính, ngài cứ làm việc của ngài đi, không cần phải để ý đến ta, ta cáo từ trước!”
Dứt lời lập tức quay người liếc mắt ra hiệu với Hồng Tụ, Hồng Phất, nhanh chân bước ra ngoài.
Sau khi Hồng Tụ, Hồng Phất phúc thân hành lễ với Phiền chưởng quỹ cũng nhanh chóng quay người rời đi.
Phiền chưởng quỹ đứng chắp tay chậm rãi thả tay ra, ngón tay ngoắc một cái, lập tức một hỏa kế bước tới gần chờ phân phó.
“Sao ta có cảm giác có gì đó không bình thường, phái người đi nhìn chằm chằm tên này xem thử đang giở trò quỷ gì!” Phiền chưởng quỹ mặt không thay đổi lạnh nhạt nói.
“Rõ!” Hỏa kế kia cấp tốc rời đi.
Khách sạn Thiên Hồ, Lệnh Hồ Thu dẫn thị nữ vội vàng trở về, đi thẳng đến cửa phòng Ngưu Hữu Đạo gõ cửa “cốc cốc” liên tục.
Hắc Mẫu Đơn mở cửa, thấy là y, vẻ mặt như bình thường khách khí một tiếng: “Tiên sinh!”
Thấy nàng vẫn ở đây, Lệnh Hồ Thu thở phào một hơi, liếc mắt vào phòng: “Huynh đệ kia của ta nghỉ ngơi chưa? Ta tìm hắn có việc.”
Hắc Mẫu Đơn: “Không khéo rồi, ban nãy có người tìm Đạo gia, Đạo gia ra ngoài rồi.”
Sắc mặt Lệnh Hồ Thu biến đổi cực lớn: “Ra ngoài rồi? Sao ngươi còn ở đây? ngươi không đi cùng hắn sao?”
Hắc Mẫu Đơn: “Đạo gia không cho ta đi theo.”
Lệnh Hồ Thu lập tức đẩy cửa đi vào, cũng mặc kệ Hắc Mẫu Đơn có đồng ý hay không, nhìn khắp nơi trong phòng, quả nhiên không thấy Ngưu Hữu Đạo.
Hồng Tụ, Hồng Phất theo vào hai mặt nhìn nhau.
“Người nào tìm hắn?” Lệnh Hồ Thu bỗng nhiên quay đầu lại hỏi.
Hắc Mẫu Đơn nói: “Ta không biết.” Nàng thật sự không tiện nói, lỡ như Phan chưởng quỹ không có vấn đề gì, nói lung tung có thể sẽ lộ bí mật.
Lệnh Hồ Thu trầm mặc một hồi, lại đổi sang tươi cười nói: “Vậy được rồi, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, sau khi huynh đệ kia của ta về bảo hắn sang tìm ta, ta có chút việc cần tìm hắn.”
“Được!” Hắc Mẫu Đơn đáp.
Ba người quay người rời đi, Hắc Mẫu Đơn tiễn ra tận cửa: “Tiên sinh đi thong thả.”
Nàng lại đứng ở cửa nhìn ba người trở về phòng riêng của mình.
Sau khi đóng cửa về lại trong phòng, bề ngoài bình tĩnh của Hắc Mẫu Đơn bị cuốn đi, thay vào đó là vẻ lo lắng, lo lắng đi qua đi lại.
Lệnh Hồ Thu quay trở về phòng mình cũng đi qua đi lại, cuối cùng chậm rãi ngồi xuống ghế “bộp” một tiếng đấm một đấm lên bàn, oán hận: “Tiện nhân! Không cần đoán, chắc chắn là chuyện tốt tiện nhân kia là!”
Không có người ngoài, cuối cùng y không nhịn được phát tác rồi.
Ở cửa hàng Khí Vân tông, y khó mà nói có người giả mạo người Khí Vân tông, kéo Khí Vân tông dính vào, chắc chắn sẽ chọc Khí Vân tông đi điều tra xem kẻ giả mạo người Khí Vân tông là ai, nếu làm không tốt còn sẽ kéo cả bên mình cùng nhức trứng.
Trước mặt Hắc Mẫu Đơn y không tiện nói hết ra, không tiện nói có người muốn gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo, nếu không đối phương sẽ nghi ngờ vì sao y biết có người muốn gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo.
Thậm chí y không thể đi truy tìm tung tích Ngưu Hữu Đạo, nếu đuổi kịp, gặp kẻ gây bất lợi cho Ngưu Hữu Đạo thì phải đánh hay không đánh?
Quả thực là khó lòng phòng bị, cả đường y luôn theo sát, không ngờ ở nơi khó xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhất lại bị người ta chui lọt.