Chương 13: Có Tiền Không?
Lý Hỏa Vượng ôm đầu ngồi dậy nhìn quang cảnh đơn sơ xung quanh hang động, hắn nhếch miệng cười:
“Hắc hắc, mặc kệ như thế nào, đây cũng là một cách giải quyết.”
Lần này hắn không dự định trở về sớm, để tránh việc bác sĩ vẫn còn canh giữ bên người chưa chịu đi.
Lý Hỏa Vượng bước ra khỏi phòng, nhìn các sư huynh sư đệ đi ra đi vào trong đường hầm hang động, trong lòng hắn bắt đầu lên kế hoạch.
Nếu những đan dược kia là thật, như vậy sau này hắn không thể tùy tiện như trước được nữa, nhất định phải lợi dụng nơi này thật tốt, để rút được càng nhiều lông cừu từ nơi này hơn nữa.
Cũng may thân phận bây giờ của hắn không còn là dược liệu dùng làm thuốc dẫn nữa, mà đã biến thành đệ tử ký danh của lão đầu hói kia, hành động cũng tự do hơn rất nhiều.
Khi hắn nhìn thấy một vị đạo sĩ để râu mặc áo đạo bào giống như đồ trên người hắn đang mặc đi ngang qua, hai mắt Lý Hỏa Vượng sáng ngời, hắn vội đuổi theo:
“Vị sư huynh này, vị sư huynh này!”
Vị đạo sĩ để râu kia nghiêng đầu nhìn qua thì thấy Lý Hỏa Vượng đang nói chuyện với mình. Hắn tỏ vẻ thờ ơ hỏi:
“Huyền Dương sư đệ, có chuyện gì sao?”
Lý Hỏa Vượng học theo dáng vẻ nói chuyện của họ, trả lời:
“Sư đệ mới trở thành đệ tử của sư phụ, kính nhờ sư huynh giải đáp nghi vấn giúp ta, tiếp theo ta nên làm những gì?”
“Ngươi đừng trách sư huynh nói chuyện không dễ nghe, tuy ngươi là đệ tử do sư phó tự mình thu nhận vào nội môn, nhưng tư lịch của ngươi nông cạn nhất, bây giờ ngươi chỉ có thể chạy việc vặt trong Thanh Phong quán mà thôi.”
“Còn đạo pháp Thành Tiên thì đây là đãi ngộ mà chỉ đệ tử quan môn mới được sư phụ chỉ dạy, ngươi còn chưa đủ tư cách. Bây giờ ngươi đi theo ta đến chờ bên ngoài phòng đan trước đi.”
“Thành Tiên…”
Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm tự nói, hắn chưa từng nghe nói qua có vị thần tiên nào tu đạo thành tiên nhờ vào việc luyện đan cả.
“Sư phụ thật sự có thể thành tiên sao?”
Trên mặt đạo sĩ có râu kia lộ ra vẻ tự mãn:
“Đương nhiên rồi, sư phụ là người thần thông quảng đại, ngươi chỉ cần hầu hạ cho tốt là được rồi.”
Từ trong miệng vị sư huynh tên là Huyền Âm, Lý Hỏa Vượng đã tìm hiểu rõ toàn bộ cơ cấu đệ tử trong hang động đạo quán này. Trong này có tổng cộng năm người đệ tử ký danh, một người đệ tử quan môn, quán chủ là Đan Dương Tử.
Ngoài những người này ra, những người còn lại đều là đệ tử ngoại môn, chuyên làm các việc nấu cơm bếp núc, trông coi phòng dược liệu, một số đạo đồng làm các công việc tạp vụ, có tổng cộng một trăm tám mươi người làm những việc này.
Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng có cái nhìn hoàn toàn mới về toàn bộ đạo quán, đệ tử trong đạo quán tương đối ít, thậm chí có thể coi là vắng vẻ tiêu điều, nhất là cách đây không lâu đã chết một lượng lớn đệ tử.
Trong lúc nói chuyện, lò luyện đan ngập tràn áp lực kia lại xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng, khói trắng mờ ảo từ trong lò bay ra, hình như bên trong đang luyện cái gì đó.
Lần này, trong phòng luyện đan ngoại trừ Đan Dương Tử ra, còn có đệ tử quan môn của hắn, đó là một thanh niên có vẻ mặt âm u.
Lý Hỏa Vượng đi theo Huyền Âm đứng chờ ở bên cạnh một lúc thì nhận được công việc của mình, hắn cầm danh sách dược liệu đi đến phòng dược liệu, cũng giống như những công việc lúc trước của Huyền Dương.
Lúc Lý Hỏa Vượng cầm cây phất trần màu trắng đi tới phòng dược liệu, tất cả mọi người đang làm việc đều nhìn qua, trong ánh mặt mọi người đều lộ ra vẻ căng thẳng và sợ hãi.
Một thiếu nữ bị bạch hóa mím chặt môi vội bước lên hai bước, nhưng cuối cùng không nói gì, sợ hãi chậm rãi lui về sau.
Thân phận của đối phương đã từ người bị áp bức biến thành người áp bức.
Lý Hỏa Vượng nhìn vẻ mặt của họ, trong đầu nhanh chóng nảy số. Thân phận của hắn đã có thay đổi ở cả hai nơi, hắn có thể từ nơi này kiếm được một chút lợi lộc.
“Này, trên người các ngươi có tiền không?”
Hắn vừa nói xong thì tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
“Tiền ấy, các ngươi nghe không hiểu sao? Vàng, bạc, ngọc bội cũng được.”
Nói thật, lúc này Lý Hỏa Vượng rất cần tiền, tiền bồi thường cho lão Lưu còn chưa biết là bao nhiêu mà điều kiện gia cảnh nhà hắn rất bình thường, nếu phải bồi thường một khoản lớn, chỉ sợ mẹ của hắn sẽ phải bán nhà, đây là điều mà hắn rất không muốn nhìn thấy.
“Dù sao ở chỗ này cũng không tiêu được tiền, không bằng các ngươi cho ta hết đi, coi như đây là phí bảo kê, sau này ta sẽ bảo vệ các ngươi.”
Hắn đã nói thẳng như vậy, những người khác đương nhiên cũng nghe hiểu, người trong phòng bắt đầu mò mẫm trên người mình. Họ không cầu mong được Lý Hỏa Vượng bảo vệ, chỉ mong rằng sau khi giao đồ vật ra, hắn đừng bắt nạt họ là được.
Nửa miếng bạc đen vụn to cỡ ngón tay cái, một cây trâm đồng, bốn mươi mấy đồng xu ngoài tròn trong vuông, đây là toàn bộ thu hoạch của hắn.
Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi khi nhìn thấy mấy thứ này, có lẽ hắn đã tính toán sai rồi. Những người này lấy đâu ra tiền chứ, có lẽ đem mấy thứ này đi bán đổi lấy tiền còn không mua nổi một cái thẻ bảo hiểm y tế cho bản thân.