Chương 436: Có Ý Gì?
Nhưng sau khi đi qua, trong viện truyền đến tiếng “ục ục” hỗn loạn, Viên Cương hơi liếc mắt, mặt không đổi sắc tiếp tục bước về phía trước.
Tô Chiếu bồi tiếp Viên Cương đi ra, Tần Miên lại dừng bước, quay người tiến vào trong viện, đưa tay vẫy một người tới, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Người kia nói: “Không biết chuyện gì xảy ra, kim sí trong lồng đột nhiên trở nên xao động bất an.”
Tần Miên cùng gã đi xem thử...
“Đạo gia, bên ngoài đưa đậu hũ tới.”
Hắc Mẫu Đơn nâng bát tiến vào, lên tiếng nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo đang nằm chợp mắt trên ghế.
Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, Hắc Mẫu Đơn mở cái bát đóng chặt ra, thấy dưới nắp không có thứ gì liền cầm thìa quấy trong chén, lấy ra một túi vải dầu nhỏ.
Mở túi vải dầu ra, bên trong có hai trang giấy, một trang tương đối lớn, là địa đồ cả Bạch Vân Gian.
Ngưu Hữu Đạo mở địa đồ ra nhìn, chậc chậc hai tiếng: “Cái tên Hầu Tử này làm việc nhanh gọn, chỉ trong mấy ngày đã có được địa đồ chi tiết trong Bạch Vân Gian rồi.”
Hắc Mẫu Đơn xích lại gần xem, đúng là vậy, trên địa đồ ngay cả sâu trong nội trạch không để người ngoài vào cũng vẽ ra, đường đi cũng vẽ rất rõ ràng, không khỏi kỳ quái nói: “Nội trạch Bạch Vân Gian người dùng tiền vào chơi có thể vào đi dạo sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, cũng không rõ Viên Cương làm thế nào lấy được.
“Mấy chỗ ký hiệu hư ảnh này là có ý gì?” Hắc Mẫu Đơn đưa tay chỉ vài vị trí trên địa đồ.
Ngưu Hữu Đạo buông địa đồ xuống, lại cầm một trang giấy đầy chữ khác lên xem.
Chữ bên trên rất kỳ lạ, Hắc Mẫu Đơn nhìn không hiểu, Ngưu Hữu Đạo vừa nhìn đã biết Viên Cương viết vì là chữ giản thể hai người rất quen thuộc.
Nội dung bên trên biểu thị, Viên Cương đã tiếp xúc với Tô Chiếu, đích thân đi Bạch Vân Gian xem xét.
Bạch Vân Gian này không đơn giản như bề ngoài, trong bóng tối nội trạch đều có người nhìn chằm chằm, có vài hạ nhân hình như cũng không đơn giản. Viên Cương dùng vài tiểu xảo kiểm tra, nghi ngờ trọng địa nội trạch có không ít tu sĩ, từ một vài phản ứng thính giác và động tác lúc kiểm tra, Viên Cương hoài nghi Tô Chiếu và Tần Miên đều là tu sĩ.
Quan hệ của Tô Chiếu và Đại vương Tây viện có phải như lời đồn không rất đáng nghi ngờ!
Còn nữa, trong sân nào đó của nội trách có lẽ có một số lượng kim sí lớn. Nuôi vài con kim sí đưa tin có thể hiểu được, nuôi cả một đống rất đáng nghi ngờ. Mặc dù Viên Cương không tận mắt nhìn thấy nhưng Viên Cương phụ trách xử lý sự vụ tin tức bên Ngũ Lương sơn mấy năm, tiếp xúc một lượng lớn kim sí, vừa nghe động tĩnh đã có phán đoán đại khái.
Lúc bắt đầu những kim sí Ngũ Lương sơn nuôi cũng có phản ứng mãnh liệt với Viên Cương, về sau quen thuộc biết vô hại mới không có phản ứng gì. Kim sí Bạch Vân Gian nuôi dĩ nhiên vẫn chưa quen Viên Cương đến gần.
Từ đủ các chi tiết và dấu hiệu kết hợp lại, Viên Cương đưa ra phán đoán là, trong nội bộ Bạch Vân Gian hình như là một cứ điểm bí mật.
Đương nhiên, Viên Cương cũng nói đây là nghi ngờ sơ bộ của hắn ta, vẫn chưa thể xác định chắc chắn.
Còn về phần tình hình Tô Chiếu như thế nào, lần đầu tiếp xúc vẫn chưa hiểu nhiều lắm. ý Viên Cương là cần thời gian để tiếp xúc từ từ, hắn sẽ từ từ nghĩ cách.
Những vị trí hư ảnh trên bản vẽ là những nơi Viên Cương chưa tiếp xúc được, nói chính xác là những nơi Bạch Vân Gian không cho hắn ta tới gần, trong đó có nơi nuôi kim sí.
Viên Cương nói dung mạo Tô Chiếu hắn ta đã nhớ kỹ, có điều không có hoa tay đến mức đó, bên cạnh cũng không có nhân thủ như vậy nên không cách nào dựa vào ký ức vẽ ra được.
Ý Viên Cương là lúc nào đó sẽ gặp mặt Ngưu Hữu Đạo một lần, hắn ta dùng lời thuật lại, Ngưu Hữu Đạo sẽ vẽ.
Cuối cùng, Viên Cương nhắc nhở hắn, nói xung quanh chỗ Ngưu Hữu Đạo ở có rất nhiều người không rõ thân phận đi qua đi lại, hỏi hắn có phải đã xảy ra chuyện gì không.
Viên Cương cũng thực sự không biết xảy ra chuyện gì, có vài việc trông động tĩnh không nhỏ nhưng ngoài vài người có thân phận địa vị, phàm phu tục tử bình thường không dễ dàng biết được cái này, có biết cũng sẽ không đi đồn lung tung. Hô Diên Uy dễ tìm hiểu tin tức cũng bị cấm túc, nếu không e là hắn ta đã có thể biết chút tình hình.
Còn Ngưu Hữu Đạo cũng không muốn để hắn ta biết việc này, không muốn hắn ta dính vào.
So sánh nội dung trên thư, lấy địa đồ ra đối chiếu một lát, Ngưu Hữu Đạo híp mắt nói thầm: “Tu sĩ... có thể là tu sĩ...”
Sau khi để đồ xuống, Ngưu Hữu Đạo chắp tay đi qua đi lại suy nghĩ. Nếu thật sự đúng như Viên Cương nghi ngờ, Tô Chiếu là tsm vậy quan hệ giữa Tô Chiếu và Đại vương Tây viện kia thật sự đáng để nghi ngờ. Nếu là nữ nhi bình thường thì cũng thôi đi, với thân phận địa vị như Đại vương Tây viện độc chiếm một nữ tu sĩ cũng chẳng có gì quá đáng, thế nhưng độc chiếm một nữ tu sĩ không nói, còn để nữ tu sĩ đi kinh doanh thanh lâu thì khó tránh hơi quá.
Hắc Mẫu Đơn không hiểu nội dung trong thư, lại nghe Ngưu Hữu Đạo lầm bầm, thử nhắc nhở một tiếng: “Quy củ Phiễu Miễu Các, tu sĩ không được phép kinh doanh trong thế tục.”
Ngưu Hữu Đạo thuận miệng đáp: “Nếu nói là sản nghiệp của Đại vương Tây viện, bọn họ chỉ là pháp sư tùy tùng là được rồi.”
“Nếu có tu sĩ trông coi, sao Viên gia có thể vào được yếu địa nội bộ Bạch Vân Gian? Sao có thể vẽ bức họa cặn kẽ như vậy?”
Hắc Mẫu Đơn vẫn tò mò, Viên Cương kia là phàm nhân nhưng dưới con mắt của nàng có nhiều khả năng không thể tưởng tượng được.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, không đáp, đang nghĩ đến chuyện Viên Cương nói muốn gặp hắn. Tình hình hắn bây giờ bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, sao có thể gặp Viên Cương đây.
Đúng lúc này, Công Tôn Bố xuất hiện ở cửa. “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu, vẫy gã vào.
Công Tôn Bố bẩm báo: “Đạo gia, bên hải đảo kia số thuyền lớn tụ tập đã gần ba trăm chiếc! đây chỉ là số thuyền trống cải tạo, tiếp đó vẫn còn một số thuyền lớn đi vào, những thuyền này nước ngập tương đối sâu, hình như thuyền chưa đầy hàng, tụ tập sát với nhau, không có ý cải tạo.”
“Đúng là một khoản lớn, xem ra số lượng vượt xa tưởng tượng của ta. Người làm việc này xem ra có năng lực không nhỏ! Có thể kiếm được nhiều chiến mã như vậy!” Ngưu Hữu Đạo hắc hắc một tiếng, lại tiếp tục dặn dò: “Nhớ kỹ, không cần bọn hắn làm gì, nhìn chằm chằm là được, không nên đánh rắn động cỏ!”
“Rõ!” Công Tôn Bố lĩnh mệnh rời đi.
Ngưu Hữu Đạo đi đến trước bàn một lần nữa nhìn địa đồ Bạch Vân Gian, khắc sâu ấn tượng trong đầu sau đó đốt hai thứ này đi.
Nhìn ánh lửa trong chậu, trong miệng hắn lầm bầm nói: “Tin của Thiên Ngọc môn còn chưa tới sao?”
Đợi tin thế này hắn hơi sốt ruột. Lệnh Hồ Thu nhắc nhở rất đúng, Hoàng đế là sẽ không để cho hắn cứ dây dưa mãi, còn kéo dài như vậy, một khi chọc hoàng đế ra tay lần nữa, tình cảnh của hắn sẽ rất nguy hiểm.
Chuyện lần này bản thân hắn cũng cảm thấy thực sự bị hoàng đế làm cho hết cách, mức độ động thủ không giống nhau. Hoàng đế người ta vừa động thủ đã gây ra thế, dùng thế ép người, dưới đại thế khiến ngươi muốn tránh cũng không tránh được.
Có chuyện trong lòng hắn đại khái đã hiểu rõ. Hẳn hoàng đế nghe từ miệng đám Bùi Nương Tử hắn bị Sở An Lâu làm nhục, biết quan hệ giữa hắn và Băng Tuyết các không phải giống như hắn ra vẻ, nếu không hoàng đế ít nhiều sẽ kiêng kỵ, không dám làm thế này với hắn.
Hắc Mẫu Đơn: “Để ta đi hỏi lại thử.”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay nói: “Không cần, chỉ cần tiếp cận đám Phong Ân Thái là được, cùng lắm ta chỉ chờ thêm được hai ngày, nếu tin tức còn chưa tới, vậy lão tử chỉ có thể bảo vệ bản thân trước.”
Hắc Mẫu Đơn nhìn ngoài cửa: “Bên ngoài nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nhiều người muốn lấy được đồ như vậy vì sao vẫn đợi hai ba ngày mà không thấy có ai đến nhà đòi?”
Bên này đã cử người ra ngoài thử, vừa ra đã bị người ta tóm lấy soát người, xác nhận trên người không mang đồ đó mới thả về, sự thực chứng minh là bọn họ đang bị theo dõi rất sát.