Chương 384: Bài Danh Hai Trăm Sáu Mươi Bảy Bảng Đan (1)
Mọi người nhanh chóng chạy đến Vô Biên các. Không ít người qua đường chú ý đến một người đội mũ trùm đầu màu đen được một đám người chen chúc nhau bảo vệ.
Mọi người đến trước cửa hàng của Lưu Tiên tông. Khi tiến vào bên trong, ai nấy đều sửng sốt, bao gồm cả Ngưu Hữu Đạo cũng xốc mũ trùm đầu lên.
Chỉ thấy một Phan chưởng quỹ không hề bị tổn hao gì đang ngưng trọng chắp tay, nói: “Đạo gia, ta đã nghe nói qua mọi việc, có người giả mạo ta.”
Ngưu Hữu Đạo không nhịn được nhìn xuống cánh tay của ông ta. Hắn nhớ là lúc trước hắn đã chém đứt một cánh tay của “Phan chưởng quỹ”.
Một tu sĩ áp giải tù binh trở về, nói: “Đúng là có người giả mạo, kỹ thuật dịch dung rất cao siêu, ngay cả người quen cũng nhìn không ra, đúng là dĩ giả loạn chân. Bọn chúng thật không tầm thường. Chúng ta đã bắt được người giả mạo đó.”
“Mau dẫn ta đi xem.” Ngưu Hữu Đạo khoát tay ra hiệu.
“Mời!” Phan chưởng quỹ vội vàng đưa tay mời.
Mọi người tiến vào hậu đường, bước vào bên trong một gian phòng, chỉ thấy một người không còn bả vai và một người bị mất cánh tay đang được canh giữ và chữa thương.
Nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo xuất hiện, hai người bị thương không khỏi giật mình sửng sốt, dường như không thể tin được Ngưu Hữu Đạo còn sống.
“Đạo gia, người này chính là người đã giả mạo Phan chưởng quỹ.” Một tu sĩ chỉ vào một người đàn ông trung niên không còn bả vai, sau đó giật mặt nạ da người trên mặt ông ta xuống, lộ ra một gương mặt khác.
Ngưu Hữu Đạo muốn nhìn xem chiếc mặt nạ một chút, phát hiện nó được chế tạo cực kỳ tinh xảo, hừ lạnh một tiếng: “Đúng là có bản lãnh, trong thời gian ngắn như thế lại có thể chế tạo được món đồ tinh xảo như vậy. Nói, các ngươi là ai?” Nói xong, hắn ném cái mặt nạ trở lại.
Phan chưởng quỹ giả cười ha hả: “Ngươi đúng là mạng lớn, trong trường hợp như thế mà ngươi cũng có thể tránh thoát được một kiếp.” Giọng điệu khi nói chuyện cũng thay đổi, hẳn là giọng thật.
“Mau đưa thủ cấp của người kia cho ông ta xem.” Ngưu Hữu Đạo nói.
Đằng sau có người lập tức tiến lên, đưa ra một cái đầu người cho hai người kia nhìn.
Hai người kia không khỏi chấn kinh. Phan chưởng quỹ giả thất thanh nói: “Chỉ dựa vào các ngươi, đúng là không có khả năng.”
Hai người hoàn toàn không tin người đàn ông cao gầy đó lại thất bại trong tay Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo cũng không nói nhảm với hai người này, quay người rời đi.
Trên đường trở lại hậu đường, Ngưu Hữu Đạo dừng lại, ôm ngực ho khan hai tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu.
Trước đó bị Phan chưởng quỹ giả đánh lén, không phải một chút vấn đề cũng không có. Tu vi hai bên chênh lệch với nhau không nhỏ, bị đánh lén trong khoảng cách gần như vậy đã khiến cho hắn bị thương nhẹ. Về sau, khi cứng đối cứng với người cao gầy hai lần dưới lòng đất, hắn lại bị chấn thương liên tiếp. Nếu không nhờ có cát làm giảm xóc lực đạo, chỉ sợ hắn sẽ bị thương còn nghiêm trọng hơn.
Nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế, không đến nơi an toàn thì không để lộ dấu hiệu hắn bị thương. Lúc này, hắn thật sự không chịu nổi nữa, đành phải nôn ra.
Người hai bên giật mình, vội vàng đỡ lấy hắn: “Ngài bị thương rồi sao?”
“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Ngưu Hữu Đạo thoát khỏi tay người đỡ, sau khi ho vài cái, hơi thở thông thuận lại không ít. Hắn nói: “Nước.”
Phan chưởng quỹ vội vàng đi lấy nước cho hắn. Ngưu Hữu Đạo nhấp một ngụm nước, dằn lại ngụm máu muốn trào lên. Khi nào về đến phòng hắn sẽ nôn ra, tránh cho người ta nhìn thấy manh mối gì.
Đưa chén nước lại cho Phan chưởng quỹ, hắn nói: “Tách hai người kia ra, cần phải thẩm vấn bọn chúng cho kỹ càng. Còn nữa, không cho phép bất luận người nào tùy tiện tiếp cận bọn họ, ngay cả người nhà cũng phải kiểm tra thực hư nghiêm ngặt. Kỹ thuật dịch dung của đám người đó rất cao siêu, đừng để bọn chúng lợi dụng sơ hở giết người diệt khẩu.”
“Rõ!” Người hai bên đáp lại.
“Mang thủ cấp người kia theo. Lệnh Hồ Thu kiến thức rộng rãi, chắc có thể nhìn ra được người này là ai.” Ngưu Hữu Đạo quay sang nói với Công Tôn Bố, sau đó rời đi.
Mọi người không cần che giấu tung tích nữa. Công Tôn Bố và ba phái đều phái một người đi theo Ngưu Hữu Đạo đến khách sạn Thiên Hồ.
