Chương 415: Tìm Tới Cửa Khiêu Chiến
“Được!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, phất tay ra hiệu một chút, Hắc Mẫu Đơn nhanh chóng lấy mấy thứ ấm trà, chén trà trên bàn đá đi.
Dĩ nhiên đối phương đã có chuẩn bị mà đến, Hồng Phất đặt hộp đồ ăn xuống bàn bày mấy món điểm tâm ra.
Uống rượu một chén, Lệnh Hồ Thu nói vài câu tào lao xong liền nhắc đến chuyện muốn nói: “Vừa nghe được chút tin tức, chuyện đệ bí mật đến Tề kinh bị người ta lộ ra, nơi này cũng đã bại lộ.”
Ngưu Hữu Đạo: “Vừa nghe nói.”
Lệnh Hồ Thu: “Nơi này không phải phạm vi thế lực Thiên Ngọc môn, sợ là đệ sẽ gặp chút phiền phức. kinh thành các quốc gia khó tánh có vài tu sĩ tụ tập muốn tìm tiền đồ, thanh danh không rõ ràng sẽ không có chỗ dựa dẫm, còn lão đệ thì dương danh thiên hạ. Nếu có thể đánh bại đệ thì được cả danh lẫn lợi!”
Ngưu Hữu Đạo: “Danh sĩ nhiên hạ nhiều lắm, chẳng hạn như huynh trưởng, sao cứ phải nhìn chằm chằm ta không buông, có phải vì muốn chọn quả hồng mềm dễ bóp không?”
“Họ đều biết tu vi của đệ mới Trúc Cơ kỳ mà!” Lệnh Hồ Thu nói, trong lời nói có ý công nhận chọn quả hồng mềm dễ bóp.
Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: “Vừa đến Tề kinh đã có người tặng ta một phần lễ gặp mặt, đúng là nơi vi diệu, huynh trưởng có biết phần lễ này ai tặng không?”
Trong lòng Lệnh Hồ Thu biết rõ, đã suy đoán ra đối tượng nhưng lại lắc đầu: “Đệ đi tới đâu chả có một đám người nhìn chằm chằm muốn làm chuyện bất lợi với đệ.”
“Chỉ là việc nhỏ không đáng nhắc đến, uống rượu!” Ngưu Hữu Đạo nâng chén mời.
Lệnh Hồ Thu khó chịu hớp một ngụm đặt chén rượu xuống lại thở dài một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo giương mắt nhìn: “Huynh trưởng cớ gì thở dài?”
Lệnh Hồ Thu có vẻ như cảm khái vạn phần nói: “Cùng lão đệ đi vào Tề kinh này không khỏi nhớ tới lệnh sư Đông Quách Hạo Nhiên, nhớ năm đó ta và lệnh sư cũng gặp nhau ở Tề kinh...”
Y liên miên lải nhải cảm khái chuyện cũ, Ngưu Hữu Đạo chỉ nghekhông lên tiếng, đang suy nghĩ tên này đã ba lần nhắc đến Đông Quách Hạo Nhiên trước mặt hắn.
Bên này đang nói chuyện, Đoạn Hổ bước nhanh tới, bẩm báo nói: “Đạo gia, trưởng lão Phong Ân Thái của Thiên Ngọc môn tới.”
Lệnh Hồ Thu chỉ có thể dừng lại, Ngưu Hữu Đạo hơi trầm mặc, Phong Ân Thái này hắn biết, chính là người phụ trách chiến mã Thiên Ngọc môn phái đến đây, hắn giơ tay lên: “Cho mời!”
Lệnh Hồ Thu không khỏi nhìn Ngưu Hữu Đạo thêm một cái, bên này còn chưa đặt vững chân, đệ tử ba phái đã tụ tập tới đây. bây giờ trưởng lão Thiên Ngọc môn còn đích thân đến bái phỏng, xem ra mấy môn phái bên quận Thanh Sơn thật sự đã ký thác kỳ vọng vào huynh đệ kết bái này.
