Chương 402: Còn Chuẩn Bị Cái Rắm!
“Nhớ kỹ, chiến mã lên thuyền rồi nhất định phải tách thuyền ra, tuyệt đối không thể trùng trùng điệp điệp đi trên biển thu hút sự chú ý của người khác.”
“Chuyện này không cần đông gia phân phó, thuộc hạ đã biết. Khi ngụy trang thuyền, cứ mỗi hai con thuyền sẽ cập bờ ngụy trang một lượt, xong xuôi gọn gàng liền xuất phát. Mỗi hai con thuyền cùng một tàu tiếp tế là một biên đội, ba thuyền là một tiểu đội. Trên biển cần tính tự chủ cao, chắc không có vấn đề gì, mấu chốt là từ lúc tiến vào cảnh nôi nước Hàn đến Bắc Châu, đoạn đường này quá nguy hiểm.”
“Chỉ cần đưa đến nước Hàn, còn lại không cần ngươi quan tâm nữa. Bên kia sẽ có người cẩn thận tỉ mỉ hơn ngươi quan tâm, đối phương sẽ an bài thỏa đáng, đảm bảo vạn vô thất nhất.”
Tần Miên gật gù: “Vậy là tốt rồi. Chúng ta đã chuẩn bị suốt mấy năm, tất cả các chi tiết đều chuẩn xác, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Ban đêm thành Đại Nha, đèn đuốc lốm đốm.
Ngưu Hữu Đạo hết rẽ đông lại rẽ tây đi qua thảo nguyên Phục Sức ngắm hết cảnh đẹp cảnh lạ khắp nơi, khiến cho Lệnh Hồ Thu đi cùng phát hoảng.
“Lão đệ, ngươi vừa đi vừa chơi suốt cả quãng đường rồi, đến cảnh nội nước Tề lại càng thảnh thơi hơn, không giống người đi làm việc!”
Trong một tác phường làm gốm, Ngưu Hữu Đạo nhìn người làm gốm nặn đất, rồi lại đến trước hầm lò to nuốt người ngắm lửa, Lệnh Hồ Thu bước lại gần nói.
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Không vội, khẳng định người giết ta trên đường khong phải ngẫu nhiên, trước khi làm chính sự phải dọn sạch phiền phức, không phải ta nên tạo cơ hội cho kẻ muốn giết ta sao?”
Tạo cơ hội? Lệnh Hồ Thu nhìn quanh một lượt, ghé sát vào tai hắn thì thầm: “Lão đệ, ngươi nói thật đi, lần trước ngươi xử lý Trác Siêu thế nào vậy?”
“Sau này ngươi sẽ biết. Nếu ngươi muốn biết luôn cũng được, để Hồng Tụ, Hồng Phất hầu ta một đêm ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Lệnh Hồ Thu trừng mắt.
Đi loanh quanh lung tung một vòng trong thành, nhóm người về khách sạn.
Ngưu Hữu Đạo về phòng, phát hiện Công Tôn Bố đã chờ mình bên trong.
Hắn đặt kiếm trong tay xuống, Hắc Mẫu Đơn lập tức ra ngoài sắp xếp người. Khách sạn phổ thông này, vách tường rất mỏng, có thể mọc tai đó.
Hắc Mẫu Đơn quay lại khẽ gật đầu rồi Công Tôn Bố mới lên tiếng: “Đạo gia, đằng trước truyền tin đến, vẫn vậy, không phát hiện có thuyền nào khả nghi xuất hiện ở bờ biển. Các đệ tử tập trung ở nước Tề vẫn đang tiếp tục điều tra.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không phát hiện, có phải là có gì che giấu không?”
Hiện giờ hắn không vội đến Kinh thành nước Tề ngay, hắn đang chờ tin tức, cố tình bày nghi trận, không nắm được tình huống nhất định, đến Kinh thành cũng không biết nên ra tay thế nào. Phát giác thân phận Lệnh Hồ Thu có vấn đề, hắn không dám hoàn toàn trông cậy vào y nữa, đã chuẩn bị hạ đao theo cách của mình.
