Chương 594: Đứa Con Bất Hiếu
Độc Cô Tĩnh: “Dạ, đệ tử hiểu, đây là điểm mấu chốt, thậm chí bằng mọi giá, phản đồ nhất định phải bị diệt trừ, quyết không thể buông tha!”
Ngọc Thương: “Còn có Viên Cương kia, phải giữ chú ý, có thể kêu gọi đại quân Bọ cạp, còn có thể điều khiển vua bọ cạp, chúng ta thật sự đã xem thường hắn ta rồi, không ngờ lại là kỳ nhân dị sĩ, thảo nào có thể nhận được sự coi trọng của Ngưu Hữu Đạo! Loại người này, nếu như có thể, không ngại kéo hắn từ bên phía Ngưu Hữu Đạo tới đây, không phải hắn ta đã dùng Khổ Thần đan sao? Dù làm chuyện gì, nhân tài vẫn là càng nhiều càng tốt.”
Độc Cô Tĩnh gật đầu: “Dạ!”
“Ôi, đáng tiếc là lão mù, chúng ta mất đi một vật quý báu, khiến ta đau lòng mãi!” Ngọc Thương nắm cổ tay thở dài.
Đối với Hiểu Nguyệt các, không nói những người khác, chỉ đối với nội bộ, năng lực thiên phú dị bẩm của người mù lòa đối với một số người trong lòng mang ý xấu chính là nỗi khiếp sợ, có thể khiến người ta không dám tùy tiện phản bội, nếu không trốn đâu cũng có thể bị tìm thấy. Mất đi một nhân tài như người mù lòa này, thật sự là tổn thất không nhỏ.
Nhưng mà làm chuyện đánh đánh giết giết, không ai tránh được điều bất trắc, chỉ có thể tiếc hận mà thôi.
...
Phủ Thứ Sử ở Bắc châu, một đội người ngựa dừng ở ngoài cửa phủ, Thiệu Bình Ba chui ra khỏi xe ngựa, đứng trên càng xe nhìn xung quanh, ngẩng đầu nhìn tấm biển của phủ Thứ Sử, xuống xe ngựa.
Cuối cùng cũng bình an quay lại, cuối cùng lại được công khai lộ diện.
Vừa trở lại trạch viện của mình, y còn không kịp tẩy rửa phong trần, quản gia Dương Song của phủ Thứ Sử đã tới nghe tin.
Thiệu Tam Tỉnh thì cung kính hành lễ với Dương Song, mặc dù quyền lực của Bắc châu đã bị Thiệu Bình Ba âm thầm nắm giữ, nhưng vị này mới là quản gia danh chính ngôn thuận của phủ Thứ Sử, Thiệu Tam Tỉnh trước kia cũng là thủ hạ Dương Song một tay mang ra ngoài, sau đó mới được Thiệu Bình Ba lấy đi.
“Dương thúc vội vã tới đây, có việc gì sao?” Thiệu Bình Ba hỏi.
Dương Song chắp tay nói: “Đại công tử, lão gia cho mời.”
Thiệu Bình Ba: “Toàn thân gió bụi, gặp phụ thân sẽ thất lễ, đợi ta tắm rửa xong sẽ đến bái kiến.”
Dương Song: “Lão gia kêu đại công tử lập tức qua đó.”
Thiệu Bình Ba im lặng một lát, cuối cùng gật đầu, đi với ông ta.
Nhà trong thanh tịnh đẹp đẽ, một căn nhà xây trên mặt nước ở giữa bóng rừng, Thiệu Đăng Vân chắp tay dựa vào lan can, nhìn cá nô đùa trong ao.
Dương Song đi tới bên cạnh bẩm báo một tiếng: “Lão gia, Đại công tử đã đến rồi.”
Thiệu Bình Ba cũng tiến lên hành lễ: “Phụ thân! Nhi tử bất hiếu, khiến phụ thân vất vả rồi!”
“Có hiếu bất hiếu đối với con quan trọng sao?” Thiệu Đăng Vân đứng quay lưng thản nhiên nói một tiếng, khiến cho hai má của Thiệu Bình Ba giật giật, Thiệu Đăng Vân lại hỏi: “Chuyện chiến mã đã có tin tức chưa?”
Thiệu Bình Ba: “Nếu không có bất ngờ xảy ra, trong vòng hai tháng có lẽ sẽ đến trong khu vực Bắc châu. Có lẽ sẽ không xảy ra điều bất trắc, nhi tử đã dày công sắp xếp, còn có sự phối hợp của Triệu Hoàng Hải Vô Cực, trừ khi có thế lực lớn tiến công, bằng không vấn đề không lớn.”
“Tung hoành tách nhập, bản lĩnh tráo trở giỏi thật! Có con như thế, Thiệu Đăng Vân ta tự thấy không bằng!”
Thiệu Bình Ba vội vàng khiêm tốn nói: “Phụ thân quá khen rồi, phụ thân mới là trụ cột vững vàng thật sự của Bắc châu, rời khỏi phụ thân, nhi tử sợ là...” Chợt thấy Thiệu Đăng Vân bỗng nhiên xoay người nhìn lại, ánh mắt tức giận, lời nói phía sau nghẹn lại.
Hai cha con bốn mắt nhìn nhau.
Thiệu Đăng Vân phẫn nộ nói: “Liễu Nhi xuất giá là chuyện gì? Người làm cha này tại sao lại không biết? Đại sự kết hôn của con gái, người làm cha này vẫn còn, từ lúc nào mà đến phiên ngươi quyết định hả? Ngươi không buông tha cho mẹ con bọn chúng, lẽ nào ngay cả muội muội ruột mà ngươi cũng không buông tha sao? Qua một thời gian nữa có phải sẽ chê ta cản trở, đến ta cũng không chịu buông tha đúng chứ?”
Hiện tại, chuyện tái giá của Anh Vương Tề quốc không nói đến việc người trong thiên hạ đều biết, chư hầu các nước dám chắc cũng đã chú ý đến rồi, chuyện lớn như vậy đương nhiên không thể giấu được Thiệu Đăng Vân.
Thiệu Bình Ba biết mình trở về nhất định sẽ phải đối mặt, bình tĩnh nói: “Phụ thân nói quá lời rồi, đại sự cả đời của Liễu Nhi, người làm ca ca là con sẽ không coi là chuyện đùa, nhất định phải nghĩ cho muội ấy.”
Thiệu Đăng Vân vung tay lên: “Bớt nói những lời tình ý giả dối với ta đi, ta hỏi ngươi, trước đó vì sao không nói với ta?”
Tình ý giả dối? Trong lòng Thiệu Bình Ba cũng nổi sóng, song vẫn duy trì vẻ bình tĩnh chậm rãi nói: “Không nói cho phụ thân là bởi vì biết phụ thân nhất định sẽ phản đối, phụ thân xuất thân võ tướng, không ưa việc cầu thân, sẽ không để con gái của mình đi cầu thân.”
Thiệu Đăng Vân gào thét: “Chẳng lẽ bây giờ ta sẽ đồng ý chắc?”
Thiệu Bình Ba bình tĩnh, hiện tại phụ thân đã không còn tư cách từ chối nữa, một loạt các hoạt động, những lợi ích có thể nhìn thấy, phía bên Đại Thiện Sơn đã đồng ý rồi.
Trước khi y đưa ra quyết định này, y đã chuẩn bị chịu đựng lửa giận của phụ thân, kết quả y hiểu rõ, cuối cùng phụ thân vẫn có thể nghĩ thông suốt, sự việc đã đến nước này, chuyện liên quan đến tính mạng bản thân và gia đình của nhiều huynh đệ dưới trướng phụ thân như vậy, cũng không thể tùy theo sự không đồng ý của phụ thân.
“Ta hỏi ngươi, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, cái chết của Anh Vương phi, có phải do ngươi làm hay không?” Thiệu Đăng Vân gần như chỉ vào mũi của y mà chửi mắng.
Dương Song ở bên cạnh thấy cha con như thế, cũng buồn bã, không hiểu một gia đình đang rất tốt tại sao lại biến thành như vậy?
Thiệu Bình Ba bình tĩnh và thẳng thắn nói: “Đúng vậy!”
Thiệu Đăng Vân giọng đau buồn nói: “Ngươi coi người trong thiên hạ đều là kẻ ngốc sao? Ta có thể nhìn ra, người khác không nhìn ra được ư? Ngươi đây là đẩy muội muội của mình vào trong hố lửa đó!”
Thiệu Bình Ba cũng vẻ mặt đau khổ nói: “Phụ thân, xin ngươi hãy tin nhi tử, con có hại ai cũng sẽ không hại người và muội muội.”
Thiệu Đăng Vân: “Ngươi đến cả mẹ kế và đệ đệ đều có thể giết, ngươi kêu ta phải tin tưởng ngươi như thế nào hả?”
Thiệu Bình Ba đột nhiên lớn tiếng nói: “Nguyễn Thị không phải mẫu thân của con, hai tên đó cũng không đệ đệ con, bọn chúng là người nhà của người, không phải người nhà của con! Chính người cũng tận mắt thấy rồi, bọn chúng đã kề đao lên cổ của con, bọn chúng không chết, thì con phải chết, Liễu Nhi sớm muộn gì cũng sẽ chết trong tay bọn chúng, người quan tâm đến bọn chúng nhưng có quan tâm đến con đường sống của huynh muội bọn con không? Có phải người cảm thấy tính mạng của cả nhà bọn chúng quan trọng hơn tính mạng của huynh muội con không? Người hãy nói cho con biết, khụ khụ, người hãy nói cho con biết có phải hay không?” Hai mắt đỏ lên, tâm tình kích động, che miệng ho khan.
Một cơn thịnh nộ phát ra từ đáy lòng, từng chữ gây sát thương, khiến cho Thiệu Đăng Vân như bị sét đánh, lảo đảo lùi về phía sau một bước, tựa vào tay vịn.
Thiệu Bình Ba buông tay ra, trong lòng bàn tay có máu tươi do ho ra, thở dốc.
Dương Song đưa tay này, rồi lại đưa tay kia, không biết nên đỡ người nào mới phải.
Thiệu Đăng Vân nhìn nhi tử tuổi còn trẻ tóc đã bạc hơn nửa đầu, nhìn nhi tử ho ra máu, nhìn nhi tử lớn tiếng nặng giọng trước mắt mình, lão dựa vào tay vịnh chậm rãi lắc đầu, không nói nhưng còn hơn nói nhiều.
Thiệu Bình Ba dần hít thở đều đều, chợt nhận ra mình không nnên nói năng như vậy với phụ thân, dịu giọng lại: “Lùi một vạn bước, Thiệu gia đi đến hôm nay đã không có đường lui, cũng không thể lùi bước. Lùim ột bước là vạn kiếp bất phục, ai chịu buông tha cho chúng ta? Yến quốc hay Hàn quốc đều muốn nhổ cro tận gốc Thiệu gia! Nếu Thiệu gia sụp đổ thì phụ thân có tưởng tượng được kết cục của Liễu nhi thế nào không? Những người đó sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra thả Liễu nhi đi sao? Không lẽ phụ thân muốn thấy Liễu nhi thành kỹ nữ thanh lâu trên phố bị người khinh nhờn? Phụ thân, miễn Thiệu gia còn đó thì không ai đụng vào Liễu nhi được, miễn thế lực sau lưng Liễu nhi vẫn còn thì Hạo Chân phải đối xử tốt với Liễu nhi, dù đó chỉ là giả vờ giả vịt.”