Chương 521: Là Ta Tự Nguyện (2)
Bên cạnh xuất hiện thêm một người phối hợp, im lặng không tiếng động, chế ngự được Viên Cương.
Rất nhanh, Viên Cương hôn mê bị hai người xốc lên, nhìn về phía đình đài lầu các, Tần Miên đang lạnh lùng đứng đó.
Tần Miên quơ quơ tay áo, hai tên hạ nhân lập tức lôi Viên Cương đi.
Tần Miên quay người đi tới cửa phòng Tô Miên.
Lần này, nàng ta không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa bước vào luôn.
Trong phòng, Tô Chiếu đang mặc quần áo, bị Viên Cương dày vò quá sức, động tác có chút bất tiện, đột nhiên có người xông vào, có tật giật mình, nàng càng hoảng sợ.
Thấy là Tần Miên, Tô Chiếu che ngực tức giận nói: "Còn có chút quy củ nào không vậy, không biết gõ cửa sao?"
Dứt lời, chính nàng cũng ý thức được từ hành động khác thường của Tần Miên, lập tức có chút có chút bối rối, thậm chí nảy ra ý định giết người diệt khẩu, nhưng trong lúc nhất thời lại không tiện hạ thủ!
Tần Miên xoay người, nhặt những mảnh ý phục bị xé rách lên, chậm rãi đi đến bên cạnh giường, mắt nhìn thấy những đốm máu đỏ thắm, cắn răng hỏi: "Là hắn ta ép buộc ngươi?"
Tô Chiếu lặng yên một lúc mới nói: "Hắn ta có thể cưỡng ép ta sao? Là ta tự nguyện!"
Lập tức, Tần Miên đau lòng nhức óc, nói: "Hồ đồ, quá hồ đồ!"
Tô Chiếu cố gắng bình phục lại cảm xúc, tiếp tục mặc y phục, chậm rãi nói: "Đây là việc riêng của ta, sẽ không ảnh hưởng đến tổ chức, chính ta sẽ tự giải quyết tốt hậu quả của chuyện này, không cần ngươi quan tâm! Nhớ kĩ, ngươi không nên nhúng tay, nhớ đó không nên nhúng tay vào!"
Tần Miên: "Bạch tiên sinh bảo ta chăm sóc ngươi, nếu như ngươi xảy ra chuyện gì, thì ta làm sao ăn nói với Bạch tiên sinh đây?"
Tô Chiếu: "Bên sư phó, tự ta sẽ giải thích, không cần ngươi nói!"
Tần Miên quăng miếng ý phục rách rưới ra, chỉ những chấm đỏ trên giường: "Ngươi nói? Ai cũng biết ngươi là nữ nhân của Tây Viện đại vương, ngươi sẽ nói như thế nào? Sau lưng An Thái Bình là Hô Diên gia, sẽ có phiền phức đấy! Bản thân ngươi vốn đã ở trong hoàn cảnh này, thân thể sạch sẽ mới là minh chứng tốt nhất, thân thể không sạch sẽ, ngươi ăn nói sao với Thiệu Bình Ba đây? Ngươi đây chính là tự hủy hoại tương lai của mình!"
Tô Chiếu quay lại nhìn: "Tại sao ta phải nói với Thiệu Bình Ba? Ta và y ngay cả danh phận cũng không có, cũng không có hứa hôn, tại sao ta phải nói cho y?"
Tần Miên: "Chính miệng ngươi đồng ý với Bạch tiên sinh, ngươi quên rồi sao?"
Tô Chiếu: "Công là công, tư là tư, không ai quy định ta phải giao cả đời mình cho Thiệu Bình Ba, chuyện nên làm ta vẫn sẽ làm tốt, không cần ngươi lo lắng! Vẫn là câu nói kia, ngươi không nên nhúng tay vào, cũng đừng nhúng tay, đừng có tự mình đi tìm phiền phức!" Ánh mắt liếc xéo hiện lên sự lạnh lùng.
"Ngươi..."
"Được rồi, ta mệt lắm!"
Tần Miền nắm thành quyền, gương mặt nghiêm túc, quay người rời đi.
Sau khi mặc xong y phục Tô Chiếu ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn mình trong gương, yên lặng ngồi một lúc lâu, nghĩ lại từng chuyện phát sinh khiến người ta phải xấu hổ vừa rồi, khắc sâu trong đầu không có cách nào xóa đi, tất cả giống như nằm mơ vậy.
Nhưng mà sau khi tỉnh mộng, vẫn phải đối mặt với hiện thực, việc này Tần Miên biết, chỉ sợ là sắp phải đối mặt với phiền phức.
Bỗng nhiên, vẻ mặt Tô Chiếu chấn động, dường như nghĩ tới điều gì, nếu Tần Miên biết, sẽ còn để An Thái Bình rời khỏi đây sao?
Trong lòng có chút lo lắng, nhanh chóng đứng dậy, chạy ra ngoài.
Tóc tài bù xù chạy ra ngoài, tìm một hạ nhân, vội hỏi: "Tần Miên đâu rồi?"
Hạ nhân có chút kinh ngạc khi nàng có dáng vẻ không chỉnh tề, chỉ một hướng nói: "Đến phòng tối bên kia!"
Nghe nói phòng tối, Tô Chiếu càng lo lắng hơn, vội vàng rời đi.
Bên trong phòng tối, ánh đèn lờ mờ, Viên Cương hôn mê đang bị trói trên giá hình phạt.
Tần Miên xuất hiện từ trong bóng tối, đứng trước mặt Viên Cương, quan sát kĩ càng Viên Cương đang hôn mê, đưa tay bóp cằm Viên Cương, cạy miệng hắn ta, tay kia kẹp một viên thuốc màu đỏ, bắn vào trong miệng hắn ta, thi pháp đưa viên thuốc xuống bụng Viên Cương, rồi lại tiếp tục thi pháp để tiêu hóa được viên thuốc...
