Chương 526: Người Của Giáo Sự Đài (1)
Ngọc Thương tìm tới cửa. Ngay cả Chưởng môn ba phái lớn mà Hoàng đế cũng mời ra, lại nhờ lão sư của mình tới làm mai, Hô Diên Vô Hận liền biết đây là quyết tâm của Hoàng đế, bám lấy con hắn không buông, nếu hắn không đồng ý thì e không ổn!
Có một số việc, nếu như cuối cùng không thể tránh khỏi, hắn đành phải thuận nước đẩy thuyền, cho lão sư một lời thuận nước giong thuyền, đồng ý với hôn sự này!
Sau khi hỏi tình hình chung chung, Viên Cương cũng thổn thức không thôi, có một chút thông cảm với Hô Diên Uy. Chức Phò mã này không hề dễ làm, có lẽ người khác sẽ nghĩ 'thấy kẻ sang bắt quàng làm họ', nhưng đối với Hô Diên gia mà nói, đây chưa chắc là chuyện tốt, nhà họ không cần thiết phải cưới một vị tổ tông về.
Viên Cương cất lời khuyên giải, an ủi: “Có lẽ Trưởng công chúa hơi điêu ngoa, nhưng vẫn không đến mức tỏ ra uy phong ở Hô Diên gia đâu..."
“Hừ!” Hô Diên Y hừ một tiếng, cắt ngang lời hắn ta: "Đó mà là chuyện tỏ ra uy phong à? Huynh tưởng ta khờ thật sao? Huynh cho rằng ta không biết lý do mà Hoàng đế muốn ta cưới con gái hắn ư, còn không phải do hắn nhìn trúng binh quyền trong tay cha ta à? Đó mới thật là mục đích kết thân đấy, nếu ta thật sự cưới con tiện nhân kia, Hô Diên gia sẽ không được yên bình! Hoàng đế muốn chèn ép hai ca ca ta, mai này huynh đệ bọn ta làm sao mà ở chung được đây? Mẹ nó, Hạo Vân Đồ, thứ lòng lang dạ sói..."
Viên Cương ngắt lời hắn: “Tam công tử nói năng cẩn thận!”
“An huynh, nếu huynh thật sự xem ta là huynh đệ thì cho ta mượn một ít tiền đi!" Hô Diên Uy lau nước mắt, vươn tay đòi tiền.
Viên Cương ngạc nhiên: “Quán vừa mới phát tiền cho ngươi, chưa đủ cho ngươi tiêu xài sao?"
“Ta đã như vậy rồi mà còn không cho ta chơi gái thoải mái nữa! Huynh có cho hay không hả?" Hô Diên Uy cứ mãi duỗi tay ra.
Chuyện đã thành thế rồi, Viên Cương có thể làm gì đây. Hắn ta rất thông cảm, bảo Hô Diên Uy viết giấy rồi cho hắn mượn ba nghìn đồng vàng!
Hô Diên Uy cầm tiền, lau nước mắt rồi bỏ đi rất dứt khoát kiên quyết, không thèm ngoảnh lại.
Viên Cương cũng cho rằng hắn chỉ muốn chơi cho thoải mái, mãi đến khi đã qua nửa đêm, cả quán Đậu Hũ bị một đám người ngựa bao vây; mãi đến khi Hô Diên gia tự mình điều động binh mã tới bắt Hô Diên Uy, Viên Cương mới hiểu ra mục đích mà hắn vay tiền.
Hô Diên Uy bỏ trốn, ngay từ đầu thằng nhóc này đã không tính đến việc trả tiền, lại còn đào hôn!
Bị giày vò như vậy, đêm nay ai cũng đừng hòng thanh thản.
Ngày hôm sau, Cao chưởng quỹ đến hậu viện tìm được Viên Cương. Ông ta chịu đựng một đêm, tỏ vẻ mệt mỏi, cười khổ: "Chủ nhân, đã tìm được Tam thiếu gia rồi ạ, mọi người có thể an tâm."
Hôm nay Viên Cương không đến đúng giờ quán Đậu Hũ khai trương. Hắn ta vẫn luôn ở bên Hô Diên gia để chờ tin tức, dù sao thì phí chạy trốn của Hô Diên Uy cũng do hắn ta cấp cho.
Viên Cương hỏi: “Tìm được ra sao?"
Cao chưởng quỹ: “Ôi, chạy cũng không quá xa, bắt được ở nơi cách đây hơn hai trăm dặm. Nghe nói là bị truy đuổi nên trốn vào đống cỏ khô ở bãi chăn nuôi, rồi bị lục soát nên bắt được, sáng hôm nay đã áp giải về rồi. Ôi trời ơi, cả người ngài ấy thảm hại, người đầy cỏ vụn, tội gì phải thế!"
Viên Cương im lặng, không biết làm sao để nói tốt cho Hô Diên Uy. Hắn cũng quá vô dụng, mới đó đã bị bắt lại, không có bản lĩnh còn chạy trốn làm gì?
Viên Cương không ngờ, ngay từ đầu Hô Diên gia thật sự chẳng biết Hô Diên Uy chạy hướng nào, nhưng chuyện này lại kinh động tới Hoàng đế. Làm sao Hạo Vân Đồ có thể để hắn chạy chứ, y lập tức lệnh cho Giáo Sự đài phải tìm được người, rất nhanh đã theo dõi được Hô Diên Uy đi vào một bãi chăn nuôi đổi ngựa dọc đường.
Giáo Sự đài vẫn chưa trực tiếp bắt người, Hạo Vân Đồ cũng có sĩ diện đấy chứ, sao có thể hung hăng tóm lấy nam nhân không muốn cưới con gái mình, bắt hắn về để cưới con mình chứ.
