Chương 440: Hai Tay Chuẩn Bị
Phong Ân Thái tiếp nhận, cẩn thận kiểm tra. Sau khi xác nhận đây là khế ước mà mình đã viết, vội cầm đến trước ngọn nến, đốt tờ khế ước thành tro trước mặt mọi người, còn bản thân ông ta thì thở phào một hơi. Cuối cùng cũng qua rồi.
Nhưng bàn hương án trước mắt lại khiến cho ông ta có chút chán ngấy, hy vọng sư môn hết lòng tuân thủ lời hứa, đừng đổi ý nữa. Bằng không, ông ta khổ rồi. Hơn nữa, có nhiều đệ tử đồng môn tận mắt nhìn thấy. Một khi Ngưu Hữu Đạo vì chuyện này mà gặp nguy hiểm, ông ta sẽ mặc kệ sao? Thiên Ngọc môn có lẽ sẽ không đếm xỉa đến, bản thân ông ta cũng bỏ mặc luôn, đệ tử đồng môn sẽ nghĩ như thế nào về ông ta?
Việc này không nên chậm trễ. Lệnh Hồ Thu còn có việc cần xử lý, sau khi chuẩn bị sơ qua, ông ta cùng Đoạn Hổ rời đi.
Sau khi mọi người giải tán, Phong Ân Thái hỏi Ngưu Hữu Đạo định xử lý việc này như thế nào, Ngưu Hữu Đạo liền nhắc đến chuyện hắn nhờ Lệnh Hồ Thu đi làm.
“Chỉ mong có thể hoàn thành.” Phong Ân Thái thở dài, cảm thấy hy vọng quá xa vời.
Nhưng trước mắt mà nói, cũng không còn biện pháp nào khác, mọi người chỉ có thể ở đây, chờ tin tức của Lệnh Hồ Thu.
Chờ đến đêm mới thấy Lệnh Hồ Thu và Đoạn Hổ trở về.
Phong Ân Thái là người đầu tiên đứng dậy, hỏi Lệnh Hồ Thu: “Nhị đệ, như thế nào rồi?”
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo cũng hiện lên sự chờ mong.
“Haiz!” Lệnh Hồ Thu bước vào trong đình, đặt mông ngồi xuống, khoát tay ra hiệu với Đoạn Hổ: “Các người hãy hỏi gã đi. Gã đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình, và ta cũng đã tận lực rồi.”
Lời vừa nói ra, Phong Ân Thái và Ngưu Hữu Đạo nhìn nhau, chợt cảm thấy không ổn.
Đoạn Hổ thuật lại tình huống một cách cặn kẽ. Lệnh Hồ Thu đúng là đã tận lực, muốn nghĩ biện pháp tìm người quen bắt cầu dắt mối với Đại Khâu môn, Huyền Binh tông, Thiên Hỏa giáo, gặp được cao tầng của ba phái, nhưng tình hình lại không đơn giản. Mặc cho ngươi thỉnh cầu như thế nào cũng vô dụng, người ta cũng không muốn lấy văn điệp xuất cảnh chiến mã, cũng chẳng cần tiền của ngươi.
Cuối cùng, vẫn là một người quen của Lệnh Hồ Thu tiết lộ cho ông ta biết, thật ra cũng chưa nói đến cái gì lộ hay không lộ. Sự việc đã đến nước này, ý đồ của Hoàng đế nước Tần đã quá rõ ràng.
Người quen của Lệnh Hồ Thu báo lại, tu sĩ tập trung tại kinh thành nước Tề thật sự quá nhiều, chẳng những Hoàng đế kiêng kỵ, mà ngay cả ba phái cũng cảm thấy không thoải mái. Nơi này cũng được xem là địa bàn của ba phái. Thế lực bên ngoài tập trung càng nhiều thì lại càng dễ sinh chuyện, cũng cần phải dọn dẹp một chút.
Quan trọng hơn, Hoàng đế đã ra thông báo với ba phái, ba phái cũng đã phái người tham gia việc này, sao có thể lấy đá ném chân mình, tất nhiên là không đồng ý rồi.
Người đó bảo Lệnh Hồ Thu nên tự trọng, sớm rời khỏi chốn thị phi này, đừng để bị cuốn vào những chuyện gây phiền phức cho mình.
Tình huống chính là như thế.
“Giữ không được, đưa không được, bán cũng không được. Không cho con người ta đường sống sao?” Phong Ân Thái thở dài, xin lỗi Ngưu Hữu Đạo: “Lão đệ, việc này ta thật có lỗi với ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Bị Hoàng đế nước Tề để mắt đến, cho dù có từ chối, đoán chừng cũng từ chối không được. Huynh không đồng ý, ông ta sẽ có biện pháp buộc chúng ta nhận lấy.”
Lệnh Hồ Thu khuyên: “Chúng ta nên nghĩ biện pháp rời khỏi chỗ này.”
Phong Ân Thái hỏi lại: “Đi như thế nào? Bên ngoài đang có rất nhiều người nhìn vào, mặc kệ ai ra ngoài cũng sẽ bị điều tra, hoàn toàn chạy không thoát.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nhị ca, việc này chắc phải nhờ huynh đi thêm một chuyến nữa.”
Lệnh Hồ Thu cười khổ: “Thái độ của ba phái đã rất rõ ràng, ta có đi mấy chuyến cũng vô ích thôi.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không phải tìm ba phái mà là tìm Hoàng đế. Mấu chốt của vấn đề là nằm trên người Hạo Vân Đồ. Việc này phải cần Hạo Vân Đồ nhả ra mới được. Ta muốn nói chuyện với Hạo Vân Đồ.”
