Chương 571: Mục Tiêu Đã Xuất Phát
Thiệu Bình Ba bình tĩnh nói: “Loại chuyện như thế này, nếu nàng không muốn ta sẽ không ép.”
Thực sự?” Tô Chiếu vẻ mặt không thể tin nổi.
Thiệu Bình Ba gật đầu, không muốn nhiều lời về chuyện này, tránh đi trọng tâm vấn đề: “Chuyện hôm nây nói, ngươi biết là được, đừng báo cho cấp trên biết.”
Tô Chiếu: "Ngươi lo lắng cái gì?"
Thiệu Bình Ba: "Hiểu Nguyệt các có thể cấu kết với Tây viện đại vương, đã nói lên Hiểu Nguyệt các đã tham gia vào sự vụ nội bộ hoàng tộc Tề quốc, ta không muốn Hạo Chân bên này dự định gây nên xung đột gì với Hiểu Nguyệt các."
Tô Chiếu: “Nguwoi muốn chúng ta bên này ám sát phu nhân Hạo Chân, càng làm cho muội muội gả cho Hạo Chân, bên này khó mà không suy nghĩ gì, trở lại chắc chắn cấp trên sẽ hỏi ta.”
Thiệu Bình Ba: “Có đầy đủ lý do để che đậy, ta cần đám hỏi này để gây áp lực với hai nước Hàn, Yến. Nói như vậy, bọn hon nhất định có thể hiểu. Chiếu tỷ, ta không tin Hiểu Nguyệt các nhưng ta tin ngươi, ta không hề giấu diếm ngươi bất cứ chuyện gì.” Nói xong bỗng nhiên đứng dậy, chậm rãi đi đến gần nàng, hai người đối diện.
Tô Chiếu trước đây đã từng làm như vậy nhưng lần này lại có chút không được tự nhiên, vô ý thức lui về phía sau, ai ngờ Thiệu Bình Ba lại cầm lấy tay nàng.
Tô Chiếu có điểm hoảng loạn, muốn rút tay nhưng mà nghĩ lại lời cấp trên dặn dò, An Thái Bình nói không cho phép nàng đề cập đến chuyện Bắc châu, chí ít phải duy trì mối quan hệ với Triệu Bình Ba.
Trải qua chuyện của An Thái Bình, nàng rót cuộc cũng nhìn ra, cấp trên đã sớm nhìn ra. Ngay cả khi Thiệu Bình Ba cuối cùng thành công cũng chưa chắc sẽ lấy nàng, nhưng đối với chuyện này, cấp trên vẫn nhắm một mắt mở một mắt.
Mà Thiệu Bình Ba cũng có thể đã sớm biết Hiểu Nguyệt các muốn lợi dụng hắn.
Hai bên đều mang ý xấu, nàng chỉ là quân cờ sở giữa mà thôi.
Rất nhiều chuyện, trước đây bị tình cảm với Thiệu Bình Ba che mắt không nhìn ra, có lẽ bị nói cho tỉnh mộng, hiện tại hiểu ra rất nhiều chuyện.
Sau khu cùng An Thái Bình ở một chỗ.
Nàng kỳ thực muốn rút người ra, nhưng điều này cũng không do nàng quyết định, nàng không dám làm loạn. Không nói cấp trên sẽ không bỏ qua cho An Thái Bình. Chỉ bằng một cửa ải giải dược khổ thần đan kia, An Thái Bình cũng không qua được.
Nàng đang do dự, Thiệu Bình Ba lại được một tấc lại muốn tiến một thước, giang hai cánh tay, một tay kéo nàng vào trong lòng.
Tô Chiếu giống như bị rắn cắn, đẩy mạnh y ra, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.
"..." Thiệu Bình Ba sửng sốt, trước kia là nàng chủ động ôm lấy y, mà y từ chối, ngày hôm nay hình như ngược lại.
Tô Chiếu cũng ý thức được điều đó, rất lúng túng nói: "Bình Ba, ở đây không thích hợp."
"Ngươi suy nghĩ nhiều, không sao hết." Thiệu Bình Ba lần thứ hai tiến lên, lại muốn ôm nàng.
Tô Chiếu nghiêng người tránh đi, đi vòng qua một cái bàn, cười nói: “Bình Ba, nơi này là thanh lâu.”
Thiệu Bình Ba đưa mắt nhìn nàng một cái, nở nụ cười, không miễn cưỡng nữa, lúc đó mới thôi.
Y cũng không tiện ở lại đây lâu, sau khi hai bên bàn bạc một hồi liền rời đi.
Ra khỏi Bạch Vân Gian, lên xe ngựa gỡ mặt nạ ra, sắc mặt của y hơi trầm xuống.
Trước đây, Tô Chiếu vẫn muốn cùng y “cùng một chỗ”, y còn chưa đáp ứng, trải qua chuyện chiến mã lần này, y đã nhận ra Tô Chiếu khác thường thường, lần này y mong muốn hoàn thành “chuyện tốt” giữa y và Tô Chiếu, sau đó tiếp tục trói chặt Tô Chiếu, nhưng mà Tô Chiếu lại thay đổi, trở nên bài xích hắn.
So với trước đây, điều này rất không bình thường.
Thấy sắc mặt hắn không ổn, Thiệu Tam thử hỏi: “Đại công tử, làm sao vậy?”
Thiệu bình Ba đưa tay vuốt tóc, hỏi: “Tóc của ta biến thành màu trắng, có phải rất khó nhìn?"
“...” Thiệu Tam nghẹn họng không nói gì, đại công tử trở nên nông cạn như thế từ lúc nào? Sau khi tỉnh hồn lại mới vội vàng đáp: “Tóc bạc há có thể ảnh hưởng đến phong độ của đại công tử, mấy phần tóc bạc lại làm tăng thêm sự tao nhã, sao lại nói xấu xí?”
Thiệu Bình Ba yên lặng một trận, lại nói: “Ngươi trở về bảo người của Đại Thiện Sơn điều tra một người, một hán tử cường tráng mặt đỏ.”
Thiệu Tam Tỉnh hồ nghi: “Hán tử mặt đỏ? Đại công tử, phạm vi này hơi lớn, ở đây cũng không phải địa bàn của chúng ta, có còn đầu mối nào khác không?”
Thiệu Bình Ba: “Một hán tử mặt đỏ có thể ra vào hậu viện Bạch Vân Gian, ta cũng chỉ biết những thứ này. Có điều, ta nghĩ hắn sẽ không chỉ đi mỗi lần này đâu, có thể phái người ôm cây đợi thỏ giám sát.”
“Vâng.” Thiệu Tam Tỉnh gật đầu, biểu thị đã nhớ kỹ.
Nhưng rong lòng hắn vẫn có điều nghi hoặc, kết hợp với chuyện Thiệu Bình Ba vừa hỏi về tóc, hắn mơ hồ có chút hoài nghi...
Hoàng cung đại nội, mặt hồ sóng biếc, trên thuyền rồng, Hạo Vân Đồ dựa vào lan can hóng gió.
Bộ Tầm lướt sóng bay đến, dừng lại trên bong thuyền, bước nhanh lên lầu, đi tới trước người Hạo Vân Đồ, sau khi hành lễ mới tiến lên bẩm báo: “Thiệu Bình Ba lén lút đến Bạch Vân Gian.”
Ánh mắt Hạo Vân Đồ hơi lộ ra vẻ biến hóa kỳ lạ, ha hả cười lạnh: “Xem ra việc con dâu ta bị đâm có liên quan đến Hiểu Nguyệt các.”
Bộ Tầm: “Vì việc hôn nhân của Anh vương?”
