Chương 478: Tâm Hoa Đi Rồi! (2)
Sau khi leo lên ngôi vị Hoàng đế lại càng không thể thu nhận người phụ nữ có tiếng như Quản Phương Nghi. Khi không tại vị còn có thể cất bước đi nhìn xem, sau khi tại vị cả nhìn cũng không được. Nhất cử nhất động đều có người nhìn vào, không thể có bất kỳ liên quan nào với loại phụ nữ tai tiếng kia.
Thân là Đế vương, nhìn thì quyền khuynh thiên hạ, nhưng có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ và không cho phép.
"Ồ?" Hạo Vân Đồ hình như có buồn bực hỏi: "Quả nhân nhớ người từng nói, người phụ nữ kia đã già?"
Bộ Tầm hạ thấp người đáp:
"Cõi đời này không có hồng nhan nào không già!"
Hạo Vân Đồ hỏi:
Ngưu Hữu Đạo bao lớn?"
Bộ Tầm:
"Dáng vẻ chừng hai mươi."
Khóe miệng Hạo Vân Đồ co giật:
"Hoa già cũng ngắt, khẩu vị của Ngưu Hữu Đạo này cũng thật nặng!"
Bộ Tầm:
"Bệ hạ hiểu lầm, Hồng Nương rửa tay chậu vàng không phải là được người ta thu về phòng, mà là ủy thân làm nô, làm nô tỳ cho Ngưu Hữu Đạo."
Hạo Vân Đồ:
"Chẳng phải thịt bên mép hắn, khác nhau sao?"
"Chuyện này…" Bộ Tầm không biết trả lời ra sao, có điều vẫn nhận ra, vị này còn chú ý tới.
"Quả nhân cho hắn lệnh bài, hắn không nhanh đi về, còn bày trò lung tung gì ở đây?"
Hạo Vân Đồ có phần buồn bực. Bình thường thì không để ý, nhưng đến lúc biết đóa hoa mà mình nhớ nhung đã bị người ta hái mất, trong lòng rốt cuộc vẫn có cảm giác không thoải mái. Điểm khác biệt là, người hái hoa không phải y, dù rằng đó là đóa hoa cúc già cỗi. (*)
(* Hán Việt: Minh nhật hoàng hoa.
Dịch nghĩa: hoa vàng ngày mai, hoa cúc ngày mai, ý là đã lỗi thời.
Tích: Người Trung Quốc xưa có tục ngắm hoa cúc vàng vào dịp Tết Trùng Dương.)
Y cho Ngưu Hữu Đạo lệnh bài, xem trọng Ngưu Hữu Đạo như vậy một mặt là để lấy lòng, sau đó cũng là vì an toàn của Ngưu Hữu Đạo, miễn cho Ngưu Hữu Đạo quá mức mạo hiểm ở đây, để cho Ngưu Hữu Đạo về quận Thanh Sơn phục mệnh sớm một chút.
Bộ Tầm:
"Lấy được lệnh bài đã lập tức quay về cũng không thực tế lắm, hẳn là phải có chuẩn bị."
Hạo Vân Đồ hít một hơi nói:
"Người phụ nữ kia bị cô lập nhiều năm như vậy, sao đột nhiên lại đi theo Ngưu Hữu Đạo. Trước đây hai người đó quen nhau sao?"
"Việc này lão nô cũng không rõ lắm, có điều có thể hỏi Ngưu Hữu Đạo xem." Bộ Tầm cũng đang buồn bực về chuyện này.
Hạo Vân Đồ yên lặng một chút rồi bỗng chậm rãi nói:
"Bộ Tầm…"
"Hả?" Bộ Tầm về: "Có lão nô."
Hạo Vân Đồ biểu hiện phức tạp nói:
"Quả nhân muốn nhìn nàng ta một cái, ngươi cảm thấy có thích hợp không?"
Nghe nói như thế, Bộ Tầm có cảm giác như trút được gánh nặng.
Nhiều năm như vậy, Bộ Tầm luôn chờ y nói câu này.
Từ nhỏ, vì lý do bản thân mà Quản Phương Nghi có quá nhiều người đàn ông xung phong làm hộ hoa mà không gặp bất trắc gì lớn. Sau khi xuống sắc, nàng ta còn có thể sống tốt ở kinh đô nước Tề không chỉ vì may mắn và cẩn thận mà thôi.
Đó là vì Bộ Tầm biết người nào đó vẫn luôn tiếc nuối, nói không chừng ngày nào đó máu nóng dồn lên đầu sẽ hỏi tới.
Vì có Bộ Tầm vẫn ngầm quan tâm, là do ông ta đã giải quyết một chút nguy hiểm của Quản Phương Nghi trong lặng lẽ. Đây là một bí mật mà chỉ mình ông ta biết.
Nhìn bề ngoài, dường như vị này đã quên, nhưng Bộ Tầm biết rồng có vảy ngược, quên và không để ý tới là hai việc khác nhau. Nếu thật sự để cho Quản Phương Nghi gặp chuyện bất trắc ở Tề kinh, một khi vị này nhớ lại chuyện cũ, không chừng sẽ nổi giận lôi đình.
Nhiều năm như vậy, Bộ Tầm vẫn chờ đợi ngày này, chờ câu nói này. Yên lặng giúp y bảo vệ nhiều năm qua, tin rằng vị này cũng có thể nhận ra được. Nhưng vị này vẫn không tỏ thái độ gì, chứng tỏ y là người có thể khắc chế dục vọng của mình.
Không biểu hiện thực ra cũng là một loại thái độ. Xét về mặt nào đó, bảo vệ đóa hoa cúc kia lại không phải Bộ Tầm.
Bây giờ, có việc nên phải chấm dứt.
Ngày hôm nay Bộ Tầm đề cập đến việc này chính là muốn nhìn thái độ của y, xem xem là giữ lại hay buông tay!
Bộ Tầm không khuyên y, chỉ khom mình trả lời:
"Lão nô sẽ sắp xếp!"
Bạch Vân gian,trong đình đầu lầu các, tiếng đàn im bặt, Tô Chiếu nghe được tin tức giống như vậy, đang đánh đàn chợt sững lại.
"Hông nương rửa tay chậu vàng làm nô tỳ cho Ngưu Hữu Đạo? Có phải tin đồn hay không?" Tô Chiếu kinh ngạc.
Tần Miên:
"Thực sự khá khó tin, nhưng đã xác nhận. Hồng nương chính miệng thừa nhận, Ngưu Hữu Đạo cũng đã vào ở Phù Phương viên."
Tô Chiếu vẫn khó tin nói:
"Ngưu Hữu Đạo có tài cán gì mà có thể hàng phục được Hồng nương của Phù Phương viên?"
Bởi biết vì lý do an toàn, Quản Phương Nghì hầu như rất ít khi rời khỏi kinh thành, cho nên cũng khó có người tại kinh thành có thể cưỡng ép nàng ta làm gì. Điều quan trọng là Ngưu Hữu Đạo chỉ là một kẻ tới từ bên ngoài, ở đây không có thế lực chống lưng nào, có thể bắt được địa đầu xà như Hồng nương?
Mà không phải làm gì khác, là làm nô bộc cho Ngưu Hữu đạo! Quản Phương Nghi có thể đồng ý sao?
Ngưu Hữu Đạo thu phục Quản Phương Nghi lại có ý gì?
Việc này đối với nàng lại là một lần chấn động, lần thứ hai nhận ra sự không tầm thường của Ngưu Hữu Đạo…
Núi cao rừng sâu, trong một căn nhà lớn, Côn Lâm Thụ đang bị vải trắng quấn gần hết thân thể, thậm chí nửa khuôn mặt, đang lẳng lặng nằm trên giường, ngơ ngác nhìn nóc nhà.
Hỏa Phượng Hoàng ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ của y mà sầu não.
Cũng không phải là vì Côn Lâm Thụ bị hủy dung. Thiên Hỏa giáo là chuyên gia chơi lửa, rất sở trường chuyện trị vết bỏng, đã bôi thuốc, tin rằng ảnh hưởng của vết thương sẽ không quá lớn. Đương nhiên, muốn khôi phục giống hệt như ban đầu là không thể.
Điều làm nàng ta thực sự phiền não là, vết thương trên thân thể dễ dàng chữa trị, nhưng vết thương tâm linh chỉ sợ sẽ theo cả đời.
Nàng ta biết sư huynh là người kiêu căng tự mãn, nhưng lần này bị Ngưu Hữu Đao kia triệt để kéo từ trên mây xuống, phần kiêu ngạo kia đã bị Ngưu Hữu Đạo đánh tan tành. Bại rất thảm, bại quá thảm, vừa đối mặt đã thất bại, quả thực bị đánh cho không còn lực đánh trả.
Nàng ta cũng biết sư huynh vẫn tỉnh táo, nhưng không nói một câu, mặc kệ ai hỏi cũng không trả lời.
Sau khi vừa bị thương quay về, bị sư phụ tức giận quát mắng, sư huynh cũng chỉ im lặng không nói gì, như là không nghe thấy.
Lúc đó ngay cả chưởng môn cũng bị kinh động vì việc này, tự mình chạy đến thăm.
Chưởng môn Thiên Hỏa giáo không phải người bình thường. Đó là một người có vị trí ở Phiêu Miểu các. Đệ tử bình thường rất khó gặp mặt ông ta. Đối với nhiều người mà nói, đó là một nhân vật giống như thần tiên.
Chưởng môn cảm thấy việc này kỳ lạ, hỏi sư huynh đang yên đang lành sao lại cắn Ngưu Hữu Đạo không tha, nhưng mà sư huynh căn bản không để ý tới chưởng môn, không chịu nói, chỉ giống như bây giờ, nhìn nóc nhà đờ ra, suýt nữa làm sư phụ tức chết.
Về Ngưu Hữu Đạo đã đánh bại sư huynh kia còn chưa tiêu động tĩnh. Nàng ta vừa nghe nói hắn lại vừa gây ra một chuyện làm náo động toàn bộ giới tu sĩ của kinh đô. Vị Hồng nương mà ai cũng có thể làm chồng kia rửa tay chậu vàng, làm nô tỳ cho Ngưu Hữu Đạo, thực sự khiến người ta khó mà tin.
Nàng ta ngồi bên giường kể việc này với sư huynh, quả thực sư huynh không có bất cứ phản ứng với chuyện gì khác lại có phản ứng đối với chuyện về Ngưu Hữu Đạo, nhưng cũng chỉ liếc mắt nhìn nàng ta một cái…
Trước cửa Phù Phương viên, một chiếc xe ngựa dừng lại.
Quản Phương Nghi vội vàng đi ra, thấy người trên xe ngựa đi xuống liền hành lễ, cười khanh khách nói:
"Cơn gió nào đưa đại nhân Vương tới đây?"
Bên cạnh xe ngựa, vị đại nhân Vương thân thể khôi ngô hỏi:
"Hồng nương, nghe nói nàng bán cả mình?"
Hai người đứng đó vừa nói vừa cười.
Cách đó không xa, trong một chiếc xe ngựa khác, Hạo Vân Đồ đeo đấu bồng (*) dùng hai ngón tay vén rèm cửa sổ, nhìn người phụ nữ đang đứng trước cửa Phù Phương viên, thỉnh thoảng lại cười đến nhành hoa phải run rẩy.
(*Đấu bồng: Mũ rộng vành có mành che)
Người vẫn là người kia, điều ấy y có thể xác định, chỉ là dáng vẻ đã biết hóa không nhỏ.