Chương 531: Gặp Nạn
Hắn còn cho rằng là do hắn quá lo lắng, chứ hoàn toàn không có tình huống mà hắn lo sợ xuất hiện, một chút lực cản cũng không có.
Bây giờ xem ra, hoặc là do hắn quá lo lắng, hoặc là nhờ Hắc Mẫu Đơn phát huy tác dụng, giúp hắn dụ đám người truy lùng sang hướng khác.
Đạo lý rất đơn giản. Từ nguy hiểm tồn tại kia, từ thời gian chênh lệch, còn có trạng thái địch ta, hắn đã có thể đưa ra phán đoán nhất định.
Chỉ mong là do hắn suy nghĩ quá nhiều, và hy vọng nguy hiểm sẽ không tồn tại.
“Bọn họ có mang theo Kim Sí hay không?” Đứng trên mép thuyền, Ngưu Hữu Đạo quay lại hỏi một câu.
Công Tôn Bố trả lời: “Không có!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi tiếp: “Bọn họ có nói đi hướng nào không?”
Công Tôn Bố lắc đầu: “Không có, chỉ nói nếu chẳng may không chờ được, bọn họ sẽ đến chỗ đám người Thẩm Thu, và gặp mặt chúng ta ở đó.”
Đùng! Ngưu Hữu Đạo lại chọc thanh kiếm trong tay xuống boong thuyền, tức giận đến không chỗ phát tiết.
Không có Kim Sí, hắn không thể liên lạc được với hai người Hắc Mẫu Đơn, không biết bọn họ đi đâu, cũng không cách nào tìm được bọn họ. Lục địa lớn như vậy, chỉ dựa vào mèo mù đụng chuột chết thì chẳng khác gì mò kim dưới đáy biển, hoàn toàn không thực tế.
“Đạo gia, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?” Công Tôn Bố hỏi một câu, ý là có cần lái thuyền đi nữa hay không?
Ngưu Hữu Đạo cả giận nói: “Còn có thể làm sao? Chờ!”
Quản Phương Nghi vốn muốn đùa giỡn một câu. Khi nhìn thấy địa điểm gặp mặt này, bà ta có chút không vui, cảm thấy Ngưu Hữu Đạo quá quỷ quyệt, ngay cả đám người Trần bá cũng không chịu tiết lộ, rõ ràng là đang đề phòng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo tức giận như vậy, bà ta đành phải nén lại.
Một dãy núi kéo dài, vô cùng hiểm trở có tên Cửu Đạo Xuyên.
Dưới chân núi, hai con tuấn mã đang rong ruổi.
“Đại tỷ, không ổn rồi!”
Đoạn Hổ đang ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng quan sát bốn phía, đột nhiên kinh hô một tiếng.
Hắc Mẫu Đơn quay đầu nhìn theo hướng Đoạn Hổ nói, chỉ thấy dưới bầu trời đầy ánh trăng, liên tiếp mấy bóng đen lướt qua, rõ ràng là loại chim cỡ lớn.
Sắc mặt Hắc Mẫu Đơn thay đổi. Sự việc đã vượt ra khỏi dự liệu của nàng ta. Nàng ta muốn gây ra động tĩnh, sau đó chạy trốn vào nơi hiểm yếu, muốn dựa vào địa lợi để dễ dàng thoát thân, nhưng nàng ta thật sự không nghĩ đến đối phương lại vận dụng phi cầm cỡ lớn để đuổi theo, thậm chí còn rất nhiều.
Theo nàng ta được biết, một con phi cầm cũng có giá trên trời, hoàn toàn không ngờ sẽ có người vận dụng phi cầm cỡ lớn để đuổi bắt như vậy.
Trước đó, nàng ta cảm thấy hy vọng thoát thân rất lớn, nhưng bây giờ đối phương sử dụng phi cầm cỡ lớn đuổi theo, tốc độ phản ứng nằm ngoài dự đoán của nàng, chưa được bao lâu đã đuổi kịp, không còn thời cơ để thoát thân nữa.
Nàng ta không cho rằng những con phi cầm cỡ lớn này chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, không phải nhằm vào bọn họ.
Nàng ta biết lần này phiền phức rồi, nguy hiểm thật rồi!
“Đi!” Hắc Mẫu Đơn la lên một tiếng, lao ra khỏi yên ngựa, bay thẳng lên trên núi.
Đoạn Hổ cũng phi thân đuổi theo. Hai người bỏ lại ngựa, ném luôn chiếc nón lá trên đầu, lộ ra gương mặt, hoảng hốt đào thoát.
Trên không trung, năm con phi cầm chia ra xung quanh tìm kiếm, chợt cao chợt thấp.
Một con phi cầm bay sát mặt đất, lướt qua hai con ngựa không còn thấy người, sau đó nghiêng người sải cánh bay lên không trung, đuổi theo hai người đang chạy lên núi.
Éc! Phi cầm kêu lên một tiếng bén nhọn cảnh báo.
Bốn con phi cầm đang bay trên không trung lập tức chuyển hướng, vỗ cánh tăng tốc độ đuổi theo.
Rất nhanh, Hắc Mẫu Đơn và Đoạn hổ đã chạy lên đỉnh núi. Một bên là một hạp cốc, bên trong là dòng nước chảy xiết.
Một con phi cầm xoay quanh trên đỉnh đầu hai người. Hai con thì vây quanh người, một con bay xuống hẻm núi đối diện, còn một con thì bay qua bay lại bên trên dòng nước trong hạp cốc.
Trên năm con phi cầm có ba người đang điều khiển, người nào cũng đội bồng đen che nửa mặt, hoàn toàn không nhìn thấy rõ gương mặt.