Lệnh Hồ Thu vỗ trán, đau đầu nói: “Lão tam, không phải ta không muốn giúp ngươi, nhưng Hoàng đế không phải là người mà ngươi muốn gặp là gặp. Giúp ngươi bắc cầu dắt mối gặp Hoàng đế, ta không có bản lãnh đó, mà người ta cũng chưa chắc sẽ chịu gặp ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Bùi Tam Nương! Nhị ca, huynh hãy nghĩ cách giúp ta liên hệ với Bùi nương tử, để ta nói chuyện với bà ấy, nhờ bà ấy chuyển lời cho Hoàng đế.”
Phong Ân Thái nói: “Việc này là ý của Hoàng đế, ngay cả sư môn của Bùi Tam Nương cũng không đồng ý, Bùi Tam Nương có thể giúp ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Chỉ cần ta có thể gặp được Bùi nương tử, ta sẽ có cách để Hoàng đế thay đổi mệnh lệnh.”
Lệnh Hồ Thu hỏi: “Nếu bà ấy không muốn gặp ngươi, ngươi sẽ làm sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nhị ca, huynh chỉ cần nghĩ cách liên lạc với bà ấy là được, giúp ta chuyển lời cho bà ấy, bà ấy chắc chắn sẽ đến gặp ta.”
Nghe xong, Lệnh Hồ Thu ngược lại cảm thấy hứng thú: “Chuyển lời gì cho bà ấy?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Huynh nói với bà ấy, ta hiểu ý của Hoàng đế, ta đồng ý phối hợp, nhưng ta muốn gặp mặt bà ấy để nói chuyện. Nếu bà ấy không đến, làm hỏng chuyện của Hoàng đế, bà ấy cũng không thoát khỏi trách nhiệm.”
Lệnh Hồ Thu nghi ngờ hỏi: “Như thế được không?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: ”Không có vấn đề gì đâu.”
Lệnh Hồ Thu có vẻ do dự, cuối cùng đứng lên: “Được, ta sẽ đến Đại Khâu môn một chuyến, để người quen của ta ở Đại Khâu môn giúp ta liên lạc Bùi Tam Nương, nghĩ cách chuyển lời cho ngươi. Nhưng bà ấy có đến gặp ngươi hay không, ta không dám chắc.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nhị ca, huynh đừng nói mấy lời ủ rũ như vậy. Mặc kệ huynh dùng thủ đoạn gì, cho dù là hãm hại hay lừa gạt, tóm lại cần phải nghĩ cách kéo bà ấy đến gặp ta.”
“Ta sẽ cố hết sức.” Lệnh Hồ Thu gật đầu đồng ý, sau đó quay người rời đi.
“Haiz!” Phong Ân Thái lắc đầu thở dài.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Đại ca, ta có việc cần nhờ huynh giúp đỡ.”
Phong Ân Thái quay người lại: “Ngươi cứ nói, chỉ cần ta có thể giúp được, ta sẽ giúp.”
Ngưu Hữu Đạo trầm giọng nói: “Đào địa đạo!”
“Đào địa đạo?”Phong Ân Thái ngạc nhiên.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không sai. Huynh mang theo đệ tử của Thiên Ngọc môn, đào một địa đạo từ trong viện các người đào ra. Lối ra gần khu vực ẩn núp là được. Nhớ, động tĩnh phải nhỏ, không nên đánh rắn động cỏ, cần phải giúp ta chuẩn bị địa đạo thật kỹ trước buổi trưa ngày mai.”
“Sau khi đào địa đạo xong, người của Thiên Ngọc môn nhất định phải rút lui bằng cửa chính một cách bình thường, còn việc khác cứ để ta ứng đối.”
Phong Ân Thái nói: “Không phải ngươi muốn đàm phán với Hoàng đế sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Đàm phán thì nhất định phải đàm phán, nhưng cần phải chuẩn bị hai tay. Ta không thể đem toàn bộ hy vọng ký thác lên người Hoàng đế được, phải lưu lại đường lui cho mình. Một khi đàm phán không thành, ta sẽ lập tức rời đi ngay.”
Phong Ân Thái ít nhiều có chút áy náy, cũng biết chuyện lần này Thiên Ngọc môn làm không được quang minh chính đại cho lắm, khiến Ngưu Hữu Đạo lâm vào hiểm cảnh. Hơn nữa, mặc kệ có thích hay không thích, dù sao cũng đã kết bái huynh đệ với Ngưu Hữu Đạo, có rất nhiều đệ tử đồng môn nhìn thấy. Nếu bỏ mặc Ngưu Hữu Đạo không quan tâm, ông ta không thể nào nói nổi, không khỏi có chút lo lắng: “Lão tam, Hoàng đế đã giăng sẵn lưới, sợ là bốn phía đều có tai mắt dày đặc, muốn thông qua địa đạo mà thoát đi, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Điều này ta biết, ta tự có tính toán. Điều huynh cần làm bây giờ là lập tức giúp ta chuẩn bị địa đạo bí mật cho kỹ càng.”
Phong Ân Thái than thở: “Được thôi. Ngươi cứ yên tâm chuyện địa đạo, trưa mai nhất định sẽ giúp ngươi chuẩn bị thật tốt.”
“Nhớ phải làm nhanh.”
“Được.”
Sau khi Phong Ân Thái rời đi, Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng gỡ một tấm ván gỗ trên nóc nhà xuống, bắt đầu cắt ra. Một con dao nhỏ trên tay, vụn gỗ bay tán loạn.
Hắc Mẫu Đơn có chút hiếu kỳ không biết hắn đang làm gì, vội bước đến gần xem xét, phát hiện hắn đang khắc hoa. Nàng không biết Ngưu Hữu Đạo có khả năng này, không khỏi hỏi: “Đạo gia, ngài đang làm gì vậy?”