Đạo Quỷ Dị Tiên (Dịch)

Chương 47: Không Cần Sợ

Chương 47: Không Cần Sợ

“Ừm ừm ừm!! Có thể! Những thứ đó sợ nhất là mấy thư dơ bẩn! Nghe nói dùng nước mũi cũng được, nhưng thứ có hiệu quả nhất chính là nước tiểu đồng tử, bởi vì dương khí bên trong thứ này vô cùng dồi dào, hơn nữa còn là chất bẩn.”

“Thật không? Cụ, lúc trước người từng dùng rồi hả?”

Lữ Trạng Nguyên vừa nãy còn chém đinh chặt sắt, nghe thấy Lý Hỏa Vượng hỏi thế thì lại xấu hổ mỉm cười, ánh mắt có hơi lảng tránh.

“Có lẽ là có tác dụng thật, mấy người già trong thôn đều truyền nhau như vậy cả, nếu tất cả họ đều nói như thế, vậy chắc chắn là không sai rồi.”

Lý Hỏa Vượng bất lực thở dài một hơi, sao lại truyền tai nhau như vậy chứ, cách truyền thụ kinh nghiệm của người ở đây đều lạc hậu như vậy sao?

“Vậy được rồi, ông cụ, ta hỏi chuyện mà ông biết vậy. Trước kia ngươi cũng từng nhiều lần đụng phải mấy thứ giống thế này hả?”

“Không đâu, mấy chuyện quái dị như vầy sao có thể gặp hàng ngày được. Nếu thật sự tối nào cũng đụng phải một vố thế này, ta đã sớm bán gia sản, dẫn con trai trở về cày ruộng.”

Lữ Trạng Nguyên đưa thuốc lá sợi lên miệng mình, châm lửa lách tách.

“Lão già ta đây ngao du nhiều năm như vậy cũng mới chỉ gặp bốn lần mà thôi.”

“Thì ra là vậy...”

Lý Hỏa Vượng nhìn cánh rừng tăm tối khắp bốn phía, lại hiểu thêm điều mới về thế giới này rồi.

Ở riết bên người Đan Dương Tử, hắn còn tưởng rằng ở bên ngoài, nơi nơi đều là mấy thứ giống như Thái Tuế đen, bây giờ xem ra mọi chuyện vốn không phải như vậy.

Mấy thứ này, người thường cũng có nghe tới, nhưng thực tế thì cách chúng rất xa.



“Ầy dà! Gặp chuyện như vầy không cần sợ, lúc chu du bên ngoài chỉ cần ở những nơi có nhiều người là được.”

Lữ Trạng Nguyên chia sẻ kinh nghiệm của mình cho Lý Hỏa Vượng.

“Ồ? Người nhiều dương khí vượng, nên mấy thứ kia không dám ra tay hả?”

“Làm gì có!”

Lữ Trạng Nguyên lại cuốn chút thuốc lá sợi mới, châm lửa hút thuốc tiếp.

“Nó có thể ăn được bao nhiêu người chứ? Nếu không may đụng phải thật, chỉ cần nhanh chân hơn người khác chẳng phải là được rồi sao, lo lắng mấy chuyện này còn chẳng bằng để tâm đến những con sâu bọ như đám thổ phỉ trong rừng thích giết người cướp của còn hơn.”

Nhất thời Lý Hỏa Vượng cũng không biết nên nói tiếp thế nào, hình như mình và ông ta không thể nói chuyện với nhau nổi.

“Tới tới tới, bánh bao nướng xong rồi, mau ăn lúc còn nóng đi.”

La Quyên Hoa bưng qua cho mọi người mấy cái màn thầu lớn được xuyên qua nhánh cây, để cạnh đống lửa nướng tới khô vàng.

Lý Hỏa Vượng nhận lấy, đưa cho đồng tử ngồi bên cạnh, mấy đứa nhỏ này đều là hắn nhặt được trên đường. Đám người kia vừa thấy có thể rời khỏi Thanh Phong Quan thì lập tức mặc kệ mọi thứ, trực tiếp xông thẳng ra ngoài, chẳng thèm lo nghĩ chuyện phía sau gì cả.

Nên chờ tới lúc mình gặp lại họ trên đường thì cả đám đã lả đi vì đói hết.

Cùng là đồng môn với nhau, Lý Hỏa Vượng thật sự không thể trơ mắt nhìn họ tự sinh tự diệt, bàn thuận tay dẫn họ theo.

Nhìn thấy có đồ ăn nóng hôi hổi, những người khác cũng chẳng thèm khách khí gì nữa, trời tối thế này, họ quả thật đã đói lắm rồi, bắt đầu há lớn miệng cắn màn thầu.

Nhìn cái tên ngốc to con kia một ngụm một cái màn thầu, khóe mắt Lữ Trạng Nguyên giật giật, này đều là bánh bao trắng đấy, bình thường ngay cả mình cũng không nỡ ăn nữa là, sớm biết thế sẽ không hào phóng như vậy.

Đúng lúc này, Lý Hỏa Vượng bỗng nói ra một câu khiến ông ta không còn tâm tư đâu mà đau lòng.

“Cụ ơi, ngươi có bản đồ không? Nói thật thì chúng ta cũng không phải người địa phương, nãy giờ đi trong rừng cũng cảm thấy mơ mơ hồ hồ, không biết mình đang đi đâu.”

Đúng vậy, lúc trước đám người Lý Hỏa Vượng đã không may lạc đường, khắp bốn phía đều là rừng rậm giống nhau như đúc, hắn căn bản chẳng thể xác định được vị trí của mình, hỏi những người khác thì họ cũng chẳng biết gì.

Bọn họ đến từ trời nam biển bắc, nhà mình ở đâu thì còn biết, chứ hỏi ở đây là nơi nào thì không một ai có thể trả lời.

Vì giấu tai mắt của người khác, có lẽ Đan Dương Tử không có tìm thuốc dẫn trong phạm vi gần đây.

“Gì cơ? Bản đồ? Không có, những chỗ này ta biết đường, các ngươi muốn đi đâu thì cứ hỏi, ta nói cho!”

“Ừm, chúng ta muốn tới rất nhiều nơi, ngươi nhìn thử xem chỗ nào gần đây nhất.”

Lý Hỏa Vượng móc từ trong cổ tay áo ra một đống giấy.

“Gì đây? Trên đây viết gì thế?”

Lữ Trạng Nguyên kéo tờ giấy ra xa, mấy nếp nhăn trên mặt xô lại, hai mắt nhíu nhíu, cố gắng đọc chữ trên giấy.

Tuy ông ta tên là Trạng Nguyên, nhưng nếu là trạng nguyên thật cũng sẽ không ra ngoài hát tuồng.

Lữ Trạng Nguyên biết chữ, nhưng không biết nhiều, dưới sự phiên dịch của Lý Hỏa Vượng, ông ta cuối cùng cũng biết tất cả địa chỉ ghi trên đó.

Dù gì cũng là ông bầu gánh hát từng vào nam ra bắc, không nói tới chuyện khác, chỉ xét về mặt địa lý thôi thì kiến thức của Lữ Trạng Nguyên vẫn rất rộng rãi.

Nhưng dù ông ta biết mấy chỗ này là chỗ nào thì cũng không đồng nghĩa với việc Lý Hỏa Vượng có thể nhẹ nhàng tới được đó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất