Chương 406: Thăm Dò Của Tô Chiếu (1)
Viên Cương quay người bước ra, đi thẳng ra ngoài cửa, nhìn thấy Cao chưởng quỹ đang đi qua đi lại trước cửa hỏi: “Có việc gì?”
Trong tay Cao chưởng quỹ là một mới kim tệ, có mười đồng: “Tần ma ma của Bạch Vân Gian vừa rồi có đến nếm đậu hũ, ngoài trả tiền còn cho thứ này.”
Viên Cương: “Có ý gì?”
Cao chưởng quỹ: “Nàng nói, sau này các cô nương Bạch Vân Gian cũng sẽ thường đến đây ăn, nhưng đây là nơi đông người, các cô nương đến không tiện, bảo chúng ta làm một nhã gian cho các nàng. Nàng đưa mười kim tệ nói các nàng bỏ tiền phí nhân công.”
Viên Cương từ chối: “Không được!” Quay đầu bỏ đi.
Cao chưởng quỹ kéo tay hắn ta lại, cười khổ nói: “Ta cũng cảm thấy không ổn, thế nhưng là Tam thiếu gia lúc đi chơi ở Bạch Vân Gian, Tần ma ma đã cố ý đánh tiếng với Tam thiếu gia. Tam thiếu gia đã đồng ý, nói xung quanh bên này của chúng ta phải thu dọn lại để tiện làm một cái nhã gian cho các nàng, nói cũng không có gì khó khăn lắm. tam thiếu gia ngươi còn không biết sao? Là người ưa thể diện, chuyện đã đồng ý trước mặt một đám nữ nhân và bằng hữu mà lại không làm được, ngươi bảo hắn biết để mặt mũi ở đâu?”
Viên Cương trầm mặc: “Tự ngươi xem rồi xử lý đi, có điều ngươi nghe cho rõ điểm này, đừng quấy nhiễu chúng ta bên này.”
Thấy hắn ta chịu nhường, Cao chưởng quỹ lập tức cười thoải mái, liên tục gật đầu: “Hiểu hiểu hiểu, phương pháp của chúng ta không thể để người ta tùy tiện đánh cắp, đông gia yên tâm, ta sẽ an bài thật tốt!”
Viên Cương quay đầu bước đi.
“Uầy...” Cao chưởng quỹ im lặng, còn muốn hỏi hắn ta chuyện nhận người nhưng tính tình vị đông gia này đâu giống người làm ăn chứ, lão đành lắc đầu rời đi, nghĩ đợi lần sau gặp hẵng hỏi lại.
Biển rộng mênh mông, sóng biếc vô biên.
Một hán tử đội mũ rộng vành đang đạp sóng trên mặt biển bay lượn, khi thì dừng lại trên mặt biển quan sát bốn phía, mãi đến khi phía trước xuất hiện một tảng đá ngầm trồi lên mặt biển, gã vọt tới, phi thân đáp lên trên.
Diện tích đá ngầm to bằng năm sáu cái bàn, lúc thủy triều chắc là sẽ bị nước biển nuốt mất.
Với tình hình này đối với những thuyền đi qua đi lại trên mặt biển mà nói rất nguy hiểm, lúc đá ngầm chìm dưới nước, mặt nước không nhìn thấy, thuyền một khi đụng vào rất dễ thuyền hủy người vong.
Hán tử đội mũ rộng vàng đứng trên đá ngầm mắt nhìn ra xa bốn phía, thỉnh thoảng lại lấy bầu rượu bên hông uống hai ngụm.
Phía xa, một con thuyền loáng thoáng xuất hiện, hán tử sững ra một chút, quan sát một lát, sau khi xác định đi tới vùng này liền mau chóng cúi người nấp sau đá ngầm chờ.
Khi không có đá ngầm nhìn thấy có thuyền, gã sẽ lập tức chui vào trong nước tránh né.
Đợi một lúc lâu, con thuyền biển lớn đã đi cách đá ngầm trăm trượng, lái thẳng về phía trước.
Hán tử trốn sau đá ngầm đưa mắt nhìn hướng thuyền đi, nhanh chóng tháo mũ rộng vành trên đầu xuống, đặt bầu rượu xuống, đứng im lặng mượn đá ngầm yểm hộ, rui ra mặt biển sau lưng, lặn vào trong nước, thi pháp đi nhanh trong nước.
Lúc ngoi đầu lên gã đã ở phía dưới đuôi thuyền lớn, vịn đuôi thuyền. Gã không lên thuyền, duy trì cảnh giác, dán trên đuôi thuyền đi theo con thuyền, thỉnh thoảng lại lò đầu lên từ hai bên đuôi thuyền lặng lẽ dò xét phía trước thuyền.
Lúc chạng vạng tối, mặt biển sóng nước lấp loáng, thỉnh thoảng có thể nhìn vài tảng đá ngầm đứng giữa mặt biển, phía trước có một hải đảo.
“Đây là nơi quái quỷ gì?”
“Người ta đưa tiền, chúng ta kiếm tiền, để ý nó là nơi quái nào làm gì?”
“Ta nói nơi này quá nhiều đá ngầm, không cẩn thận có thể đụng chìm thuyền chúng ta đấy.”
“Không phải không sao rồi à, lộ tuyến người ta đưa lúc trước vẫn hữu dụng đấy chứ.”
Trên thuyền có người đang nói chuyện, hán tử sau đuôi buông lỏng tay, lặn vào trong nước đến sau một tảng đá ngầm rồi lại ngoi đầu lên, lặng lẽ quan sát tình hình trên đảo. Gã thấy xung quanh hải đảo cột buồm san sát, ngừng rất nhiều thuyền lớn, trong lúc nhất thời đếm không hết là bao nhiêu chiếc.
