Chương 420: Trưởng Công Chúa Nợ Tiền Ngươi? (1)
Từ trên cao, Hô Diên Uy cũng hào hứng.
Đáng lẽ, vì có Hạo Thanh Thanh ở đây, y không muốn ở lại nữa, nhưng Hoành Thiên Đoạn ở đây không thể chiều theo y mặc cho y đòi đến thì đưa đến, muốn đi thì đưa đi, Hoành Thiên Đoạn còn muốn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nên y chỉ có thể tiếp tục ngốc ở đây.
Giờ thấy có người lên sân khấu,y cũng rất muốn gặp nhân vật dám giết sứ thần một nước trong truyền thuyết này, vội hỏi: “Ngưu Hữu Đạo là ai? Là người đi đầu kia sao?”
Hoàng Thiên Đoạn cũng đang quan sát xem ai là Ngưu Hữu Đạo, không dám trả lời chắc chắn.
Hạo Thanh Thanh nhìn người đến, phát hiện không có Viên Cương, khá bất mãn xì một tiếng: “Người đến không có Ngưu Hữu Đạo, đi đầu là thủ hạ của Ngưu Hữu Đạo tên Đoạn Hổ. Ngưu Hữu Đạo trẻ hơn gã nhiều!”
Đám người bên cạnh nhìn theo tay nàng, Hô Diên Uy cũng vậy, không ngờ nàng còn có thể gọi ra tên người vừa tới, kinh ngạc hỏi: “Ngươi nhận ra Ngưu Hữu Đạo thật sao?”
“Hừ!” Hạo Thanh Thanh hất cằm kiêu ngạo, có vẻ cực kỳ xem thường.
Hoành Thiên Đoạn nghe vậy nhìn sang Bùi nương tử. Bùi nương tử khẽ gật đầu, ý là Hạo Thanh Thanh nói không sai.
Bên dưới, đám người Tô Chiếu cũng đang thấp giọng hỏi Tần Miên bên cạnh: “Người đi đầu là Ngưu Hữu Đạo sao?”
Tần Miên ngờ vực hỏi: “Ta cũng chưa từng gặp, nhưng có vẻ không phải, nghe bên dưới tả thì trông Ngưu Hữu Đạo phải rất trẻ mới đúng.”
Lúc này, bốn phía xôn xao, hầu như chỉ hỏi một câu như vậy.
Đoàn người mới tới đứng trên tràng, Đoạn Hổ lạnh mắt nhìn bốn phía, đột nhiên thi pháp quát lên: “Huyền Tử Xuân ở đâu?”
Từ giữa đám người, một phụ nữ đột nhiên lắc mình lướt ra, hạ xuống trước mặt Đoạn Hổ, đưa tay gỡ mặt nạ, chính là Huyền Tử Xuân.
Nàng đã cung kính bồi tiếp đã lâu, sao vẫn chưa thấy Ngưu Hữu Đạo hiện thân.
Lúc này, Huyền Tử Xuân rất kích động. Có bao nhiêu người đang nhìn nàng như vậy, biết đâu nàng có thể công thành danh toại ngay hôm nay.
Nhưng chi có đám người Đoạn Hổ xuất hiện, không có Ngưu Hữu Đạo. Nhưng với nàng, dù Ngưu Hữu Đạo không xuất hiện, không dám ứng chiến, hôm nay danh tiếng của nàng cũng đại chấn, sau này người trong thiên hạ nói đến Ngưu Hữu Đạo tất sẽ nhắc đến Huyền Tử Xuân nàng, đều sẽ nói, Ngưu Hữu Đạo sợ nàng, không dám ứng chiến!
Huyền Tử Xuân nhìn tứ phía, có rất rất nhiều người đang quan tâm đến mình, cả đời này nàng chưa bao giờ được nhiều tu sĩ quan tâm như vậy.
Tình cảnh này khiến cho cảm xúc của nàng dâng trào, nhiệt huyết sôi sục, lớn tiếng hỏi: “Vì sao Ngưu Hữu Đạo không đến? Là sợ chết không dám tới ứng chiến!”
