Đạo Quân

Chương 562: Từ Bỏ (2)

Chương 562: Từ Bỏ (2)


“Dù sao cũng đã từng kết bái, ta cũng không có sát tâm nặng như thế. Lúc trước ta bắt y nhưng không có ý định giết y, có thể thuận tiện cho y một đường sống thì không cần phải đẩy y vào chỗ chết, cũng là vì ta. Dù sao, gánh cái danh sát hại huynh đệ kết bái đâu có dễ nghe. Lăn lộn bên ngoài, không thể không coi trọng lòng người, mất hết lòng người chỉ còn một con đường chết! Ta không làm được cái việc giết mẹ giết huynh như Thiệu Bình Ba, có một số việc, mình chịu ấm ức vẫn cứ phải chịu, nếu ngay cả huynh đệ kết bái của mình ta cũng có thể dễ dàng sát hại, há không phải sẽ khiến cho các ngươi lạnh lòng sao?

“Bớt lừa ta đi, ngài còn làm ít chuyện tâm ngoan thủ lạt sao?” Quản Phương Nghi không nhịn được lườm hắn một cái, khẽ phe phẩy quạt tròn:”Chỉ sợ chưa chắc y đã nhận nhân tình này của ngài”

Ngưu Hữu Đạo nhún vai: “Vốn y muốn hại ta, ta lại thả cho y một con đường sống, đã là hết lòng rồi. Nếu y không cảm kích ta, ta cũng chẳng có cách nào khác. Rời Hiểu Nguyệt Các, không có thế lực của Hiểu Nguyệt Các, y cũng chẳng làm gì được ta. Nếu y thực sự nghĩ quẩn thì cũng chỉ được một lần hai lần thôi, cái gì cũng có giới hạn của nó. Tốt nhất y đừng có bức ta!”

Hai người đang nói chuyện, thấy Trần Bá quay lại bèn dừng câu chuyện.

“Chỉ đi một mình, khi y lên núi không có ai tiếp ứng, chỉ cưỡi một con phi cầm lớn rời đi, không ai đi cùng.” Trần Bá bẩm báo lại, có vẻ áy náy. Y cũng biết Hắc Mẫu Đơn bị người của Hiểu Nguyệt Các giết khi yểm hộ Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi lên thuyền, nên cũng muốn tận thêm chút sức.

Quản Phương Nghi không nói gì. Ngưu Hữu Đạo khoát tay nói: “Trần Bá, không sao. Người của Hiểu Nguyệt Các đã dám đến khẳng định là đã có chuẩn bị, nào có thể dễ dàng bị đuổi theo như vậy. Chuyện này cũng trong dự liệu, không cần để ý.”



Trong Phù Phương Viên, Độc Cô Tĩnh bước nhanh vào một toà hiên các.

Ngọc Thương đang bồi hồi chờ bên trong bèn dừng bước, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”

“Lấy được rồi!” Độc Cô Tĩnh lấy ra hai tờ giấy từ trong ống tay áo đưa lên, chính là bản in lại hoa văn trước sau của Thương Kính.

Ngọc Thương nhận lấy, xem qua, bước nhanh tới ngồi xuống bên bàn, lật cuốn sách bày trên đó ra.

Cuốn sách khá cũ kỹ, nhưng bên trong ghi chép rất nhiều, còn có hình vẽ chi tiết.

Ngọc Thương lật đến một tờ đã đánh dấu, trên tờ giấy đã ố vàng là bức vẽ hai mặt của Thương Kính.

Ngọc Thương cầm tờ giấy mới in so sánh cẩn thận với hình vẽ trong sách.

Sau trọn vẹn nửa canh giờ so sánh, Ngọc Thương mới ngửa mặt lên trời thở phào một hơi: “Chi tiết đều giống, không sai. Hẳn là vật kia!”

Độc Cô Tĩnh nói: “Tên kia rất xảo trá, có thể là đồ giả không?”

