Chương 566: Thanh Sơn Quận Diêu Chúc
Thái giám khôi ngô nghiêng đầu thông báo vài câu, hai bên lập tức có người tiến lên mở cửa tù ra, cởi xiềng xích trên tay chân của Lệnh Hồ Thu ra, xích sắt lớn bị ném sang một bên, kêu ầm ầm.
Lệnh Hồ Thu được đưa ra ngoài.
Thái giám khôi ngô xoay người đi, Lệnh Hồ Thu bị kéo lại phía sau.
Vừa ra khỏi địa lao, Lệnh Hồ Thu lập tức nahwms mắt lại, lâu ngày không thấy ánh sáng mặt trời, lúc này cảm thấy hết sức chói mắt.
Đợi đến khi hơi có chút thích ứng, bên tai lại truyền đến giọng nói quen thuộc: “Tiên sinh!”
Hắn chậm rãi mở hai mắt ra nhìn lại, thì ra là hai nữ nhân bẩn thỉu rối bù, có thể nhận ra chính là Hồng Tụ và Hồng Phất, hai cô gái đã khó nhịn nước mắt.
Thái giám khôi ngô phất tay ra hiệu.
Lập tức có người tiến lên, động vào ba người mấy cái, trong nháy mắt cấm chế trên người bọn họ được giải trừ.
Pháp lực trong cơ thể đột nhiên khôi phục vận chuyện, làm cho chủ tớ ba người thân thể hư nhược nhất thời khôi phục tinh thần, cảm giác đã lâu không có làm cho ba người nhịn không được thở nhẹ ra một hơi, thật thoải mái!
Hai tay Lệnh Hồ Thu nắm lại thành quyền rồi lại buông ra một chút, nhìn tên thái giám khôi ngô, có chút mờ mịt khó hiểu.
Thái giám khôi ngô trầm giọng nói: “Các ngươi có thể đi. Lệnh Hồ Thu, cấp trên bảo ta thông báo cho ngươi một tiếng, là người huynh đệ kết bái Ngưu Hữu Đạo của ngươi bảo lãnh ngươi!”
Lệnh Hồ Thu có chút khó mà tin nổi: "Hắn bảo lãnh ta?"
Thái giám khôi ngô nói: “Nơi đây không lưu khách lại, nếu không đi ngay thì cũng khỏi cần đi luôn. Nhặt xiêm y lên, lập tức cút!”
Tu sĩ hai bên giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm bọn họ.
Khóe miệng Lệnh Hồ Thu hạ xuống, không dám nói nhảm nữa, xoay người túm lấy Hồng Tụ, Hồng Phất, cùng nhau rời đi.
Nơi đây rõ ràng là bên trong một trại lính, có nhiều quân sĩ mặc áo giáp đi qua đi lại tuần tra.
Ba người ra khỏi đại môn quân doanh, phát hiện những người bên ngoài nhìn bọn họ giống như nhìn quái vật.
Ba người tự nhìn lại chính mình cũng có thể hiểu được, bẩn thỉu, quần áo tả tơi, vừa nhìn là biết ngay tội nhân vừa chịu phạt, hơn nữa hai chân còn đeo xích.
May là nơi đây tương đối hẻo lánh, người lui tới không nhiều lắm.
“Hắn không phải bảo vệ chúng ta, rõ ràng là muốn đưa chúng ta vào chỗ chết.” Lệnh Hồ Thu ngửa mặt lên trời cười một cách sầu thảm.
Y quá rõ Hiểu Nguyệt các là loại tổ chức nào, rơi vào tay của triều đình Tề Quốc, triều đình lại vô duyên vô cớ thả bọn họ, bọn họ nói mình không bán đứng tổ chức, tổ chức sẽ tin sao? Chỉ dựa vào việc bọn họ đã bại lộ thân phận, lại biết được một ít bí mật của tổ chức, Hiểu Nguyệt các sẽ không bỏ qua bọn họ.