Hạo Vân Đồ khoát khoát tay: “Con dâu mới không thể muốn đổi ai thì đổi, đường đường là hoàng tử còn sợ không cưới được vợ sao? Bắc châu lại không thể loạn, Bắc châu cần đám hỏi lần này, trước hết ổn định Thiệu Bình Ba, ổn định Bắc châu, nặng nhẹ khắc biệt, vả lại sau này...”
Quán đậu hũ, nội viện, Viên Cương người trên trần truồng bị treo ngược ở trong sân, hay huynh đệ lấy sắt thép đánh bang bang.
Viên Phong bước nhanh tiến vào bên trong viện, phất phất tay với hai tên huynh đệ, ý bảo hai người lui ra.
Chân của Viên cương bị treo lên, cả người cũng treo ngược, vừa lộn nhào trên không một cái, hai chân đáp xuống đất, cả người đã vững vàng trên mặt đất, đi nhanh vào trong phòng, Viên Phong đi theo sau.
Hai ngườ đi vào đứng ở trước tấm bản đồ, Viên Phong chỉ vào một chỗ: “Người đi ra từ Bạch Vân Gian, sau khi ra ngoài đã đến một tòa nhà ở Tây thành, cách hoàng cung không tính là quá xa. Nghe nói chỗ này gần đây mới cho thuê.”
“Bảo các huynh đệ giám sát trên đường phố xung quanh, không cần có dị động, không nên bại lộ.” Viên Cương nhìn chằm chằm bản đồ mà nói.
Sau khi hắn rời khỏi Bạch Vân Gian vẫn chưa đi thuyền quay về quán đậu hũ mà giữa đường hạ thuyền, giả bộ hỏi chuyện buôn bán của quầy đậu hũ đầu đường, âm thầm đưa ra nhiệm vụ theo dõi.
Người của hắn tuy không nhiều lắm, nhưng ở trên đường phố trong kinh thành cũng hợp thành một mạng lưới, coi như cũng có tác dụng...
Sáng sớm mấy ngày sau, Viên Phong lần thứ hai vội vã chạy về hậu viện quán đậu hũ, lần thứ hai cùng Viên Cương đứng trước tấm bản đồ.
“Mục tiêu đã xuất phát, ngồi xe ngựa đi ra từ cửa Đông thành, hiện nay xem ra đi quan đạo, đã phái huynh đệ thay đổi quần áo theo dõi." Viên Phong chỉ vào bản đồ nói.
Viên Cương: "Đi quan đạo? Người này giả dối, xác nhận mục tiêu thật sự rời đi rồi sao?"
Viên Phong gật đầu: "Xác nhận, đã cho người đóng giả đưa món ăn tới cửa nghiệm chứng qua, trong viện trống không, chỉ có hạ nhân chủ cho thuê nhà phái tới đang dọn dẹp, những hạ nhân kia cũng nói họ vừa rời đi, tận mắt thấy một công tử tóc bạc lên xe."
Viên Cương nhìn chằm chằm bản đồ, ngón tay di chuyển dọc theo lộ tuyến, cuối dừng ở một vùng rừng núi, trầm giọng nói: "Lập tức thông tri người một quầy tập hợp!"
"Rõ!" Viên Phong cấp tốc chạy ra ngoài.
Rất nhanh, người của quán đậu hũ lục tục trở lại.
Đợi được thuộc hạ đến đông đủ, Viên Cương ở đây đã chuẩn bị một đống bọc đồ cùng kích cỡ, phát đồ xong, một đám người cấp tốc rời đi.
Phía bên ngoài viện, Nguyên Đại Hồ và Cốc Hữu Niên ngăn cản Viên Cương, Nguyên Đại Hồ cười hỏi: “Ông chủ, hôm nay còn tiến hành huấn luyện cưỡi ngựa sao?”
"Ừ!" Viên Cương ứng tiếng.
Hai người đang chuẩn bị cùng đi, ai ngờ Viên Cương lại bổ sung một câu: "Các ngươi ngày hôm nay không cần đi."
Nhìn Viên Cương đi nhanh, hai người sửng sốt , ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi một hồi.