Nhưng từ bộ râu ria và nếp nhăn trên gương mặt bọn họ, xem ra tuổi tác cũng không nhỏ.
Con đường chạy trốn đã bị cắt đứt hoàn toàn, đồng thời còn bị bao vây, trong lòng Hắc Mẫu Đơn và Đoạn Hổ vô cùng khẩn trương lẫn lo lắng. Nói bọn họ không sợ chính là giả.
Một người điều khiển một con phi cầm bay xuống đối diện hai người, nhìn kỹ dung mạo cả hai.
Đối với người có kinh nghiệm mà nói, hai người này vừa nhìn là biết không có dịch dung.
Rất rõ ràng, bất luận màu da và tư sắc của Hắc Mẫu Đơn hoàn toàn không hợp với Quản Phương Nghi. Mà tuổi tác của Đoạn Hổ cũng không phù hợp với Ngưu Hữu Đạo, còn lớn hơn hắn, không thể nào là Ngưu Hữu Đạo được.
Hắc Mẫu Đơn trầm giọng nói: “Các ngươi là ai? Vì sao lại đuổi theo chúng ta không buông?”
“Các ngươi không phải Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi. Các ngươi giả mạo bọn họ là muốn dụ chúng ta đi. Nói, Ngưu Hữu Đạo ở đâu?” Người kia quát hỏi.
Hắc Mẫu Đơn nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì!”
“Ngươi còn dám mạnh miệng!” Người kia lật tay đánh ra một chưởng. Chưởng ảnh màu xanh to như mặt bàn đánh ra.
Hai người kinh hãi, tránh cũng không thể tránh. Đối phương vừa ra tay, hai người đã biết thực lực của ông ta cao hơn mình.
Nhưng hai người liên thủ xông xáo giới tu hành nhiều năm, cũng coi như phối hợp ăn ý.
Hắc Mẫu Đơn dốc hết tu vi, song chưởng đánh ra.
Hai tay Đoạn Hổ áp vào lưng Hắc Mẫu Đơn, dùng hết một thân tu vi để trợ lực, chống đỡ công kích của đối phương.
Oành! Chưởng ảnh màu xanh công phá phòng ngự liên thủ của hai người.
Hai tay Hắc Mẫu Đơn bị hất ra, có thể nghe được âm thanh xương cốt đứt gãy, nàng ta ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi.
Ầm! Đoạn Hổ đằng sau cũng bị dư chấn của Hắc Mẫu Đơn, cũng phun ra một ngụm máu, nhưng đa phần lực công kích đều bị Hắc Mẫu Đơn tiếp nhận, Đoạn Hổ vẫn còn tốt hơn rất nhiều.
Hai bóng người bị một chưởng đánh bay, tuần tự rơi xuống dòng nước xiết bên trong hạp cốc.
Phi cầm đang bay lượn bên trong hạp cốc liền bay đến. Một người phi thân ra, lật tay lấy một viên Dạ minh châu, chui tọt vào trong nước đuổi bắt hai người.
Đoạn Hổ vừa mới rơi vào trong nước, vội ôm chầm lấy Hắc Mẫu Đơn đã mất đi sức chiến đấu, liều mạng thuận theo dòng nước xiết mà trôi đi. Gã biết con sông này có lẽ là hy vọng thoát thân duy nhất của cả hai.
Sau lưng dường như có một luồng ánh sáng đang đuổi theo, khiến Đoạn Hổ luống cuống.
Trong lúc hoảng loạn, tìm được bất cứ cơ hội nào, gã cũng sẽ không bỏ qua. Đây chính là bản năng cầu sinh. Tay của gã chạm đến một nơi không biết là cửa hang hay là lỗ hổng của vách đá, chỉ chui được một người. Đoạn Hổ cũng không quản nhiều như vậy, một tay kẹp lấy Hắc Mẫu Đơn đẩy vào bên trong.
Thấy Hắc Mẫu Đơn có thể chui hẳn vào trong, nói rõ bên trong còn có không gian, gã cũng vội chui vào.
Sau khi tiến vào, gã phát hiện đây chính là một thủy động, cũng không biết rộng bao nhiêu, vội ôm lấy Hắc Mẫu Đơn núp vào một chỗ, không dám có bất kỳ cử động nhỏ nào, một tay che miệng Hắc Mẫu Đơn, để mùi máu tươi từ miệng và mũi của nàng ta không bốc ra ngoài.
Sau khi ánh sáng bên ngoài đã mất hút, Đoạn Hổ vội vàng lui về sau để thăm dò, lại phát hiện có một cái lỗ nhỏ.
Ngay từ đầu, gã không để ý đến cái lỗ nhỏ này, cứ ôm Hắc Mẫu Đơn bơi về phía không gian rộng lớn hơn. Khi hai người nổi lên khỏi mặt nước, gã cũng không biết không gian bên trong rộng lớn bao nhiêu.
Gã định ôm Hắc Mẫu Đơn lên bờ, nhưng nghĩ lại, lại lặn xuống nước, tìm đến lỗ nhỏ trước đó. Gã phát hiện không gian bên trong có thể chứa được ba bốn người, vội nhét Hắc Mẫu Đơn vào trước, sau đó ôm một tảng đá lớn trong thủy động để sẵn bên ngoài. Khi gã chui vào, gã liền kéo tảng đá chặn ngay cửa hang nho nhỏ này.
Dòng nước chảy xiết ánh lên ánh sáng của Dạ minh châu. Một người ló đầu ra khỏi mặt nước, lắc lắc viên Dạ minh châu, sau đó lại lặn xuống lần nữa.
Trên không lập tức có mười người phi thân xuống, người nào cũng lấy Dạ minh châu ra, bắt đầu chia nhau tìm kiếm bên dưới.