Hồng Tụ, Hồng Phất theo bản năng nhìn bốn phía, thấp thỏm lo âu, hai người hiểu rõ ý tứ trong lời nói của y.
Đúng lúc này, một tên tiểu đồng chạy tới, đứng trước mặt y, ánh mắt trong suốt như vụt sáng lên, cất giọng nói non nớt lên hỏi thăm: “Ngươi là Lệnh Hồ Thu sao?”
Lệnh Hồ Thu nhìn nó, do dự một hồi, đáp: "Là ta."
Tiểu đồng hai tay đem một phong thơ đưa lên: "Ngưu Hữu Đạo sai ta đem thư giao cho ngươi."
Lệnh Hồ Thu nhận thư, tiểu đồng lập tức xoay người chạy
Lệnh Hồ Thu nhìn chung quanh, không người nào khả nghi, cẩn thận mở phong thư, thần sắc rõ ràng có đề phòng, sau khi xác nhận không có dị thường mới đem thư ra xem.
Chỉ thấy trên đó viết:
“Khi huynh đọc thư này, đệ đã thoát khỏi nguy hiểm, không cần nhọc lòng đưa tiến. Huynh gặp lao ngục tai ương, đệ cũng đã từng. Huynh có từng nghĩ hay không, nếu đệ thật sự muốn hại huynh, huynh làm sao thoát khỏi? Vốn dĩ mỗi người có một cách sống riêng, sớm chiều ở chung, không khỏi tâm hồn nghĩa tình bạc bẽo. Cùng Hiểu Nguyện các một phen triền đấu, huynh may mắn có thể thoát khỏi, Hiểu Nguyệt các và huynh từ nay cắt đứt quan hệ trên giang hồ, không phiền lẫn nhau. Đệ sức hèn lực mỏng, không cầu cảm ơn chỉ xin chớ hận. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, từ nay về sau, núi cao sông dài, mong huynh trân trọng, chớ quên tình kết bái! Đệ, Ngưu Hữu Đạo, Thanh Sơn quận Diêu Chúc.”
Đọc thư xong, Lệnh Hồ Thu kinh ngạc, thực sự là thư của Ngưu Hữu Đạo? Ngưu Hữu Đạo thực sự khiến cho Hiểu Nguyệt các lập ra lời hứa hẹn không tìm y gây phiền phức?
“Tiên sinh, thực sự là thư của Ngưu Hữu Đạo sao?” Hồng Tụ người ngợm bẩn thỉu hỏi.
“Tự các ngươi sem đi.” Lệnh Hồ Thu suy nghĩ đến sxuaats thần, tiện tay đưa thư cho các nàng.
Hai nàng nhận thư, lập tực chụm đầu vào cùng nhau kiểm tra, sau khi xem xong thì hai mặt nhìn nhau.
Hồng Tụ cũng có hoài nghi tương tự: “Cấp trên có thể buông tha cho chúng ta?”
“Không biết, ta chết cũng muốn giữ thể diện, phải tìm một chỗ tắm trước đã.” Lệnh Hồ Thu buông tiếng thở dài, đổ ra tấm ngân phiếu trong phong thư, giá trị một trăm.
Người viết thư hiển nhiên đã dự liệu được việc đồ bọn họ bị cướp đoạt không thể đòi về, chừng này tuy rằng không nhiều lắm nhưng thật sự có lòng.
Một nam hai nữ, quần áo tả tơi, đi chân trần.
Sau khi đêm đến, cả ba đã tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới và ngồi dùng cơm trong một quán rượu bình dân.
Mặc kệ Ngưu Hữu Đạo nói thật hay giả, nếu Hiểu Nguyệt các quả thật tìm bọn họ gây phiền toái, với tình trạng tứ cố vô thân của ba người hiện tại cũng chạy không thoát.