Cạch! Tô Chiếu như gió đẩy cửa xông vào, thấy Viên Cương đang hôn mê, cũng thấy được động tác của Tần Miên.
Tần Miên quay đầu nhìn nàng, bàn tay kia còn đang thi pháp trên người Viên Cương.
"Buông hắn ta ra!" Tô Chiếu vọt tới, một tay hất Tần Miên ra, sau đó nhanh chóng kiểm tra thân thể Viên Cương, nhưng cũng chưa phát hiện ra cái gi dị thường cả, đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Miên: "Ngươi đã làm gì hắn ta vậy?"
Tần Miên: "Bạch tiên sinh cho ta viên khổ thần đan, ta đã thưởng cho hắn ta!"
"Tiện nhân đáng chết!" Tô Chiếu mắng chửi, hiện tại cũng không có thời gian đôi co với nàng ta, bàn tay nhấn vào phần bụng của Viên Cương, chuẩn bị thi pháp để Viên Cương phun viên thuốc ra.
Tần Miên: "Ngươi tới chậm rồi, ta đã giúp hắn ta luyện hóa!"
Tô Chiếu làm phép kiểm tra bụng Viên Cương nhưng vẫn không phát hiện sự tồn tại của Khổ Thần đan, dường như nó thật sự đã bị luyện hóa. Nàng xù lông ngay tức khắc, thẳng tay túm lấy cổ Tần Miên rồi ghì chặt nàng ta vào vách tường, rõ ràng nổi lên ý định giết người.
Tô Chiếu hiểu quá rõ Khổ Thần đan là món đồ chơi gì. Một khi phát tác độc tính, không phải ai cũng có thể chống cự nổi cảm giác thống khổ mà nó mang lại.
Mặc dù có thuốc giải, nhưng cái gọi là thuốc giải cũng chỉ có thể giảm bớt ba tháng một lần, hoàn toàn không tiêu trừ tận gốc. Một khi đã dùng, tức là vĩnh viễn không thể thoát khỏi sự khống chế của Khổ Thần đan.
Tô Chiếu không ngờ nam nhân vừa cá nước thân mật với nàng, vừa bày tỏ khiến nàng động chân tình lại bị Tần Miên hạ độc ngay tức khắc!
Dù thế nào nàng cũng không ngờ được Tần Miên sẽ cho Viên Cương ăn thứ đồ độc địa đó!
Trước kia khi đút Khổ Thần đan cho những kẻ khác ăn, nàng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng lần này lại thật sự lo lắng. Nàng biết về sau Viên Cương sẽ phải chịu thống khổ ra sao, đến lúc đó nàng phải giải thích với hắn thế nào đây?
"Nói với ta rằng đó không phải là sự thật!" Tô Chiếu hung dữ chất vấn, nàng vẫn ôm một chút hy vọng.
Tần Miên bị nàng bóp cổ nên nghẹn đỏ mặt. Nàng ta chỉ vào tay nàng, ý bảo nàng bóp cổ như vậy, nàng ta không thể nào nói chuyện được!
Tô Chiếu buông nàng ta ra, mặt đầy sát khí!
"Khụ khụ!" Tần Miên ho khan mấy tiếng. Trước đó nàng ta còn ôm một chút hy vọng, hy vọng Tô Chiếu có thể bỏ qua, kết quả Tô Chiếu lại vì Viên Cương mà ra tay với nàng ta, nàng ta liền hiểu vị đông gia(1) này thật sự thích nam tử kia rồi. Tần Miên thất vọng nói: "Đông gia, người tự hỏi lòng mình xem, mấy năm qua ta đối với người như thế nào? Dù là tư lịch hay tư cách, vị trí hương chủ này vốn nên thuộc về ta, cấp trên vốn cũng hướng về ta, chính Bạch tiên sinh mong muốn ta nhường lại cho người, ta không nói hai lời lập tức đồng ý; hơn nữa, ta luôn tuân theo lời Bạch tiên sinh dặn dò, hết lòng hết dạ chăm sóc người. Chúng ta ở cùng nhau, làm việc chung nhiều năm như vậy, người lại vì một kẻ ngoài mà ra tay với ta hay sao?"
(1) Đông gia: Một cách gọi khác dành cho chủ nhân.
Khóe miệng Tô Chiếu căng ra. Nàng không thể không thừa nhận rằng mấy năm qua, sự chăm sóc của Tần Miên đối với nàng quả thật là không còn lời nào để nói, nhưng có một số việc không thể so sánh như vậy, nàng hỏi lại: "Ta có nói với ngươi là đừng nhúng tay vào những việc không nên không? Cho dù vị trí hương chủ vốn thuộc về ai, chẳng lẽ quan hệ giữa cấp trên cấp dưới trong tổ chức mà ngươi cũng không để vào mắt sao? Ta đã nghiêm lệnh cấm, ngươi lại dám chống lệnh?"
Tần Miên tranh cãi kịch liệt: "Ta cũng vì muốn tốt cho người, lỡ như người xảy ra chuyện, ta biết ăn nói với Bạch tiên sinh thế nào đây!"
Tô Chiếu: "Ngươi có gì bất mãn với ta thì khiếu nại lên cấp trên, ai cho phép ngươi tự tiện sử dụng Khổ Thần đan? Chẳng lẽ ngươi không biết rằng thứ đó không được phép dùng lung tung? Chẳng lẽ ngươi không biết rằng bất kỳ kẻ nào muốn dùng thì trước đó phải được cấp trên đồng ý sao? Ta có đồng ý không? Ai cho ngươi tự tiện làm chủ?"