Chương 581: Đừng Nên Truy Cứu
Hô Diên Uy và Viên Cương đối mắt nhìn nhau, điều khiển vật cưỡi chậm rãi đi lên trước, dưới thế trận đầy khí thế này lại coi như không có gì, coi đại quân xung quanh như không.
Chính vì vậy, vào giờ phút này Hô Diên Uy dường như không giống với ngày xưa nữa, mà rất có phong độ của một đại tướng!
Đây chính là nội tình gia truyền, những công tử quyền quý ở kinh thành bình thường chưa từng thấy cảnh tượng xơ xác tiêu điều của đại quân nhất định sẽ có chút bức rức, cũng sẽ khó chịu, nhưng hắn ta thì khác, hắn ta từ nhỏ đã chứng kiến cảnh tượng này, đã nhìn quen từng cử chỉ lời nói của cha anh trong tình huống ấy, biến đổi một cách vô tri vô giác từ trong xương đương nhiên sẽ chịu ảnh hưởng một cách tự nhiên.
Trong nhà có sách, con cái dầu gì cũng sẽ lật mấy trang, ít nhiều cũng ngửi được chút thư hương.
Nhà có đao thương, con cái dầu gì cũng sẽ biết động tay động chân mấy cái, ít nhiều cũng nhiễm chút võ vận.
Đây chính là gia phong.
Nhà họ Hô Diên không chỉ mang lại cho Hô Diên điều này, người bình thường gia nhập vào quân Kiêu Kỵ sẽ có quá trình lớn mạnh và được tiếp nhận, mà hắn ta là con trai của Hô Diên Vô Hận, trời sanh đã được quân Kiêu Kỵ coi là người của mình, định trước vừa sinh ra đã vượt qua được một cái hào rộng nào đó.
Hô Diên Uy ghì cương dừng vật cưỡi lại, ngừng bên cạnh Viên Cương, ngồi xuống vật cưỡi đã lặn lội cả đường dài thở hổn hển.
"Sao lại không từ mà biệt vậy?" Hô Diên Uy nghiêm mặt hỏi một tiếng, lười biếng cùng cười đùa cợt nhả mấy ngày trước đã không còn, những chuyện đã xảy ra cùng với tình huống trước mắt rất khó để khiến người ta cợt nhả thêm nữa.
Viên Cương: "Hỏi cái này có ý nghĩa gì sao?"
Hô Diên Uy lớn tiếng hơn mấy phần, có ý tức giận, "Ta nên gọi ngươi là An huynh hay là Viên huynh?"
Viên Cương: "Quan trọng không?"
Hô Diên Uy: "Nhà họ Hô Diên đối xử với ngươi không tệ, ta coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại báo đáp như vậy sao? Cha ta cũng rất coi trọng ngươi, chỉ muốn ngươi nguyện hối cải để cùng ta trở về, sẽ có cả một đống tiền đồ tốt đẹp đang đợi ngươi."
Viên Cương: "Không về."
Hô Diên Uy: "Tại sao? Ta bảo đảm trước mặt huynh đệ của quân Kiêu Kỵ, tất cả đều không tính đến chuyện cũ nữa, có thể coi như chưa xảy ra bất cứ điều gì, dù có chuyện xảy ra thì đều do nhà họ Hô Diên gánh vác, cùng ta trở về!"
Tô Chiếu ít nhiều có chút kinh ngạc, thật sự không ngờ tới, từng nghe nói nhà họ Hô Diên vô cùng tán thưởng Viên Cương, nhưng không nghĩ đến lại coi trọng đến mức này.
Viên Cương: "Nếu như ta tới không có mục đích nào khác, có thể tiếp nhận ý tốt của Thượng tướng quân. Nếu ngươi đã biết thân phận của ta rồi, nên biết rằng, bắt đầu từ ngày đầu tiên ta đến Tề Kinh, đã có sự lựa chọn."
Hô Diên Uy quát lên: "Dù là tan xương nát thịt sao?"
"Nhưng xin không thẹn với lòng!" Viên Cương rất bình tĩnh đáp lời, lại giơ tay chỉ về phía Tô Chiếu, "Bất kể ta có thể chạy thoát hay không, thì cô ấy cũng không liên quan gì đến chuyện này, đều do ta làm liên lụy, xin bỏ qua cho cô ấy."
Tô Chiếu cuống lên: "Viên Cương. . ."
Viên Cương giơ tay lên cắt ngang, "Sống thật tốt, nói cho Đạo gia, ta và nhà họ Hô Diên không thù không oán, đây là lựa chọn của riêng ta, Đạo gia sẽ hiểu."
"Ngươi thật không biết phải trái!" Hô Diên Uy giơ tay chỉ Viên Cương tức giận nói.
Viên Cương nhìn hắn ta, chờ câu trả lời.
Hai bên giằng co rơi vào im lặng, chờ một hồi sau, Hô Diên Uy đưa tay đến bên hông, tháo một tấm lệnh bài xuống, ném tới.
Viên Cương dùng một tay bắt lấy, nhìn nhìn, không hiểu có ý gì.
Hô Diên Uy giải thích: "Trước khi ngươi rời khỏi nước Tề, nếu bị người của triều đình ngăn trở, có thể dựa vào lệnh bài này để thoát thân, nếu gặp rắc rối, cũng có thể dựa vào lệnh bài này tìm kiếm sự giúp đỡ từ người của triều đình."
Vừa dứt lời thì xoay vật cưỡi lại, hai gót chân đụng mạnh vào bụng ngựa, hét lớn một tiếng: "Đi!"
Hắn ta cưỡi ngựa đi trước, dẫn đầu xông ra khỏi vòng vây, áo khoác ngoài tung bay trong gió.
Đám hội vệ đi theo cũng rời đi.
Cùng với một tiếng ra lệnh, lượng lớn kỵ bình vây quanh cũng đồng loạt xoay ngựa, cùng chủ tướng đuổi theo Hô Diên Uy rời khỏi đó.
Tiếng vó ngựa ầm ầm đi xa, đội ngũ bao vây đến đi như cơn gió, trong nháy mắt đã rút lui toàn bộ.
Tô Chiếu ngạc nhiên, nhìn nhìn xung quanh trống rỗng, có hơi mờ mịt, quân kiêu kỵ tốn nhiều công sức như vậy, lại có kết quả như này sao?
Có một số việc, đối với tu sĩ như nàng mà nói, thì không cách nào hiểu nổi.
Viên Cương đưa mắt nhìn đại đội rời đi, cho đến khi không thấy bóng dáng đâu nữa, cho đến khi tiếng vó ngựa hoàn toàn biến mất, hai môi mới mím lại, khẽ siết chặt lệnh bài trong tay, cũng xoay vật cưỡi lại nói: "Đi!"
Một nam một nữ tiếp tục rong ruổi dưới ánh trăng...
Trong hoàng cung, lại là một ngày mới.
Hạo Vân Đồ vừa tỉnh giấc mở cửa ra ngoài, đứng ở dưới mái hiên hoạt động gân cốt, bộ tầm đứng ở cửa vươn tay mời hắn ta dùng bữa.
Trong lúc ấy, bộ tầm bẩm báo: "An Thái Bình đó, cũng chính là Viên Cương, tối hôm qua bị đội ngũ của Thượng tướng quân ngăn lại, nhưng lại được Tam tướng quân thả ra...". Y kể chi tiết chuyện chặn đường tối qua lại cho hắn ta nghe.
Về Tam tướng quân, là tôn xưng của Hô Diên Uy. Hắn ta không phải nhập mạc làm phò mã, mà là đường đường chính chính cưới Hạo Thanh Thanh, Hạo Thanh Thanh gả cho, là vào cửa nhà họ Hô Diên. Trong này có khác biệt rất lớn, người thành phò mã rồi thì tiền đồ có hạn chế, ngay cả cưới vợ bé các loại cũng bị hạn chế, Hạo Thanh Thanh gả cho thì không có bất kì vấn đề nào về mặt này.
"Điều động thiên quân vạn mã, tạo ra chấn động lớn như vậy để làm gì?" Hạo Vân Đồ có chút kinh ngạc, dừng bước ở trước một cây cột, từ từ nói: "Viên Cương này rốt cuộc như thế nào, mà Thượng tướng quân lại coi trọng như vậy?"
Bộ tầm: "Tai mắt của ta cũng không rõ, chỉ biết người này là thủ hạ thân tín của Ngưu Đạo Hữu, không biết được bất kì sự tích hiển hách hay đặc biệt nào để phán đoán suy xét. Nhưng quả thực có thể nhìn ra, Thượng tướng quân tạo ra chấn động lớn như vậy đồng thời không có ý giết hắn ta, đưa cho lệnh bài rồi thả đi, dường như cũng muốn nói cho Viên Cương đó biết, Thượng tướng quân hoàn toàn có năng lực giết hắn ta, chỉ là không giết mà thôi! Thượng tướng quân để Tam tướng quân tặng một ân huệ cho Viên Cương kia."
Hạo Vân Đồ hỏi: "Lão Đại và Lão Nhị nhà Hô Diên không đi sao?"
Bộ tầm: "Không có."
Hạo Vân Đồ cười: "Xem ra Thượng tướng quân đã có quyết định, đã hạ quyết tâm muốn nâng đỡ người con rể này của quả nhân, rất tốt!"
Bộ tầm khẽ gật đầu, từ tối hôm qua đi qua Bạch Vân Gian đã nhìn ra được Hô Diên Vô Hận đã có lập trường rõ ràng.
"Trong kinh thành động đến vũ khí quả thật có hơi không hợp quy củ, triều hội hôm nay, e là lão Ngũ muốn làm khó dễ Thượng tướng quân, Thượng tướng quân thành tâm đối đãi, quả nhân không thể ngồi khoanh tay nhìn, bên lão Ngũ, ngươi giải quyết đi." Hoạ Vân Đồ vén vén ống tay áo lên, sải bước rời đi, mang theo tâm trạng tốt đi dùng bữa.
Giống như đã nói, trước triều hội, bộ tầm đã chờ ở trong cửa cung.
Hạo Vân Thắng vừa khập khễnh bước vào cửa cung, liền bị bộ tầm mời đi sang một bên, hỏi tới chuyện tối ngày hôm qua, Hạo Vân Thắng dĩ nhiên đầy căm phẫn.
"Vương gia bớt giận, chuyện ở Bạch Vân Gian vẫn đừng nên truy cứu thì hơn."
"Không truy cứu? Bên trong kinh thành mọi việc đều có quy củ, Bạch Vẫn Gian có gì sai, nên bắt, nên giết hay xử phạt đều có quan phủ đến giải quyết, loạn động đại quân thì coi là gì? Chưa qua xem xét gì lại dám lạm sát kẻ vô tội ngay trước mặt bổn vương, nếu như quân đội của kinh thành này không có chút tiết chế, một khi có người dậy lòng xấu muốn tạo phản vậy thì hay rồi? Ngươi đừng nói bệ hạ vì một toà lầu xanh mà dùng đến quân Kiêu Kỵ, vậy thì còn cần đến các phủ nha làm gì?"