Chương 612: Đại Thế Đã Định (2)
Một vị tướng đi vào chắp tay: “Báo! Chu Thủ Hiền đã lùi vào Định châu!”
Mông Sơn Minh quay đầu nhìn bản đồ. La An nhanh chóng đẩy xe lăn để Mông Sơn Minh tiện xem bản đồ.
Mông Sơn Minh hỏi: “Anh Dương Võ Liệt vệ nghỉ lấy sức sao rồi?”
Phượng Lăng Ba trả lời: “Lúc trước phụng mệnh ngừng truy kích, đã nghỉ lấy sức ban ngày.”
Mông Sơn Minh cầm lấy gậy chỉ huy chỉ một đường quân địch tập kết quy mô hơi lớn, từ lương thảo bổ sung trong một thạch rồi di chuyển hướng Định châu: “Lệnh cho Anh Dương Võ Liệt vệ xuống nam chặn người ngựa chạy trốn đường này.”
Mông Sơn Minh quay đầu nhìn sang Bành Hựu Tại: “Pháp sư đi cùng phải tập trung lực lượng giết chủ tướng của đường quân địch này. Có tám vạn quân địch, có thể làm được không?”
Bành Hựu Tại gật đầu nói: “Chắc là được.”
Mông Sơn Minh gằn giọng: “Đừng nói chắc là với ta, ta muốn câu trả lời chắc chắn!”
Bành Hựu Tại hơi do dự, nhiều người như vậy cũng tạo uy hiếp khá lớn cho tu sĩ, huống chi chủ tướng quân địch có nhiều tu sĩ bảo vệ.
Nhưng cuối cùng Bành Hựu Tại cắn răng nói: “Được, vì Mông soái, không tiếc mọi giá bắt lấy!”
Mông Sơn Minh gật đầu, nhìn sang Phượng Lăng Ba: “Anh Dương Võ Liệt vệ đánh nghi binh, chờ pháp sư đi cùng giết được chủ tướng quân địch thì Anh Dương Võ Liệt vệ ngay lập tức từ bỏ chặn đường. Nếu sau khi chủ tướng địch chêt mà quân địch chưa tán loạn thì Anh Dương Võ Liệt vệ vòng ra hậu phương đại quân địch, một đường truy sát. Nhớ kỹ, chỉ được truy sát không thể cường công! Tám vạn người ngựa đa số chạy bằng hai chân, không nhanh, chúng ta có ưu thế kỵ binh, một đường đánh lén quấy rối kéo dài tốc độ hành quân không cho bọn họ nghỉ ngơi.”
Gậy gõ vào một vị trí trên bản đồ, Mông Sơn Minh nói tiếp: “Cùng lúc đó lệnh cho Mai Lâm Thịnh tập kết người ngựa lên bắc, chờ đội mình xua người ngựa chạy tới đây thì thành thế hợp vây, buộc hàng, không chịu hàng thì tiêu diệt tại chỗ! Chu Thủ Hiền đã trốn vào Định châu, chúng ta có thể thu lưới ở Nam châu. Lệnh cho một phần người của các phái trấn giữ những con đường quan trọng thông hành các nơi, buộc quân địch tứ tán không có đường đi, ép đám lính rải rác chỉ có thể đi đường núi hoặc gập ghềnh, tiêu hao sĩ khí và thể lực của chúng, cho mệt mỏi không chịu nổi, không dễ tụ tập lại, sau đó bên ta thanh tiễu hết. “Lệnh cho các bộ tập trung người ngựa chủ yếu vây thành, cưỡng ép quân địch rúc trong thành phải mở cổng đầu hàng. Khi chúng mở cửa đầu hàng thì đại quân khống chế ngày, nghỉ lấy sức. Còn nếu không mở cửa đầu hàng thì tạm thời không công vào, đại quân ngrhi lấy sức ngoài thành đợi đồ quân nhu đến sau, tướng sĩ ăn no nghỉ khỏe rồi tập trung lực lượng đánh hạ từng cái. Phải tránh tấn công cùng lúc, tránh cho tản ra đánh nhiều nơi bị phản phệ, đến bước này cần đánh từng bước vững chắc.”
Xác nhận Mông Sơn Minh không còn gì dặn dò, Phượng Lăng Ba nhanh chóng ra quân lệnh: “Rõ!”
Mông Sơn Minh buông xuống gậy chỉ huy, sắc mặt hơi mệt mỏi.
Bành Hựu Tại tiến lên thân thiết hỏi: “Mông soái một ngày một đêm không chợp mắt, hay là nghỉ ngơi một lúc đi?”
Mông Sơn Minh nói: “Chỉ cần làm việc theo kế hoạch đã định thì Chu Thủ Hiền để lại người ngựa hoảng loạn khó tụ tập, chờ chiếm lĩnh các thành thượng sáu quận là đại thế Nam châu đã định. Còn lại chuyện thanh tiễu không cần lão phu nói nhiều.”
Mông Sơn Minh giơ tay ra hiệu, La An đẩy xe lăn, đám người Thương Triêu Tông đi theo ra ngoài.
Một đám người ôm lòng kính ý đi ra lều tiễn đưa.
Nhìn theo bóng người ngồi xe lăn khuất xa, Bành Hựu Tại buông tiếng thở dài: “Thật là kỳ tài bày mưu lập kế trên sa trường, danh tướng một thế hệ quả nhiên là danh bất hư truyền. Đáng tiếc Yến Hoàng Thương Kiến Hùng tự chặt một tay, nếu giữ người này bên cạnh thì làm gì có cơ hội cho Thiên Ngọc môn ta.”
Bành Hựu Tại nằm mơ cũng không ngờ cái gọi là đánh nhanh thắng nhanh sẽ mau đến mức nay, mới vài ngày đã đánh tan xương cốt tám mươi vạn đại quân của Chu Thủ Hiền, khiến đại thế Nam châu nằm trong tay Thiên Ngọc môn. Chu Thủ Hiền không đáng lo, lão mang theo mấy ngàn người chạy trốn tới Định châu xem như đã phế, không gây sóng gió gì được.
Trong tiếng thở dài của Bành Hựu Tại có tiếc nuối. Mông soái có bản lĩnh như thế nhưng Thiên Ngọc môn không có cơ hội lợi dụng nữa, sau khi lấy được Nam châu thì Thiên Ngọc môn sẽ không gây chiến thêm, thực lực cũng không cho phép họ làm vậy. Ít nhất chờ năm mươi năm, khi Thiên Ngọc môn tích lũy thực lực lên một cấp bậc khác, nhưng chưa chắc Bành Hựu Tại sống tới khi đó, Mông soái thì càng khỏi phải nói. Sau trận chiến này đành để một đại danh tướng châu sáng phủ bụi.
Vẻ mặt Phượng Lăng Ba phức tạp nhìn theo, ban đầu còn hơi bất mãn với Mông Sơn Minh, nhưng thấy tận mắt đối phương chỉ huy tác chiến làm lão phải khen, tâm phục khẩu phục. Phượng Lăng Ba phát hiện mình cách biệt người ta rất lớn, như trời với đất.
Lúc trước Mông soái đánh lung tung nhưng trong hỗn độn có trật tự, điều động người ngựa tiến lùi nề nếp, các bộ khi nào nên nghỉ khi nào nên tiến đều có quy tắc cả. Mấy chục vạn người ở trong tay Mông Sơn Minh thoải mái tự nhiên, lên vài cái đã đánh tám mươi vạn đại quân của Chu Thủ Hiền ngu người hỗn loạn.
Phượng Lăng Ba phải thừa nhận cùng một chiến lược nhưng nếu để lão chấp hành thì không thể làm ra hiệu quả chỉ huy như vậy được, không thể khiến nhiều người như Chu Thủ Hiền ném đồ quân nhu, bị bên mình dắt mũi chạy. Công lực chỉ huy của Mông Sơn Minh thâm sâu, Phượng Lăng Ba khó mà nhìn theo bóng lưng.
Bành Hựu Tại nghiêng đầu liếc Phượng Lăng Ba đứng cạnh, phất tay đuổi người khác đi rồi mới nói: “Sau khi trận chiến này kết thúc không thể giữ người này lại, tìm cách giải quyết đi.”
Phượng Lăng Ba hơi khó hiểu, cung kính hỏi: “Ý của phụ thân là...?”
Bành Hựu Tại hếch cằm hướng người ngồi xe lăn đi xa.
Phượng Lăng Ba hỏi dò: “Mông Sơn Minh?”
Bành Hựu Tại nhẹ gật đầu.
Lòng Phượng Lăng Ba thít chặt, hỏi: “Tại sao?”
Bành Hựu Tại trả lời: “Người có tiếng là có tài thực, ngươi cũng kiến thức Mông soái thật sự lợi hại, nếu có Mông soái thì dù áp chế Thương Triêu Tông vẫn sẽ có hắn ở bên cạnh cổ vũ Thương Triêu Tông tro tàn lại cháy. Nếu giữa Mông soái và Thương Triêu Tông chỉ có một người sống thì ngươi chọn ai?”
Phượng Lăng Ba hiểu ý của Bành Hựu Tại, nói sao thì Thương Triêu Tông là nữ tế của lão, chuyện lão làm tuy không tốt cho y nhưng không đến đường cùng thì lão không muốn lấy mạng nhỏ của y. Trong tình huống có điều kiện Phượng Lăng Ba cần nghĩ cho bên nữ nhi, cắt cánh chim của Thương Triêu Tông là sự chọn lựa tốt nhất.
Dù đối nội hay đối ngoại ngay cả nữ tế của mình cũng không buông tha thì người ngoài nhìn lão như thế nào?
Nếu cho Phượng Lăng Ba lựa chọn lão sẽ chọn Thương Triêu Tông sống.
Bành Hựu Tại liếc qua, dặn dò một câu rồi xoay người đi: “Để Mông soái lặng lẽ biến mất, đừng gây ra động tĩnh gì.”
Phượng Lăng Ba hơi khom lưng tiễn, ngoái đầu nhìn người ngồi xe lăn khuất xa, trong lòng thổn thức.
Phượng Lăng Ba không ngờ danh tướng Mông Sơn Minh cuối cùng sẽ gục ngã dưới đao của mình, mặc dù cảm khái không nỡ nhưng lão không cách nào mủi lòng nương tay được. Nhạc phụ đại nhân đôi khi nói có lý, Mông Sơn Minh là nhân vật có sức ảnh hưởng nhất định, là phụ tá đắc lực của Thương Triêu Tông.
Ven hồ. Mông Sơn Minh giơ tay ra hiệu, La An ngừng đẩy xe lăn.
Mông Sơn Minh đối diện mặt hồ gợn sóng, núi xanh phía xa dưới ánh chiều tà, ánh mắt ông nhìn phía xa sâu thẳm mà tĩnh lặng, tóc mai bạc nhuộm hoàng hôn trông tiêu điều hơn.Mông Sơn Minh im lặng thật lâu không biết suy nghĩ cái gì.
Mấy người Thương Triêu Tông liếc nhau.
Thương Thục Thanh nhấc làn váy đến gần xe lăn, khuyên: “Mông bá bá đã lâu không chợp mắt, hãy trở về nghỉ ngơi đi.”
Mông Sơn Minh tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn trời lại nhìn mặt Thương Thục Thanh, bỗng thương cảm nói: “Còn chưa được thấy quận chúa thành gia. Quận chúa không còn nhỏ tuổi, nên tìm một người, chắc hẳn tiên vương cũng hy vọng nhìn thấy điều này.”
Thương Thục Thanh hơi khom người nửa ngồi xổm cạnh xe lăn, cười nói: “Thanh nhi đã thói quen một mình, khá tốt, Thanh nhi không muốn gả cho người.”