Chương 501: Chỉ Là Hiểu Lầm (2)
Phong Ân Thái quay sang nhìn Quản Phương Nghi, hiển nhiên là đã từng gặp qua, cười nói: “Hồng Nương Tề kinh, ta có nên gọi ngươi là đệ muội hay không?”
Ông ta có thể nói ra từ này, rõ ràng là đã nghe được tin đồn.
Ngưu Hữu Đạo run lên.
Quản Phương Nghi đong đưa cây quạt tròn nhìn Ngưu Hữu Đạo, cười tủm tỉm: “Phong đại ca nên hỏi hắn có muốn hay không muốn.”
Phong Ân Thái lập tức hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Tình huống như thế nào vậy?”
“Lời đồn của con người thật đáng sợ, không thể tin được!” Ngưu Hữu Đạo chỉ nói một câu. Việc này quan hệ trọng đại, không thể nói ra chân tướng, bảo bọn họ về nghỉ ngơi trước.
Phong Ân Thái không có ý định đi: “Nơi này không có chỗ đặt chân cho chúng ta sao?”
Quản Phương Nghi không lên tiếng, quay sang nhìn chỗ khác, làm như nghe không hiểu.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Không phải bên ngoài có rất nhiều chỗ ở sao? Đây cũng không phải nhà của ta.”
Phong Ân Thái lập tức nắm cánh tay của hắn, kéo hắn sang một bên: “Đệ đừng cho rằng ta vừa trở về nên cái gì cũng không biết. Ta đã nghe hết chuyện của đệ và Hồng Nương. Phù Phương Viên lớn như vậy, tùy tiện cho chúng ta một viện là đủ. Ta nói cho đệ biết, Chưởng môn đã lên tiếng, chuyện có liên quan đến chiến mã, từ giờ trở đi, chúng ta nghe theo sự điều khiển của đệ.”
Chuyện lần này, ông ta đã làm cho Bành Hựu Tại tức giận vô cùng. Phiền phức đã ném ra ngoài rồi, lại bị vị sư đệ này chủ động nhặt về, hao tổn một đám đệ tử, Bành Hựu Tại cũng không còn tin tưởng ông ta nữa. Đám chủ sự đều không muốn đến đây, ngược lại còn biện hộ cho Phong Ân Thái, muốn cho ông ta thêm một cơ hội.
Nguyên nhân rất đơn giản. Tỷ lệ thành công quá nhỏ. Chuyện không làm được, khi trở về, mặt mũi mất hết, uy tín ở tông môn cũng chẳng còn. Theo môn quy, làm không tốt sẽ bị trừng phạt. Không đến vạn bất đắc dĩ, chẳng ai muốn nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này.
Trái lại, Ngưu Hữu Đạo ở Tề kinh gặp đủ chuyện nguy hiểm, nhưng hắn vẫn từng bước một vượt qua, lại còn sống rất tốt, thậm chí còn hái được đóa hoa Hồng Nương ở Tề kinh luôn.
Vì thế, Bành Hựu Tại đã chỉ thị cho Phong Ân Thái phải dính vào Ngưu Hữu Đạo, hết thảy nghe theo sự chỉ huy của hắn.
Cũng coi như xem ngựa chết thành ngựa sống. Ngưu Hữu Đạo có bản lĩnh lấy được chiến mã, dĩ nhiên là tốt rồi. Nếu làm không được, đệ tử Thiên Ngọc môn cũng chỉ nghe theo sự chỉ huy của hắn, trách nhiệm sẽ thuộc về ai chứ? Còn muốn chia lợi nhuận của rượu nữa sao?
Khi hai bên đều có lý giải của mình, chuyện còn lại chỉ là xem nắm tay ai lớn!
Tóm lại, lợi ích hai đầu, Thiên Ngọc môn cũng phải bảo toàn một đầu.
Bành Hựu Tại tin rằng Ngưu Hữu Đạo sẽ không dám dẫn đệ tử Thiên Ngọc môn làm loạn, trừ phi hắn không muốn quay lại quận Thanh Sơn.
Ngưu Hữu Đạo cau mày: “Thiên Ngọc môn các ngươi thật sự nghe theo ta điều khiển? Thật hay giả vậy?”
Phong Ân Thái trịnh trọng nói: “Tuyệt vô hư ngôn! Lão Tam, ngươi nói cái gì, chúng ta làm theo cái đó. Đương nhiên, chúng ta làm không được, ngươi cũng không thể dùng sức mạnh!”
Ngưu Hữu Đạo cười lạnh. Hắn đã đoán ra được bảy tám phần tâm tư của Thiên Ngọc môn.
Nhưng cũng không còn cách nào. Dù sao quận Thanh Sơn cũng là địa bàn của Thiên Ngọc môn, không đồng ý cũng không được, đành phải để cho Quản Phương Nghi sắp xếp viện tử cho đám người Thiên Ngọc môn.
Phong Ân Thái vừa đi, Hứa lão lục lại đến: “Đạo gia, Lệnh Hồ Thu đã trở về, Hồng Tụ và Hồng Phất cũng có mặt, có để cho bọn họ vào không?” Ông ta nói với Ngưu Hữu Đạo, nhưng ánh mắt lại nhìn Quản Phương Nghi.
Gương mặt Quản Phương Nghi hiện lên sự chế nhạo, còn chưa lên tiếng, Ngưu Hữu Đạo đã nói: “Ngươi ra ngoài nói, Hồng Nương không vui, không cho vào!”
Thấy Quản Phương Nghi không có ý kiến, Hứa lão lục quay người rời đi, tất nhiên là làm theo.
Quản Phương Nghi âm dương quái khí hỏi: “Tại sao không cho vào? Sợ Lệnh Hồ Thu tìm ngươi tính sổ?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta còn chưa biết Hiểu Nguyệt các có hạ quyết tâm diệt Ngụy Trừ hay không, ta gặp ông ta làm gì? Chẳng lẽ còn cho ông ta cơ hội ra tay?”
Quản Phương Nghi hỏi: “Nếu Hiểu Nguyệt các hạ quyết tâm rồi thì sao?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ngươi giúp ta tính một chút, nếu thuê người giết Ngụy Trừ, phải tốn hết bao nhiêu tiền?”
Quản Phương Nghi suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tốn không ít tiền, ít ra cũng phải trăm vạn Kim tệ. Với thân phận và bối cảnh của Ngụy Trừ, chào giá mấy trăm vạn cũng còn được.”
Ngưu Hữu Đạo giang tay nói: “Bây giờ ta ngay cả ăn cũng không có tiền để trả, đều là do ngươi móc ra. Giá của ông ta chẳng khác nào sư tử ngoạm, ta nào có nhiều tiền như vậy cho ông ta?”
Quản Phương Nghi sững sờ.
Một lát sau, Hứa lão lục quay lại: “Lệnh Hồ Thu nói, chuyện mà ngươi muốn làm, ông ta đã làm xong, bây giờ muốn gặp ngươi để nói chuyện.”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ngươi nói cho ông ta biết, nhờ ta cầu tình, Hồng Nương chỉ đồng ý cho một mình ông ta vào. Hồng Tụ và Hồng Phất thì không được!”
“Lão nương trở thành tấm bình phong cho tính phong lưu của ngươi rồi à!” Quản Phương Nghi khinh bỉ, cũng không nói không đồng ý, Hứa lão lục lại quay ra lần nữa.
Một lát sau, Lệnh Hồ Thu bước vào.
Ông ta làm ra vẻ nổi giận đùng đùng, vừa thấy Ngưu Hữu Đạo, lập tức phát tác: “Lão Tam, ngươi có ý gì vậy? Ngươi dám thừa dịp ta không có ở nhà mà phi lễ Hồng Tụ, Hồng Phất!”
Ngưu Hữu Đạo vội khoát tay: “Tuyệt không có việc này!”
Lệnh Hồ Thu cả giận nói: “Vậy vì sao ngươi lại đuổi hai người bọn họ đi?”
Quản Phương Nghi hừ một tiếng: “Là ta đuổi đấy! Hai ả tiện nhân đó không biết xấu hổ dụ dỗ người đàn ông của ta, ta còn giữ bọn họ hay sao?”
“Dụ dỗ ai? Hắn?” Lệnh Hồ Thu chỉ vào Ngưu Hữu Đạo đang lúng túng, hỏi ngược lại: “Lão Tam, ngươi có ý đồ gì với Hồng Tụ, Hồng Phất, còn cần ta nói sao? Ngươi hãy dùng lương tâm của mình mà ngẫm lại, Hồng Tụ và Hồng Phất có cần dụ dỗ ngươi hay không?”
Ngưu Hữu Đạo cười khan: “Hiểu lầm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
Quản Phương Nghi nổi giận, chỉ thẳng vào mũi Ngưu Hữu Đạo mà mắng: “Hiểu lầm cái rắm! Tay của ngươi duỗi vào trong quần áo của người ta, ngay cả quần cũng lột xuống luôn, ngươi cho rằng mắt của ta mù rồi sao?”
Nghe nói ngay cả quần cũng lột, mặt Lệnh Hồ Thu tái lại. Ai ngờ Quản Phương Nghi quay lại, chỉ vào mũi ông ta mà chửi: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, có thể nuôi ra hai tiện nhân như thế, ngươi cũng chẳng phải thứ tốt gì, lại còn dám ở chỗ của ta hô to gọi nhỏ. Cút! Chỗ này của ta không chào đón ngươi!”
Lệnh Hồ Thu chỉ vào Ngưu Hữu Đạo, nói: “Hôm nay ngươi nhất định phải cho ta một công đạo về việc này!”
“Ta chẳng làm cái gì cả, công đạo gì chứ?” Ngưu Hữu Đạo đánh chết cũng không thừa nhận.
Hai bên có lý của người đó, không khí lập tức hỗn loạn tưng bừng.
“Người đâu!” Quản Phương Nghi đột nhiên kêu lên, một đám người xông tới. Bà ta chỉ vào Lệnh Hồ Thu: “Đánh lão ta ra ngoài cho ta!”
“Mời!” Đám người Hứa lão lục nghiêm nghị đưa tay mời Lệnh Hồ Thu.
Lệnh Hồ Thu không cam lòng, đám người Hứa lão lục cùng nhau tiến lên, đem Lệnh Hồ Thu đuổi ra ngoài. Nói thật, cả hai bên không dám ra tay đánh nhau ở kinh thành này.
Làm thật sao? Lệnh Hồ Thu gấp lên.
Ông ta hận không thể làm thịt Ngưu Hữu Đạo, nhưng bởi vì có nhiệm vụ trong người, ông ta không thể không nhẫn nại: “Lão Tam, uổng công ta vất vả bôn ba, giúp ngươi làm đủ việc, bây giờ ngươi lại đối xử với ta như vậy, đúng là không có lương tâm!”
Ông ta biết Ngưu Hữu Đạo quan tâm đến việc giết Ngụy Trừ, cho nên mới nhắc nhở hắn.
Quả nhiên, Ngưu Hữu Đạo vung tay lên: “Chờ một chút!”
Đám người Hứa lão lục quay đầu lại. Ngưu Hữu Đạo bước nhanh đến, hỏi: “Nhị ca, chuyện đã làm xong rồi sao?”
Lệnh Hồ Thu chỉ vào đám người Hứa lão lục, nghiêm túc nói: “Ngươi để ta đứng như vầy mà nói chuyện sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười khan: “Đệ chỉ sợ Nhị ca nhất thời xúc động thôi!”
Lệnh Hồ Thu nói: “Chỉ là hai tỳ nữ, chẳng lẽ đệ xem ta là người gặp sắc vong nghĩa giống như đệ?”
Ngưu Hữu Đạo mừng rỡ, vỗ tay khen: “Nhị ca nói rất hay, đàn bà như quần áo, huynh đệ như tay chân. Quần áo có thể thay, nhưng tay chân thì không thể đứt. Ta biết Nhị ca sẽ không hiểu lầm ta!”