Mấy tháng rồi mới được ăn uống thật ngon, sau khi no nê, ba người về đến phòng. Mở cửa ra, vẻ mặt sợ hãi cả kinh, chỉ thấy một người mặc áo chàng đen đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía bọn họ.
Ba người trong nháy mắt cảnh giác cao độ, cảnh giác bên trong lẫn bên ngoài gian phòng.
"Vào đi!" Người mặc hắc bào phát ra tiếng nói trầm thấp khàn khàn.
Thanh âm này, ba người đều từng nghe qua, ý thức được là ai tới, trong lòng buộc chặt, khẩn trương
Ba người muốn chạy trốn, thế nhưng dưới chân nặng trĩu, cuối cùng đành chậm rãi đi vào bên trong gian phòng.
Vừa đóng cửa, ngừoi mặc hắc bào từ từ nói: "Từ nay về sau, ba người các ngươi không liên quan tới chúng ta, không muốn tìm cái chết thì hãy quên những việc không nên nhớ đi, lúc này coi như các ngươi mạng lớn, tự giải quyết cho tốt đi!"
Một câu nói như vậy, dứt lời, người cũng từ trước cửa sổ đi ra ngoài một cách nhanh chóng, biến mất hết sức quỷ mị.
Ba người thật lâu không nhúc nhích, sau một hồi mới dần dần dường như giật mình tỉnh giấc từ trong ác mộng.
Hồng Tụ đốt sáng gọn đèn, bọn họ đã không còn nguyệt điệp, sau khi ra khỏi nhà lao chỉ còn lại một thân xiêm y rách nát.
Hồng Phất vội đóng cửa sổ.
Đèn chiếu sáng vào trên mặt ba người, vẫn là dáng vẻ sợ hãi trong lòng.
Hồng Phất phá vỡ sự trầm lặng: “Tiên sinh, xem ra lời Ngưu Hữu Đạo nói là thật.”
Bọn họ biết rất rõ người có thể sống sót sau khi rời khỏi tổ chức đã ít lại càng ít. Nếu không có lý do đặc biệt thì không thể nào.
Lệnh Hồ Thu chậm rãi đi tới trước ngọn đèn, ngồi xuống, sau đó móc ra lá thư của Ngưu Hữu Đạo, kiểm tra lại lần nữa.
Xem một lần nữa, sau khi chắc chắn nội dung trong thư là thật, trong lòng thực sự dâng lên trăm loại tư vị.
Ở trong tù, bất luận sống chết cũng không chịu buông tha, biết mình không còn đường sống, chết cũng phải lôi Ngưu Hữu Đạo chết cùng.
Y càng hận hơn chính là tên súc sinh Ngưu Hữu Đạo kia, thậm chí ngay cả nữ nhân của y cũng dám động vào. Cơn tức này y thực sự nuốt không trôi, cũng là nguyên nhân y sống chết không chịu nhận tội.
Vậy mà lúc này lúc này, thấy phong thư này, mới biết tình chân ý thiết, mới biết Ngưu Hữu Đạo thật tình muốn bảo vệ tính mạng y, bằng không y đã không còn bất kỳ giá trị gì, Ngưu Hữu Đạo bất luận như thế nào cũng không cần tự tìm phiền toái, hôm nay không chỉ đưa y ra khỏi lao ngục, còn giúp y giải quyết chuyện Hiểu Nguyệt các, có thể thấy được dụng tâm.
Lúc này mới nghiêm túc bình tĩnh nhớ lại một câu trong thư: “Nếu đệ thực sự muốn hại huynh, huynh làm sao thoát khỏi?”
Bình tĩnh hồi tưởng lại, đúng là bên này muốn dùng thủ đoạn sắc dụ hãm hại Ngưu Hữu Đạo mới để cho Hồng Tụ và Hồng Phất chịu nhục, người ta cũng là vì bảo vệ tính mạng mới gặp dịp thì chơi.