Ngọc Thương lắc đầu:”Không có mấy ai từng thấy thứ này đâu. Chỉ có một cái, không dễ làm giả. Hẳn là thật.”

Độc Cô Tĩnh trầm ngâm nói: “Sư phụ, theo ta thấy, không phải không có khả năng làm giả.”

“Lý do?”

“Thương Triêu Tông! Đồ này vốn là do tổ tiên Thương gia luyện chế, Thương Triêu Tông là hậu duệ của Thương Tụng, không chừng còn giữ hình vẽ thứ này.”

Ngọc Thương lắc đầu: “Thương Triêu Tông chỉ là chi thứ trong mạch truyền thừa của Thương Tụng thôi, về cơ bản trực hệ đã bị đuổi tận giết tuyệt, về sau tổ tiên cũng phải lấy cờ hiệu Thương thị mới có thể quật khởi lập nên nước Yến. Vật này trước kia được giữ trong trọng địa hoàng cung triều Vũ, chỉ có trực hệ tiếp quản hoàng quyền Thương thị mới có thể nhìn thấy, tổ tiên của Thương Triêu Tông khó mà có cơ hội thấy được. Chỉ có thể nói là có thể, nhưng tỷ lệ này cực kỳ nhỏ. Ngoài ra, trong này còn ghi một phương pháp giám định thật giả khác, chỉ cần có được đồ trong tay, ta sẽ có cách giám định. Nói xem, điều kiện gì?”

“Thứ nhất, hy vọng xoá bỏ mọi ân oán với chúng ta, chúng ta không được tìm hắn gây phiền phức gì.”

Ngọc Thương gật đầu: “Khi hắn đưa ra yêu cầu cần đàm phán, ta đã đoán được sẽ có điều kiện này. Với chúng ta, vật này cực kỳ quan trọng, chỉ cần hắn chịu giao ra, có thể không so đo chút tổn thất, tạm thời có thể buông tha cho hắn!”

“Thứ hai, hắn hy vọng ba người chủ tớ Lệnh Hồ Thu từ nay thoát ly khỏi chúng ta. Về sau chúng ta cũng không thể làm gì họ.”

Ngọc Thương lặng đi một lát mới hỏi lại: “Lệnh Hồ Thu nhận tội chưa?”

“Vẫn là như thế, không thấy Ngưu Hữu Đạo giấu diếm cái gì, nhưng sắc mặt nghiêm túc, chúng ta cũng không thấy cơ hội hạ thủ.”

“Đã dọn sạch người và việc có liên quan đến Lệnh Hồ Thu chưa?”

“Dọn được gì đều dọn dẹp hết rồi. Vấn đề hiện tại là, có thể Lệnh Hồ Thu biết Tô Chiếu là người của chúng ta. Mà Tô Chiếu đã là đệ tử của Bạch trưởng lão, lại là chất nữ của Bạch trưởng lão. Các đời Bạch gia đều là trung thần, nếu động vào sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới các trưởng lão khác, lại liên luỵ thêm tới Bắc Châu. Tô Chiếu không thể động. Còn nữa, nhiệm vụ của phụ thân Lệnh Hồ Thu biết chúng ta muốn gì cái gì.”

“Chỉ cần không biết chúng ta đã có được đồ mình muốn, không biết thứ này có tác dụng gì với chúng ta, thì biết chúng ta đang tìm cái gì cũng không quan trọng. Còn nhiều người muốn tìm thứ này mà. Chỉ là, việc biết thân phận Tô Chiếu khá phiền phức đấy. Việc này chờ một chút hẵng ra quyết định, ngươi báo lại việc này cho Bạch trưởng lão đi, để ông ta tự mình xử lý.”

“Được. Thứ ba, hắn muốn một ngàn vạn kim tệ!”

“Ha ha, lòng tham không nhỏ đâu!” Ngọc Thương hừ lạnh mấy tiếng: “Còn gì nữa không?”