Dù sao thì cũng đã có người lặng lẽ truyền tin tới Hô Diên gia, bảo người bên Hô Diên gia tự mình hành động.
Hô Diên gia lập tức phát lệnh, điều động đội kỵ binh dũng mãnh vây bắt Hô Diên Uy ở gần hướng mà hắn chạy trốn.
Mấy ngàn quân tinh nhuệ quét ngang qua chỉ để bắt một mình Hô Diên Uy, hơn nữa vị trí mục tiêu rõ ràng như vậy, lại thêm tu sĩ phối hợp ra tay, Hô Diên Uy chỉ là một con chó chết chủ lẻ loi thì chạy hướng nào được? Mới đó họ đã bắt hắn về rồi!
Cao chưởng quỹ lấy ra ba tờ chi phiếu trị giá 1000: "Chủ nhân, Tam thiếu gia mượn tiền của ngài, Thượng tướng quân bảo ta trả lại cho ngài để Tam thiếu gia hết nợ."
Viên Cương nhận lấy, giấy nợ vẫn còn trong người hắn ta, hắn ta thuận lấy ra giao cho Cao chưởng quỹ rồi hỏi: "Người đã bị bắt về rồi sao nữa?"
Cao chưởng quỹ thở ngắn than dài: "Phải nói là vô cùng thê thảm đó, Thượng tướng quân ra lệnh một tiếng là dùng gia pháp để xử, đánh đến khi Tam thiếu gia quỷ khóc sói gào, nói sau này không dám nữa. Chắc là trong thời gian ngắn, Tam thiếu gia không thể xuống giường được chứ đừng nói tới chuyện chạy trốn. Ôi chủ nhân ơi, không có chuyện gì thì ta có chuyện đi trước đây."
Viên Cương lặng lẽ gật đầu...
Không bao lâu, tin tức truyền ra khiến toàn bộ kinh đô nước Tề chấn động.
Người ta đồn rằng lúc lâm triều, Thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận cầu thân với Hoàng đế ngay trước mặt bá quan, cầu hôn Trưởng công chúa Hạo Thanh Thanh cho con trai Hô Diên Uy. Trước mặt bá quan, Hoàng đế mở miệng nói đồng ý.
Miệng vàng lời ngọc, vua không nói chơi, ván đã đóng thuyền.
Về phần đương sự, cho dù là nhà trai hay nhà gái cũng không có quyền từ chối!
Nhưng đối với một số người, điều họ để ý không phải chuyện này.
Trong Bạch Vân Gian, Tô Chiếu và Tần Miên đứng trước một tấm bản đồ. Ngón tay Tần Miên men theo con đường phía Đông, khoa tay múa chân: "Nhìn tuyến đường này, rõ ràng là rời nước Tề, trở về nước Yến!"
Phía bên này nhận được tin tức: có người qua đường vô tình nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo cải trang giả dạng và đệ tử Thiên Ngọc môn. Sau khi bên này biết tin, lập tức sai người ở vùng đó điều tra, quả nhiên phát hiện có đệ tử Thiên Ngọc môn cải trang giả dạng.
“Ta đã biết tên giặc đó xảo trá mà!" Tô Chiếu cắn răng, không dám nói mình sớm đã hoài nghi, bây giờ kết quả đã chứng minh điều nàng suy đoán, nàng kiên quyết nói: "Lập tức liên hệ với cấp trên, nhờ người phối hợp ở mọi ngả đường, nếu không thì bằng mọi giá phải chặn hắn lại! Một khi hắn trốn về quận Thanh Sơn, về tới địa bàn của hắn, nếu động vào nữa thì tổ chức của chúng ta trả giá không nhỏ đâu, ta quyết không thể để hắn trốn về được!"
Nàng sớm đã muốn diệt trừ Ngưu Hữu Đạo, lần này được bên trên cho phép, đương nhiên phải làm hết sức.
“Dạ!” Tần Miên đáp lời, nhanh chóng rời đi.
Nhưng đi ra ngoài không bao lâu, nàng ta lại vội vàng quay về, mở miệng nói: "Tên giặc họ Ngưu gian trá, đi hướng Đông để khiến chúng ta sai đường, ngược lại hắn đi hướng Tây." Nàng ta giở phần thư mật trên tay ra: "Trên đây có nói tên giặc họ Ngưu đã rời xa khu vực chúng ta quản lý, người của chúng ta có chạy tới cũng không kịp nữa rồi, bảo chúng ta đừng hành động thiếu suy nghĩ để tránh bại lộ!"
“Đi về hướng Tây?" Tô Chiếu kinh ngạc: “Chắc chắn chứ?"
Tần Miên: “Cấp trên có thể trực tiếp ra lệnh cho chúng ta, đương nhiên nắm giữ tin tình báo rất đáng tin cậy, nếu không thì đã chẳng trực tiếp bảo chúng ta ngưng hẳn hành động!"
Tô Chiếu lại nhìn bản đồ một lần nữa: "Đi hướng Tây, tới vị trí nào?"
“Cấp trên không báo cho chúng ta tình huống cụ thể, chỉ nói nguyên nhân để chúng ta ngừng hành động. Tuy nhiên nếu nói hắn đã rời xa khu vực chúng ta quản lý, nói chúng ta có cho người chạy tới cũng không kịp nữa, hẳn là tên giặc đó sắp tới bờ biển rồi. Một khi hắn trốn tới bờ biển, chỗ nào cũng có thể tránh được cả, dù chúng ta tìm tới hắn, cơ bản cũng không có hy vọng." Tần Miên vươn tay chỉ khu vực biển thuộc kinh đô nước Tề.