“Sợ là không che giấu được.” Công Tôn Bố lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Lý do?”
“Ta đã đi thăm dò theo như dặn dò của ngài, vẫn không phát hiện ra chuyện gì. Ngai lại chắc chắn đối phương sẽ dùng thuyền lớn đến vận chuyển, môn hạ đệ tử đã hỏi qua không ít ngư dân nhiều kinh nghiệm ở ven biển, vì nước Tền cấm bán chiến mã ra ngoài cảnh nên chưa từng nghe nói có thuyền chuyên môn vận chuyển ngựa.”
“Không có thuyền chuyên vận, lẽ nào thuyền hàng cũng không có?”
Công Tôn Bố lắc đầu: “Chúng ta cũng có hỏi chuyện này, nhưng lão nhân có kinh nghiệm giải thích thuyền hàng bình thường không chở được ngựa. Không phải vì không chứa được, mà đại thể là ngựa đã quen sống trên đất bằng, lênh đênh trên biển sẽ không quen, sẽ bị bệnh, nhét ở chung sẽ có vấn đề, nên cần phải tách từng con ra, có người nuôi ngựa nhiều kinh nghiệm chăm sóc. Nếu muốn vận chuyển với số lượng lớn, cần phải cải tạo lại thuyền hàng mới dùng được.”
“Mấy người chúng ta kiểm tra một vài thuyền đáng nghi ven biển, không phát hiện có cải tạo gì. Theo như lời giải thích của Đạo gia ngài, sợ là không phải vài con thuyền, cần phải có một lượng thuyền lớn mới đủ được. Không thể đặc biệt chế tạo một con thuyền mới vì số ngựa này chứ? Làm ra một con thuyền hàng loại lớn có thể ra biển cần phải có thuyền tượng chuyên môn chèo thuyền, cũng không thể chế tạo ra trong một thời gian ngắn được, thuyền càng lớn, độ khả thi càng thấp, huống chi cũng không phát hiện có thuyền mới giống vậy.”
“Người của chúng ta đã kiểm tra một dọc ven biển, ngoài những nơi thuyền không thể cập bến, còn lại tất cả những nơi thuyền có thể cập bờ đền phái người chia khu ra kiểm tra hàng ngày. Nhân thủ không đủ, nếu ít thuyền còn có thể để sót, nhưng nếu là số lượng lớn thì phải phát hiện ra ngay chứ. Vì lẽ đó, nên mới nói rằng, vẫn chưa phát hiện ra tình huống mà Đạo gia ngài nói.”
“Đạo gia, có thể nào là tin tức của ngài sai lầm rồi không?”
Ngưu Hữu Đạo trầm mặc suy tư. Dù Thương Triều Tông muốn thành lập đội kỵ binh đặc biệt nhưng địa bàn Bắc Châu lớn như vậy, số chiến mã cần thiết chắc chắn phải lớn hớn số chiến mã Thương Triều Tông cần đi. Thiệu Bình Ba đã có đường kiếm ra, con số sẽ không thể nhỏ được. Với dã tâm của tên kia, phỏng chừng ít nhất cũng phải hơn vạn thớt mới phải.
Cân nhắc một lát, hắn hỏi: “Công Tôn, ta chưa từng tiếp xúc với hải thuyền các nước, ngươi áng chừng giúp ta xem, mười ngàn thớt chiến mã cần bao nhiêu thuyền mới chứa hết?”
Công Tôn Bố còn đang suy nghĩ, Hắc Mẫu Đơn lại xen vào trả lời: “Đạo gia, trước kia mấy tán tu chúng ta thường phải ra ngoài hải ngoại tìm kiếm linh thảo, đã từng bôn ba không ít ngày trên biển, cũng biết đại khái một chút về thuyền bè.”
Ngưu Hữu Đạo “À” lên một tiếng, quay sang hỏi nàng: “Vậy ngươi nói một chút xem.”
“Mười ngàn thớt… vậy phải xem là thuyền lớn hay thuyền nhỏ. Đi đường dài trên biển rất nguy hiểm, tình hình trên biển thay đổi thất thường, đụng phải sóng lớn, thuyền nhỏ rất dễ bị lật úp. Mà ngựa thì không phải hàng hóa, không thể chồng chất lên nhau, nhất định phải để ra không gian cho chúng, thuyền nhỏ cũng không chở được mấy con. Vì thế, có lẽ không có khả năng họ sẽ dùng thuyền nhỏ chở nhiều chiến mã như vậy.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Nói có lý! Thuyền lớn có thể chở bao nhiêu?”
“Loại hải thuyền lớn nhất ta đã từng thấy phỏng chừng có thể chở được hai trăm con một lượt cũng không thành vấn đề. Có điều, loại thuyền này ở các nước cũng không nhiều. Nếu muốn vận chuyển hơn vạn thớt chiến mã, khả năng lớn nhất là họ sẽ dùng loại hải thuyền tầm trung chở được hơn trăm con đi. Loại thuyền này, ở các nước không nhiều lắm, nhưng cũng sẽ không quá ít.
Ngưu Hữu Đạo nhìn sang Công Tôn Bố xác nhận. Công Tôn Bố gật đầu: “Mẫu Đơn muội muội nói không sai. Đúng là có chuyện như vậy, trước đây ta rất ít ra biển, về mặt này kinh nghiệm của ta có thể còn không bằng Mẫu Đơn muội muội.”
Ngưu Hữu Đạo chần chừ nói: “Nói cách khác, ít nhất phải một trăm chiếc thuyền lớn mới được.”
“Phải!” Hắc Mẫu Đơn gật đầu: “Ít nhất phải một trăm chiếc, vận chuyển nhiều ngựa sống đường dài như vậy sẽ có rất nhiều trường hợp bất ngờ xảy ra, cần phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không, chỉ sợ đến đích rồi cũng chẳng còn mấy con sống được. Nếu tính luôn cả vật tư tiêu hao trên đường, khẳng định không chỉ là một trăm thuyền. Ta nghĩ, bọn họ vận chuyển nhiều ngựa như vậy, sẽ không thể có chuyện thi thoảng lại cập bờ tiếp tế chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nghi ngờ nói: “Chừng trăm chiếc thuyền lớn khó chế tạo lắm sao? Các ngươi nói xem, có phải bọn họ đã trốn vào góc nào đó bí mật chế tạo không?”
“Không thể!” Hắc Mẫu Đơn và Công Tôn Bố gần như đồng thanh phủ nhận.
Ngưu Hữu Đạo liếc nhìn hai người, hỏi: “Giải thích đi!”
Hắc Mẫu Đơn nói: “Đúng như Công Tôn huynh vừa nói, muốn chế tạo thuyền lớn có thể ra biển, thợ thủ công bình thường không thể làm được, mấy thợ làm thuyền đánh cá bình thường không thể so dược. Người có thể chế tạo ra loại thuyền này nhất định phải là công tượng chế tạo thuyền biển có kinh nghiệm ở vùng duyên hải!”
“Nhìn lại, với phàm phu tục tử, biển cả bao la vẫn luôn đáng sợ, ngoại trừ các thương nhân vì kiếm tiền mà mạo hiểm kia, đại đa số người ta vẫn cường điệu vận tải đường biển. Ngư dân đánh cá kiếm sống ở vùng duyên hải cũng sẽ không dùng thuyền lớn như vậy, cũng không mua nổi. Dù có mua được, muốn dùng thuyền lớn như thế cũng phải mất mười, hai mươi người chèo thuyền. Ngươi định đi bao xa để đánh cá đây? Đi xa quá, đánh cá về được đến nhà thì cá cũng chết, ngư dân đánh cá gần biển có cần dùng đến thuyền lớn như vậy để đánh cá sao?”