Nhìn mọi người đã rời đi, những người còn lại trở về cửa hàng Lưu Tiên tông, Phan chưởng quỹ hỏi một người bên cạnh: “Sư huynh, đó là thủ cấp của ai vậy. Ngưu Hữu Đạo dường như rất coi trọng nó. Mà phản ứng của hai người bị bắt cũng không bình thường.”
Vị sư huynh tham gia hành động tối nay thở dài: “Thực lực người này rất mạnh, trên dưới Lưu Tiên tông chúng ta đoán chừng cũng không phải là đối thủ của gã ta. Chúng ta còn sống trở về đã là may mắn lắm rồi.”
Phan chưởng quỹ giật mình: “Người nào có bản lĩnh lấy được thủ cấp của gã ta vậy?”
“Bị Ngưu Hữu Đạo giết.” Sư huynh trầm giọng đáp một câu.
“Ngưu Hữu Đạo có thể giết gã ta?” Gương mặt Phan chưởng quỹ hiện lên vẻ khó tin.
“Tình huống cụ thể thì ta không rõ, nhưng chính xác là chết trong tay Ngưu Hữu Đạo. Ngươi nãy ghi nhớ tình huống, sau đó báo tin về cho sư môn…” Sư huynh đem chuyện lúc đó thuật lại một lần.
Cửa khách sạn Thiên Hồ, Hắc Mẫu Đơn không thể ngồi trong phòng, cứ đứng ngoài cửa mong mỏi nhìn ra.
Nhìn thấy Công Tôn Bố, rồi nhìn người đang đội mũ có rèm che, tảng đá trong lòng Hắc Mẫu Đơn như rơi xuống, nhanh chóng tiến lên: “Đạo gia, ngài không sao chứ?”
“Hãy mau sắp xếp cho bọn họ ở sát phòng chúng ta.” Ngưu Hữu Đạo chỉ những người đi theo, dặn dò Hắc Mẫu Đơn một tiếng rồi nhanh chân bước vào phòng của mình.
Hắc Mẫu Đơn đành phải đưa đám người Công Tôn Bố đến quầy đăng ký phòng.
Trở lại phòng của hắn, Ngưu Hữu Đạo vội đóng cửa rầm một cái, ngay cả áo choàng cũng không kịp cởi, bước vào căn phòng nhỏ bên trong, thả Nguyệt Điệp chiếu sáng ra, sau đó liên tục ho khan vào trong một cái chậu đồng, nôn ra những bọt máu.
Đợi hơi thở bình ổn, hắn lấy ra một viên thuốc trị thương, bóp nát rồi bỏ vào trong miệng nuốt xuống, sau đó yên lặng thi pháp điều tức.
Cửa bên ngoài mở ra, Hắc Mẫu Đơn đã quay lại, nhìn thấy gian phòng nhỏ sáng đèn, nàng vội tiến vào. Khi ngửi được mùi máu tươi, nàng liền bước lên xem, con ngươi đột nhiên co lại, hô to: “Đạo gia, ngài bị thương rồi sao?”
Ngưu Hữu Đạo im lặng không nói, đợi một lát sau hắn mới mở mắt: “Ngươi không cần ngạc nhiên, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi. Có thể còn sống trở về đã là tốt lắm rồi.”
Nhớ đến tình huống bị người đàn ông cao gầy kia đuổi theo không bỏ, nhớ đến cảnh gã ta chỉ dùng một chiêu đã làm cho hơn mười tu sĩ Kim Đan phải bị thương, trong lòng hắn nhiều ít cũng có chút sợ hãi.
Hắn biết có người giấu mặt muốn đưa hắn vào chỗ chết, nhưng không nghĩ đến vì muốn đối phó hắn, người kia lại xuất động đối thủ cấp bậc như vậy.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hắc Mẫu Đơn hỏi.
Ngưu Hữu Đạo tạm thời không giải thích, bảo nàng mang nước súc miệng đến. Sau khi súc sạch máu tanh trong miệng, hắn đưa tay cởi áo choàng, thuận tay đưa cho Hắc Mẫu Đơn, sau đó bước ra khỏi gian phòng nhỏ, tháo bảo kiếm trên lưng gác lên kệ, lại hỏi: “Lệnh Hồ Thu đã về hay chưa?”
Khoác áo choàng của Ngưu Hữu Đạo lên tường xong, Hắc Mẫu Đơn mới trả lời: “Ngài vừa đi được một lát thì y trở về. Y đã từng đến tìm ngài, biểu hiện có chút không bình thường, còn dặn sau khi ngài trở về thì đến tìm y, nói là y đang có chuyện tìm ngài.”
Ngưu Hữu Đạo bước đến cạnh cửa sổ, nhìn khung cảnh yên tĩnh bên ngoài, chậm rãi nói: “Ta đã từng nói, theo lý Lệnh Hồ Thu không đủ để chấn nhiếp thế lực thần bí kia. Lần này động thủ với ta, còn có chuyện điều Lệnh Hồ Thu đi trước đó, Xem ra, việc y đến quận Thanh Sơn tìm ta, và việc bị truy sát trên đường đi này hoàn toàn có vấn đề. Cho dù Lệnh Hồ Thu không có quan hệ với thế lực thần bí kia, nhưng tám chín chục phần trăm, y nhất định biết được điều gì đó.”
Hắc Mẫu Đơn đưa tay bắt mạch của hắn, thi pháp kiểm tra thương thế cho hắn, xác nhận không có gì đáng ngại, mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi lại: “Nếu quả thật như vậy, Lệnh Hồ Thu nhất định có mưu đồ với ngài, nhưng y đang toan tính việc gì chứ?”