Đoạn Hổ xem thường ra mặt, chỉ ném hai cái bao tới trước mặt nàng, cười lạnh nói: “Tự mình xem đi!”
Huyền Tử Xuân nghi hoặc, một chưởng cách không đập trúng, hai cái bao rách tan, vải vun tung bay như hồ điệp, hai cái đầu người thình lình xuất hiện trước mặt mọi người.
Thấy rõ hai cái đầu kia là của ai, Huyền Tử Xuân tái mặt, kinh sợ đến mức lảo đảo lùi lại hai bước.
Trong đám người có người nhận ra, kinh ngạc thốt lên: “Là hai đồng bạn của Huyền Tử Xuân!”
“Các ngươi…” Huyền Tử Xuân ngẩng phắt đầu, tuy nàng không biết đối phương có ý gì nhưng cũng nhận ra được nguy hiểm.
“Đạo gia há là người mà người có thể trêu chọc? Cái đồ không biết trời cao đất rộng, tự mình muốn chết, không thể trách người khác!” Đoạn Hổ cười lạnh phất tay ra hiệu, mười tu sĩ Kim Đan kỳ sau lưng loạt soạt lướt ra, chớp mắt, đồng loạt ra tay với Huyền Tử Xuân.
Vừa ra tay đã không có lưu tình nói chuyện, vừa ra tay chính là sát chiêu!
Vừa ra tay là muốn mạng của Huyền Tử Xuân!
Mười người này đều là tinh nhuệ của ba phái phái tới bảo vệ Ngưu Hữu Đạo, thực lực của Huyền Tử Xuân không so nổi với bất kỳ ai trong số họ.
Bị mười cao thủ tập kích!
Thậm chí Huyền Tử Xuân còn không đối chiến với Ngưu Hữu Đạo như trong tưởng tượng, chỉ sợ hãi hết hồn hoảng hốt bỏ chạy, không trốn không được, có đánh được đâu!
Nhưng bất ngờ như vậy Huyền Tử Xuân muốn chạy cũng không kịp nữa, hoảng hốt vung kiếm chống lại.
Keng! Hai kiếm chạm nhau, thực lực chênh lệch lớn, Huyền Tử Xuân vừa nhảy lên chạy trốn liền bị chấn cho rơi xuống đất lảo đảo.
Một bóng roi lao vút lên quấn lấy cổ chân nàng, kéo lại. Nàng lảo đảo, bị lật sấp.
Thất kinh rơi xuống, nàng vung kiếm muốn phản kháng lại thì bị một cây roi cuốn vào cánh tay.
Hai roi liên hợp, chớp mắt đã quăng nàng lên không trung, mấy nguyệt luân trên không trung đang lượn vòng chém tới.
Vèo vèo vù vù, nguyệt luân liên hợp hai roi xé ra một chùm mưa máu giữa không trung.
Nguyệt luân vẩy máu quay lại tay đệ tử Lưu Tiên Tông, đệ tử Linh Tú Sơn quật roi thu lịa.
Huyền Tử Xuân mới lúc trước sôi trào ý chí chiến đấu hiện giờ chỉ còn là mấy mảnh đẫm máu rơi xuống đất.
Từ lúc giao thủ đến khi kết thúc chỉ bằng vài cái chớp mắt, đối tượng bị vây công không có sức hoàn thủ.
Tình huống bất ngờ xảy ra này khiến cho mọi người trở tay không kịp, còn chưa kịp phản ứng mọi chuyện đã kết thúc!
Đoạn Hổ chậm rãi nhìn một vòng, ánh mắt túc sát, thần sắc lạnh lùng.
Chưa bao giờ gã dám nghĩ tới mình có thể có được như ngày hôm nay, có thể suất lĩnh một đám tu sĩ Kim Đan kỳ đăng tràng giương oai trước mặt tu sĩ trong thiên hạ, cũng làm sao dám ngờ được mình có thể vênh mặt trước bao người!
Nhờ danh khí Đạo gia, tất một màn này sẽ lưu truyền sôi sùng sục trong giới tu sĩ, mà gã, đương nhiên, sẽ được nhờ.
Những kẻ từng coi gã thấp kém, những kẻ từng xem thường gã đều sẽ biết, Đoạn Hổ gã không còn là Đoạn Hổ trước kia nữa. Không phải là Đoạn Hổ phải chạy khắp nơi khép nép cầu xin người khác nữa!
Đệ tử ba phái vừa ra tay vừa buồn bực lại vừa ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Buồn bực là vì nhiều người như vậy, trước mặt bao người khi dễ một nữ nhân yếu đuối, thắng được cũng có đẹp mắt lắm sao? Trăm mối cảm xúc ngổn ngang chính là, ba phái chưa bao giờ đắc ý trước mặt bao người như vậy, mấy người đã được trải qua hình như đã nghiện.
“Đi!” Đoạn Hổ hô lên một tiếng, dẫn mười người bay vút đi.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn theo đám người bất ngờ tới liên thủ làm thịt Huyền Tử Xuân dám khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo rồi bất ngờ bỏ đi.
Đến đi đều vội vàng, tất cả mọi người không kịp phản ứng, người tới đã giết người xong xuôi!
Đợi nửa ngày, Huyền Tử Xuân khiêu chiến Ngưu Hữu Đạo kết thúc rồi sao?
Đám người ngạc nhiên nhìn nhau, cuối cùng lại nhìn vũng máu cùng vài đoạn tay gãy chân gãy ở hiện trường, một nữ nhân vừa rồi còn sống sờ sờ hăng hái nhảy ra đăng tràng lại bị cắt nhỏ như vậy sao?
“Đi thôi!” Hoành Thiên Đoạn nghiêng đầu nói với Hô Diên Uy.
Hô Diên Uy còn đắm chìm trong cảnh vừa rồi vẫn chưa tỉnh lại được, sững sờ nhìn chằm chằm cảnh máu me dưới đó, hỏi: “Hoành thúc, vậy là xong rồi sao? Ngưu Hữu Đạo còn chưa tới mà!”
Hạo Thanh Thanh chỉ cau mày quay đầu đi, tựa hồ như không đành lòng nhìn cảnh máu me tàn bạo này, nghe Hô Diên Uy nói vậy, khinh bỉ quay sang mắng: “Ngu xuẩn! Huyền Tử Xuân đã bị giết rồi, còn đến làm gì? Đến nhặt xác sao?”
Hô Diên Uy trố mắt gật gật đầu, cảm thấy nàng nói có lý.
Hạo Thanh Thanh quay sang nói với Bùi nương tử: “Tam nương, không gì gì hay để xem, Ngưu Hữu Đạo kia vẫn cứ xấu xa như thế, hoàn toàn vẫn thích bắt nạt nữ nhân. Một đám nam nhân đường hoàng bắt nạt một nữ nhân trước mặt bao người, cũng chỉ có hắn là làm được, đúng là không biết xấu hổ!”
Nàng cũng là nữ nhân, cũng từng bị Ngưu Hữu Đạo bắt nạt, lời này nói ra rất có cảm xúc.
Còn vấn đề nàng chạy đến đây để xem náo nhiệt lại không xem được gì, cảnh tượng quá máu me, còn diễn ra quá nhanh, không gặp được Viên Cương, cũng không thấy Ngưu Hữu Đạo, người ta chỉ phái mấy người đến làm việc loáng một cái là xong, với nàng mà nói, hoàn toàn không đáng gì.
Bùi nương tử cũng nói: “Đi thôi, chúng ta trở về.”
Hạo Thanh Thanh ôm cánh tay nàng: “Tam nương, Ngưu Hữu Đạo không tới đây, đã lâu không gặp, chúng ta đi tìm hắn được không?”
Bùi nương tử nhíu mày: “Đừng gây chuyện!”
Hô Diên Uy nghển cổ sang hỏi: “Công chúa, ngài biết Ngưu Hữu Đạo thật sao?”