“Còn một điều nữa. Sau này chúng ta không được tuỳ tiện động vào người của hắn, chí ít là những người công khai là người của hắn. Chỉ có bốn điều kiện này thôi. Một khi giao dịch thành công, nếu chúng ta dám phủi tay, hắn sẽ để cho tất cả mọi người đều biết chúng ta đang giữ thứ này, dùng cái này để đàm phán với chúng ta. Hiển nhiên hắn cũng có ý cảnh cáo chúng ta không nên có hành động thiếu cân nhắc.”

“Có sơ hở, có thể đồng ý với hắn.”

“Cho hắn một ngàn vạn kim tệ thật sao?”

Ngọc Thương gập cuốn sách trên bàn lại: “Đàm phán mà. Hắn ra giá trên trời, chúng ta sẽ trả giá chứ. Làm sao hắn đòi bao nhiêu là trả bấy nhiêu được.”

“Vậy lại cho người tới đàm phán sao?”

Ngọc Thương lắc đầu: “Không vội. Xem ý kiến bên Bạch trưởng lão thế nào đã. Phải biết bài của mình mới dễ chơi.”

“Rõ!”

“Haizz…” Nhìn hình vẽ trên tay, Ngọc Thương khẽ thở dài. “Một nan đề đây. Ngươi nói xem ta nên giết hay không? Tiểu tử này không đơn gỉan, tuổi còn trẻ đã có cổ tay như thế, khiến cho chúng ta bị động khắp nơi, giữ lại sớm muộn gì cũng đem lại phiền phức lớn.”

Độc Cô Tĩnh hiểu ý sư phụ. Y không ngờ được Ngưu Hữu Đạo lại cao tay như vậy, quả quyết từ bỏ bảo vật, chủ động cho thấy mình đang giữ, chủ động muốn đưa cho Hiểu Nguyệt Các, lấy lui làm tiến, lại khiến bên này khó xử. Giết hắn, thứ ấy sẽ như củ khoai lang nóng bỏng tay, rất khó giữ. Không giết hắn, có lấy được đồ rồi cũng sẽ bị hắn uy hiếp.

Hôm sau, trong Cầm Đài, tiếng đàn du dương.

Độc Cô Tĩnh đi vào, bẩm báo: “Sư phụ, Bạch trưởng lão đã nói tất cả nghe theo quyết định của ngài. Nhưng nghe ý tứ ông ấy thì vẫn hy vọng ngài có thể hạ thủ lưu tình cho Tô Chiếu một cơ hội.”

Tiếng đàn im bặt, Ngọc Thương buông tay, lạnh nhạt nói: “Không phải ông ta không biết quy củ, quyết định của ta là chặt đứt hậu hoạn. Ông ta nói thế nào?”

“Ông ấy nói, Lệnh Hồ Thu không ngốc, chưa chắc đã dám để lộ bí mật này ra. Sau này ông ấy sẽ bảo mật thật nghiêm ngặt, sẽ không để cho việc Tô Chiếu bị lộ làm ảnh hưởng đến chuyện khác. Nếu có vấn đề gì, ông ấy sẽ kịp thời chặt đứt hậu hoạn, nếu cần, ông ấy sẽ đích thân xử quyết Tô Chiếu!”

“Vậy ông ta phải hiểu, Tô Chiếu không sạch sẽ, tiền đồ sẽ bị phá huỷ, nội bộ chúng ta cũng không dám để người mang tai hoạ ngầm giữ chức vị cao.”

“Có lẽ ông ấy chỉ muốn giữ mạng cho Tô Chiếu thôi. Ông ấy nói, Tô Chiếu chỉ là một nữ nhi, không trông mong nàng có thể làm nên sự nghiệp gì lớn. Ý rằng chỉ cần có thể giữ được mạng của Tô Chiếu, còn tiền đồ không cần thiết.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất