Chương 547: Có Người Muốn So Với Chúng Ta Ai Nhiều Người Hơn
“Sao? Không được à? Lão nương cũng là người cần thể diện, không thể vừa tới đã lôi tha lôi thôi cho đám nông dân các ngươi coi thường được.” Quản Phương Nghi nhếch miệng, ánh mắt quét lên bờ trước mặt, phát hiện cả một khu vực lớn đều có quan binh trấn giữ, người không có phận sự đừng mơ đến gần bến tàu mà không bị phát hiện liền lên tiếng nói: “Đội hình lớn thật! Tới đón chúng ta sao?”
Ngưu Hữu Đạo ừm một tiếng.
Thuyền giảm tốc cập bờ, Quản Phương Nghi chú ý thấy trên bờ có một nữ nhân nhìn mình chằm chằm. Tướng mạo Thương Thục Thanh muốn người ta không chú ý cũng khó liền thấp giọng hỏi: “Người có sẹo dài trên mặt chính là đứa con gái xấu xí của Ninh vương Thương Kiến Bá trong lời đồn sao?”
Ngưu Hữu Đạo thầm cười khổ, Thương Thục Thanh thật đúng là xấu có tiếng, lại ừm, đồng thời chắp tay đáp lễ với những người trên bờ.
Quản Phương Nghi không kìm được chậc chậc, bề ngoài như vậy thì trong lòng phải kiên cường nhường nào mới dám công nhiên lộ diện, bà ta cũng rất bội phục dũng khí của Thương Thục Thanh.
Thấy trên bờ nhiều người nhìn như vậy, Quản Phương Nghi dần bày ra nghi thái.
Trên bờ chạy ra một đám người, liên tiếp ra hiệu với những chiếc thuyền đang tới gần, chỉ dẫn vị trí cập bến.
Trên thuyền ném dây thừng xuống, người trên bờ nhận được chậm rãi kéo thuyền ép sát vào bờ, buộc dây thừng cố định thuyền.
Dựng cầu ván xong, đám Ngưu Hữu Đạo giẫm lên cầu ván xuống thuyền.
“Đạo gia, vất vả rồi!”
Thương Triều Tông là người đầu tiên chắp tay đón, mặt đầy cảm khái và kích động.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay đáp lễ: “Cuối cùng không phụ sự kỳ vọng của vương gia, thuận lợi đưa chiến mã trở về từ Tề quốc.”
Thương Triều Tông liên tục gật đầu: “Tốt tốt tốt!”
“Đạo gia, vất vả vất vả.” Lam Như Đình cùng Mông Sơn Minh ngồi xe lăn cũng lần vượt vấn an hoan nghênh.
“Nên như vậy.” Ngưu Hữu Đạo khách khí đáp lại.
“Đạo gia!” Hạ Hoa tới, trêu đùa gọi, nhếch miệng cười, vô cùng vui vẻ.
Hai người Phí, Trịnh cũng đến tươi cười chào hỏi.
Thương Thục Thanh ở bên trong lòng tràn đầy mong chờ đến phiên nàng nói chuyện với Ngưu Hữu Đạo.
Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo vừa khách khí với mấy người trước mặt một chút, ánh mắt bỗng nhiên nhìn chằm chằm về phía đám người Thiên Ngọc môn, nhìn chằm chằm Bành Hựu Tại đang mỉm cười nhìn mình.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra hiệu đám Phí Trường Lưu nhường đường, không nhanh không chậm đi đến trước đám người Thiên Ngọc môn khiến Thương Thục Thanh đang định cất lời lại bị bỏ lơ hơi cắn môi.
Ngưu Hữu Đạo và Bách Hoa đoàn mặt đối mặt đứng chung bốn mắt nhìn nhau.
“Ngưu huynh đệ, vất vả rồi.” Bành Hựu Tại mỉm cười chắp tay.
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Vất vả không có gì, chỉ sợ có người làm những việc khiến lòng người rét lạnh thôi.”
Bành Hựu Tại a một tiếng, mắt lóe lên, biết rõ còn cố hỏi: “Cớ gì nói ra lời ấy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta nghe nói Thiên Ngọc môn muốn xử lý ta, còn bắt người của ta lại, xin hỏi, là đạo lý gì?”
Lời này vừa nói ra, không khí vui mừng ở hiện trường đột nhiên hạ xuống, không ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại làm khó Bành Hựu Tại ngay tại đây, thế này là không hề nể mặt Bành Hựu Tại.
Đám cao tầng trái phải sau lưng Bành Hựu Tại đều sầm mặt lại.
Quản Phương Nghi đong đưa chiếc quạt tròn hờ hững đứng cạnh Ngưu Hữu Đạo, Trần Bá, Hứa Lão Lục và mấy chục người Phù Phương Viên chạy tới đón cũng lập tức đứng sau lưng Quản Phương Nghi.
Đám người bên Thiên Ngọc môn thủ thế, trên trăm đệ tử Thiên Ngọc môn xung quanh lập tức bay đến, giằng co, áp đảo bên này!
Thương Triều Tông muốn tiến lên giải vây, Mông Sơn Minh lại đưa tay hơi ngăn lại, khẽ lắc đầu.
“Công Tôn, có người muốn so với chúng ta ai nhiều người hơn!” Ngưu Hữu Đạo hơi nghiêng đầu một tiếng.
Công Tôn Bố đưa tay lên ra hiệu, trên những chiếc thuyền sau lưng vang lên tiếng hét dài, Lục Ly Quân lộ diện.
Trên mấy trăm chiếc thuyền lớn trên mặt biển từng bóng người bay đến, ít nhất hơn ngàn người tụ tập.
Con ngươi đám Thiên Ngọc môn co rút lại, pháp nhãn cảm nhận được âm khí âm ủ tản ra từ trên người những người này lập tức ý thức được đây đều là quỷ tu, trong lúc nhất thời không thể hiểu được Ngưu Hữu Đạo kiếm đâu ra nhiều quỷ tu như vậy!
Ngưu Hữu Đạo lại nghiêng đầu một tiếng: “Phí chưởng môn, Trịnh chưởng môn, Hạ chưởng môn, ba phái các người có ý gì? Mọi người cùng đi một đường hay mỗi người một ngã?”
Ba người Phí, Trịnh, Hạ nhìn nhau, đều hiểu, thế này là muốn ba phái bọn hắn bày tỏ thái độ, cũng lần lượt phất tay phát hiệu lệnh.
Lập tức, hơn ngàn đệ tử của ba phái cũng bay đến, trực tiếp bao vây mấy trăm người Thiên Ngọc môn.
Thương Triều Tông và Lam Như Đình trao đổi ánh mắt, đều ý thức được, thế lực hai bên thực ra cũng không thay đổi gì, trước đây ba phái đối mặt với Thiên Ngọc môn còn phải nén giận, giờ Ngưu Hữu Đạo trở về lập tức sẽ khác, dưới sự ép bức của Ngưu Hữu Đạo, ba phái không thể không đối nghịch với Thiên Ngọc môn.
Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn cúi đầu chậm rãi sửa sang ống tay áo, lộ vẻ thờ ơ việc này không liên quan gì đến mình.
Trên cả bến tàu lập tức rơi trong không khí giương cung bạt kiếm.
Đối mặt với bao vây trước mắt, Bành Hựu Tại lù lù bất động, lặng lẽ đảo mắt nhìn đám đông, khinh thường nói: “Một đám ô hợp!”
Quản Phương Nghi lên tiếng: “Đây là ai vậy, lão nương vừa đến sao vừa mở miệng đã mắng người rồi?”
Ánh mắt Bành Hựu Tại rơi lên mặt bà ta, mỉm cười nói: “Hồng Nương Tề kinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu! Thiên Ngọc môn Bành Hựu Tại.”
“Hóa ra là Bành chưởng môn của Thiên Ngọc môn, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Ta nói này, ta không hề đắc tội ông, sao vừa gặp đã mắng ta rồi?” Không biết từ lúc nào trên tay Quản Phương Nghi đã lấy ra một phù triện đen nhanh, kẹp giữa ngón tay quạt quạt lên mặt mình.”
Bà ta trông có vẻ bình tĩnh như trong lòng đang mắng cha chửi mẹ, vừa đến đã đánh nhau, tên khốn Ngưu Hữu Đạo này!
Bành Hựu Tại nhìn chằm chằm bùa triện kia mắt lóe lên.
Thiên Kiếm Phù! Vẻ mặt đám Thiên Ngọc môn đều căng thẳng, rơi vào đề phòng cao độ.
Ngưu Hữu Đạo cũng ý thức được phản ứng của đối phương không đúng, liếc nhìn phù triện trên tay Quản Phương Nghi.
Sau đó ánh mắt Bành Hựu Tại lại nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, gằn từng chữ: “Không muốn tìm chết thì đừng gây chuyện, nơi này chưa đến phiên ngươi giương oai!”
Ngưu Hữu Đạo: “Là ai đang gây chuyện trong lòng mọi người đều rõ! Ta không muốn gây chuyện, nhưng huynh đệ thủ hạ ta bị người ta vô duyên vô cớ bắt lại, mọi thứ đều chẳng hề để ý đến chữ lý, ta đòi một lời giải thích không quá đáng chứ? Bành chưởng môn, ông nói ta có thể nhìn huynh đệ thủ hạ mình đi chết mà không ho lấy một tiếng sao? Nếu thật sự như vậy, lòng người của bên phía ta sẽ tan rã. Cho nên người của ta không ai có thể muốn bắt thì bắt được!”
Phong Ân Thái vội chui ra, làm người hòa giải nói: “Lão tam, cái gì mà chết với không chết, đệ hiểu nhầm rồi, không có chuyện gì đâu.”
“Lui ra!” Bành Hựu Tại hét lên.
Bỏ sức mà không được gì, Phong Ân Thái xấu hổ nhưng chỉ có thể chậm rãi lui về.
Bành Hựu Tại: “Ngưu Hữu Đạo, ta có thể giải thích cho ngươi, nhưng chuyện hôm nay, ngươi nhất định phải cho ta một công đạo, nếu không đạo lý có nói thế nào cũng không thông được đâu. Đây là địa bàn của Thiên Ngọc môn, không cho phép những người khác giương oai!”
Ông ta nói vậy cũng không phải hù dọa, hôm nay trên địa bàn của mình, đám cao tầng Thiên Ngọc môn bị người ta bao vây, nếu không có một công đạo thì bảo họ vứt mặt mũi ở đâu?
Nếu đối phương không cho một công đạo, trước mắt có thể tạm thời bỏ qua nhưng trở về nhất định phải triệu tập người Thiên Ngọc môn tìm những người này tính sổ.
Ngưu Hữu Đạo: “Mọi thứ đều không thể bỏ qua được chữ lý, chuyện gì cũng có tuần tự, chỉ cần Bành chưởng môn có thể cho ta câu trả lời, tất nhiên ta cũng sẽ cho Bành chưởng môn một câu trả lời thỏa đáng!”
Bành Hựu Tại từ từ nói: “Đều là người một nhà, Phong sư đệ nói rất đúng, không có chuyện chết hay không chết gì cả, ngươi hiểu làm thôi. Ta khống chế người của ngươi trước là vì sợ ngươi chậm chạp không quay về, lại không có bất kỳ tin tức gì. Bổn tọa lo quận Thanh Sơn xảy ra biến cố, lo có vài người nảy sinh lòng dạ khác, người của ngươi bị trùng vây, bổn tọa không khống chế trước chỉ e sẽ bị người khác bắt đi. Nói trắng ra là bổn tọa đang bảo vệ bọn hắn, cho nên bọn hắn đều rất ổn, được ăn sung mặc sướng, không hề phải nhúc nhích một đầu ngón tay. Ngươi đã về, dĩ nhiên ta sẽ thả họ ra, đảm bảo họ không hề hư hao gì!”