Rất nhanh, một lão già béo mặt mày hiền hòa cười tủm tỉm đi tới, chính là Phong Ân Thái, sau lưng còn có hai đệ tử Thiên Ngọc môn đi theo.
Ngưu Hữu Đạo và Lệnh Hồ Thu đã ra cửa nghênh đón, Lệnh Hồ Thu chắp tay cười nói trước: Phong huynh, nhiều năm không gặp!”
“Ôi chao, Lệnh Hồ huynh.” Phong Ân Thái cũng nhiệt tình ôm quyền.
Hóa ra hai người quan nhau! Trong lòng Ngưu Hữu Đạo thầm nói.
Hắn cũng chắp tay: “Ngưu Hữu Đạo gặp qua Phong tiền bối, vốn nên đến bái kiến tiền bối, lại để tiền bối chủ động tới, thật sự thất lễ.”
Phong Ân Thái liếc mắt đánh giá hắn, tiến đến cản cái ôm quyền khách sáo của hắn, giữ cổ tay hắn chậc chậc nói: “Không cần chú trọng thế, ai chủ động gặp ai chẳng vậy. Nghe đại danh đã lâu, quả nhiên tuổi trẻ tài cao, gọi tiền bối gì đó khách khí quá, nếu không chê ta già hay nói thì hãy gọi ta một tiếng lão ca đi.”
Ngưu Hữu Đạo khách khí: “Thế thì ngại quá!”
Phong Ân Thái vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Khách khí quá, đều là người một nhà, quyết định như vậy đi.”
Thế là trong đình lại tăng thêm một chén rượu, ba người cùng ngồi với nhau.
Chưa khách khí được mấy câu, Phong Ân Thái nói: “Tiểu huynh đệ, nhận được tin sư môn ta luôn chờ đệ tới, đáng tiếc hành trình của đệ bí mật, đoạn đường này đệ đi chậm thật đấy, khiến người ta đợi lâu lắm rồi! Lần này nếu không phải nghe được chút phong thanh biết đệ ở đâu, ta còn chẳng biết đệ đã đến. Đúng rồi, tin tức bên ngoài khá bất lợi cho đệ đấy...”
Lão nói ra vài tình hình, đơn giản cũng chỉ nói có người để lộ bí mật Ngưu Hữu Đạo đến Tề kinh, chuyện có người muốn khiêu chiến.
Kết quả lời vừa dứt, Đoạn Hổ từ ngoài bước nhanh vào bẩm báo: “Đạo gia, bên ngoài có một nữ nhân tự xưng Huyền Tử Xuân muốn gặp ngài, và hạ chiến thư với ngài!” Hai tay gã dâng lên một tấm thiếp mời.
Ánh mắt mấy người đồng thời rơi xuống tấm thiếp, chỉ thấy có ba chữ viết trên đó “Thư khiêu chiến” thì không khỏi hai mặt nhìn nhau, vừa nói chuyện này nó đã đến ngay rồi.
Ngưu Hữu Đạo nâng chén rượu lên bên môi dừng một lát, lại từ từ buông xuống, khóe miệng lộ ra một nụ cười trêu tức: “Tốc độ nhanh thật đấy, ta vừa mới đến, vừa mới có lời đồn truyền ra đã lập tức có người tìm tới cả rồi.” Hắn đưa tay cầm thư khiêu chiến lên xem.
Phong Ân Thái nhíu mày: “Cũng không khó lý giải, đơn giản là sợ người giác giành trước, nếu đã nắm chắc có thể làm sớm phải tranh thủ làm thôi.”
Lệnh Hồ Thu: “Xem ra quả nhiên không ít người để mắt đến lão đệ!”
“Xùy!” Ngưu Hữu Đạo nhìn chiến thư cười lạnh một cái, nhìn sang hai người, tiện tay đưa cho bọn hắn và quay đầu hỏi Đoạn Hổ: “Chỉ một mình nàng ta sao?”
Đoạn Hổ đáp: “Bện cạnh còn có hai bằng hữu đến làm chứng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đi là đường, giao là bằng hữu, đã có bằng hữu tới cửa, vậy thì đi mời vào cả đi!”
Rõ!” Đoạn Hổ bước nhanh rời đi.
Phong Ân Thái và Lệnh Hồ Thu thay phiên nhau xem chiến thư, ai nấy lắc đầu, bên trong chẳng nói gì, chỉ đơn giản là những lời khiêu chiến, còn có hai câu nội dung khiêu khích, cái gì mà nếu không nhận lời khiêu chiến thì chẳng bằng nữ nhân, cái gì mà không dám tức công khai thừa nhận không bằng nàng ta.
Nhìn bức thư khiêu chiến, mấy người đều thấy được cảm xúc nóng lòng ra mặt ẩn sau bức thư khiêu chiến này, rõ ràng là muốn giẫm lên đầu Ngưu Hữu Đạo.
Không lâu sau, Đoạn Hổ dẫn ba người tiến vào, một nữ hai nam, nữ dáng người cao gầy, trông dáng vẻ cũng được, có lẽ là Huyền Tử Xuân gửi thư khiêu chiến kia.
Bọn Ngưu Hữu Đạo ngồi ngay ngắn trong đình không hề có ý định đứng dậy đón khách.
Đoạn Hổ đưa tay chỉ một chỗ bảo ba người đứng ngoài đình.
Ba người nhìn xung quanh phát hiện bên này có không ít tu sĩ, vẻ mặt hơi căng cứng nhưng lại cố gắng bình tĩnh.
“Cô là Huyền Tử Xuân?” Ngưu Hữu Đạo hất cằm về phía nữ nhân, cười nhạt hỏi một tiếng.
“Đúng vậy!” Huyền Tử Xuân ưỡn bộ ngực đầy đặn, lấy hết dũng khí hỏi lại: “Ngươi chính là Ngưu Hữu Đạo giết chết Trác Siêu?”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu: “Là ta.”
Huyền Tử Xuân: “Thư khiêu chiến cũng xem rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Xem thì sao, không xem thì sao?”
Huyền Tử Xuân: “Chỉ hỏi một câu, có dám chấp nhận khiêu chiến của ta?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta ngay cả ngươi là ai cũng không biết, đến từ môn phái nào, tu vi gì, ngươi khiêu chiến ta, trưởng bối sư môn đã từng đồng ý chưa? Trả lời rõ ràng từng câu rồi nói chuyện khác sau?”
Tư thế từ trên cao nhìn xuống này khiến Phong Ân Thái và Lệnh Hồ Thu nhìn nhau cười một tiếng, cùng nâng chén mời nhau, từ từ uống.
Huyền Tử Xuân vẻ không sợ hãi nói: “Tu vi Kim Đan, không môn không phái, tán tu, không cần những người khác đồng ý, tự ta có thể quyết định.”
Ngưu Hữu Đạo bưng chén rượu trong tay lên, chỉ hai người phía sau nàng ta: “Hai người này là ai?”
Huyền Tử Xuân: “Bằng hữu của ta, đến đây làm chứng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chỗ này của ta không phải nơi ai cũng có thể tự tiện xông vào, nói rõ thân phận lai tịch đi.”
Huyền Tử Xuân: “Giống như ta, đều là tán tu, hẳn là rất xem thường chúng ta.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta cùng chư vị không oán không cừu, cũng chưa từng gặp mặt, các ngươi đột nhiên chạy đến tìm ta gây phiền phức, các ngươi cảm thấy ta có nên để mắt đến các ngươi không?”
Huyền Tử Xuân: “Hà cớ gì phải dài dòng như vậy, ta chỉ hỏi một câu, có dám chấp nhận lời khiêu chiến không?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ta muốn hỏi một câu, dựa vào cái gì mà ta phải chấp nhận, ngươi là cái thá gì?”