Nguyên nhân gã rời khỏi thuyền là gã để ý thấy trên đảo có rất nhiều tu sĩ bay qua bay lại kiểm tra.
Lúc này nhìn sang, trên đào hình như có không ít người đưng khiêng gỗ đi đến từng chiếc thuyền.
Quan sát tình hình một chút, thấy sắc trời dần tối, gã quyết định tới gần điều tra, một lần nữa lặng lẽ lặn vào trong nước.
Nguyên nhân dám tới gần điều tra là vì đây là vùng biển sóng lớn, nếu là mặt hồ ở đất liền gã đã không dám tới gần, gây ra gợn sóng trên mặt nước rất dễ bị người ta phát hiện, ở đây thì có thể nhanh chóng bị gợn sóng giấu đi.
Lúc đến gần hải đảo, đáy nước truyền đến tiếc “lộc cộc hoặc cộc cộ” lộn xộn, gã lần theo âm thanh đi tới dưới đáy một chiếc thuyền, một lần nữa lặng lẽ thò đầu ra ở đuôi thuyền, lỗ tai không cần dán lên thân thuyền cũng có thể nghe thấy tiếng gõ “cộc cộc” trên thuyền, còn cả tiếng cưa gỗ.
Không chỉ một chiếc thuyền mà không ít những chiếc thuyền xung quanh đều truyền đến âm thanh làm nghề mộc.
Gã muốn lên thuyền quan sát một chút, vì lý do an toàn, cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ này.
Sau khi lục lọi trong nước một trận, gã lại trốn xa khỏi hải đảo, ở xa thỉnh thoảng thò đầu ra, quay đầu nhìn xung quanh hải đảo, kiểm kê số lượng thuyền.
Sau khi nắm được số lượng đại khái, gã lại lặn vào nước nhanh chóng trốn khỏi đây.
Một hơi lặn ra xa mới lấy hơi tiếp, mãi đến khi hoàn toàn cách xa nơi này, xác định người trên hải đảo không còn có thể thấy được mình nữa thì mưới thò đầu ra khỏi mặt nước quan sát đi quan sát lại xung quanh, lúc này mới nhảy ra khỏi mặt biển đạp sóng bỏ đi, bay lượn trên mặt biển trở về...
Đại Khảm thành, đây chính là tòa thành cuối cùng ở gần kinh thành Tề quốc nhất trên lộ tuyến này của Ngưu Hữu Đạo.
Vẫn như trước đây, Ngưu Hữu Đạo lại đi lòng vòng xung quanh thành, đi dạo được nửa đường, một đệ tử Ngũ Lương sơn xuất hiện, nhân lúc không ai chú ý ở xa khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo.
Hắc Mẫu Đơn không giống Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo thật sự đang đi dạo khắp nơi còn Hắc Mẫu Đơn đi bên cạnh Ngưu Hữu Đạo không phải đi chơi thật mà có trách nhiệm quan sát bốn phía. Đây là chuyện trước kia Viên Cương hướng dẫn nhắc nhở, thậm chí đã tiến hành huấn luyện ở trình độ nhất định với người ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.
Đừng nói tu sĩ hay không tu sĩ, có vài việc tu sĩ còn không bằng nhân sĩ chuyên nghiệp.
Khi Viên Cương huấn luyện những người này đã chứng minh rõ điều này. Đạo gia chính là người lái tàu, là thủ lĩnh của mọi người, an toàn của Đạo gia là hàng đầu. Đạo gia không xảy ra chuyện gì, một khi Đạo gia xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mọi người ai cũng đừng mong sống tốt, thân là người ở bên cạnh Đạo gia đều có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Đạo gia, kịp thời bổ sung nhắc nhở những chuyện Đạo gia không chú ý.
Dù sao, Đạo gia cũng chỉ là một con người, chỉ có một đôi mắt và một đôi tai, không thể lúc nào cũng để ý tất cả tình hình xung quanh.
Đặc biệt là lúc ra ngoài.
Hắc Mẫu Đơn khẽ gật đầu hiểu ý, đệ tử Ngũ Lương sơn kia lại nhanh chóng rời đi.
Nhân lúc Ngưu Hữu Đạo dừng lại bên đường ngồi xổm ngắm một bức tranh gỗ công tượng điêu khắc, Hắc Mẫu Đơn cúi người, khẽ cười nói với Ngưu Hữu Đạo rồi chợt thấp giọng thì thầm bên tai Ngưu Hữu Đạo: “Công Tôn mời về.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ vuốt cằm, biểu thị đã biết rồi cứ ngồi xổm ở đó không có ý định đứng dậy, chậm rãi thưởng thức đủ bức tranh gỗ trưng bày kia rồi mới chậm rãi ung dung đứng dậy.
Lệnh Hồ Thu cũng chắp tay sau lưng thưởng thức bức tranh gỗ được treo. Vốn y không có nhã hứng này nhưng đụng phải con rùa chậm rãi Ngưu Hữu Đạo thì cũng dần mài giũa tính tình, cũng dần nhẫn nại được, thưởng thức thì thưởng thức, dù sao cũng không có việc gì, nhàn rỗi cũng nhàn rỗi rồi.
“Huynh trưởng, ta có việc về khách sạn trước, huynh tiếp tục ở đây thưởng thức sao?” Ngưu Hữu Đạo đến bên cạnh Lệnh Hồ Thu hỏi.
Lệnh Hồ Thu ngạc nhiên quay đầu, nghĩ thầm, ngươi trở về, ta còn cần phải thưởng thức mấy thứ rách này sao?