Chương 42: Nhìn thấu thân phận
Chuyện này… vết cắt này là ngươi tạo ra sao? - Ngô Vũ Hân run rẩy thân thể, sắc mặt trắng bệch nhìn gấu hổ không còn nhúc nhích. Cảnh tượng huyết tinh bực này nàng cũng ít khi thấy.
Ngô Hiên tùy ý ném đi con dao nhỏ đã bị hỏng đang cầm trên tay. Trên tay hắn không hề dính một vết máu nào. Hắn vuốt vuốt bàn tay, lên tiếng:
Đúng vậy! Ta cắt lên bụng nó hai vết hình chữ thập, trên cổ cũng cắt một dao.
Tổng cộng cắt ba dao? - Ngô Vũ Hân kinh ngạc nhìn gấu hổ, sau đó lại quay sang nhìn Ngô Hiên, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi như gặp quỷ:
Chuyện này… tốc độ này cũng quá nhanh đi! Căn bản không thể thấy rõ, tốc độ so với gấu hổ còn nhanh hơn rất nhiều a!
Triệu Thiến nhìn gấu hổ huyết nhục mơ hồ, nuốt xuống một ngụm nước bọt. Trình độ thảm thiết so với chính mình ra tay còn tàn nhẫn hơn nhiều. Một Luyện Thể kỳ tầng tám có thể đối phó với gấu hổ, muốn không cho người lau mắt mà nhìn đều không được. Rất rõ ràng không nên coi Ngô Hiên chỉ là Luyện Thể kỳ tầng tám bình thường!
Ngô Hiên chỉ cười cười, tay cầm dao của hắn hiện tại vẫn còn hơi run run. Đây là do da của gấu hổ quá cứng, làm cho hắn cắt khá vất vả. Bên cạnh đó, độ sắc bén của dụng cụ cắt gọt quá thấp, chỉ là một con dao nhỏ bình thường, dùng để đối phó với gấu hổ quá khó khăn.
Không thể phủ nhận ba vết dao này do hắn tạo ra. Hắn là một đầu bếp chuyên nghiệp, tốc độ cắt gọt cực nhanh. Thêm nữa, bây giờ hắn có được một thân tu vi, tốc độ càng tăng lên nhanh hơn! Tốc độ này đến hắn cũng không nghĩ tới, gọi hắn là cao thủ dùng dao cũng là chuyện bình thường.
Lúc trước hắn thoáng nhìn ra nhược điểm của gấu hổ, không hề nghi ngờ bụng cùng cổ là nơi yếu ớt nhất, vì vậy ra tay ở nơi này là cực kỳ thích hợp.
Tuy nhiên, gấu hổ chết nhanh như vậy cũng có quan hệ rất lớn với hai chưởng lúc trước. Hai chưởng đó làm cho trong cơ thể gấu hổ bị thương không nhẹ, khí huyết sôi trào. Sau đó hắn tăng thêm ba đao kia, máu nóng đang sôi trào trong cơ thể gấu hổ như tìm được chỗ tháo nước, điên cuồng phun ra, làm tăng lên tốc độ tử vong của nó.
Đối với kết quả này, Ngô Hiên cảm thấy rất thoả mãn. Thật ra đây cũng không vượt quá dự liệu của hắn, nếu không hắn đâu tự tin đi đối phó gấu hổ như vậy. Lúc trước, trong lúc hai con yêu thú này đang chiến đấu cùng Triệu Thiến và Ngô Vũ Hân, hắn đã quan sát một hồi, muốn nhìn được nhược điểm của gấu hổ.
Cuối cùng hắn cũng tìm thấy nhược điểm. Tuy nhiên da chúng nó rất dầy, vì vậy nơi yếu nhất trên cơ thể nó cũng chưa hẳn đã yếu đấy.
Đi thôi, ta cảm giác yêu thú xung quanh càng bạo động rồi. Chúng ta tạm thời tìm chỗ trốn đi đã.
Đối phó được gấu hổ cũng chỉ là một con yêu thú luyện linh kỳ bình thường mà thôi, yêu thú càng mạnh hơn nữa còn chưa đi ra. Nếu xuất hiện yêu thú luyện linh kỳ hậu kỳ, Ngô Hiên thực sự bất lực rồi. Hắn cũng không phải là vạn năng. Bất kể đôi tay này thần kỳ cỡ nào cũng khó có thể bù được sự chênh lệch tu vi.
Triệu Thiến nghiêm túc nhẹ gật đầu, nói:
Vậy thì đi vào bên trong một chút đi. Nhưng mà không rõ ràng lắhiểu vì sao những con yêu thú này lại trở nên bạo động như vậy? Ta cảm thấy có lẽ liên quan đến những người trong hoàng tộc đế quốc kia. Nhất định là họ tìm thấy cái gì đó, làm cho tất cả yêu thú bạo loạn rồi. Trước kia chưa từng xảy ra tình huống này.
Ba người bọn họ tiếp tục chạy về phía trước, dựa theo âm thanh để phán đoán sự phân bố nhiều ít của yêu thú. Rõ ràng nơi nguy hiểm nhất vẫn là chỗ tu luyện của bọn hắn lúc trước. Gần đó có rất nhiều tông môn cùng gia tộc, yêu thú tự nhiên tập trung tấn công bên kia rồi. Chỉ hi vọng lần này tổn thất không quá lớn.
Tới nơi này tu luyện đều là tinh anh của tông môn cùng gia tộc, chết một người đều sẽ cảm giác được thống khổ!
Ồ, Xích Huyết linh quả?
Triệu Thiến bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn xuống dưới một cây đại thụ. Nhìn kỹ lại phát hiện có một cây ăn quả thấp bé ngay bên cạnh, trên ngọn cây có một quả màu đỏ.
Ngô Hiên cũng đưa ánh mắt về phía linh quả này, đôi mắt hắn lập tức sáng ngời. Không nghĩ tới cạnh mình vận khí không tệ, còn có thể nhìn thấy linh quả. Chỉ là không biết là linh quả này có phẩm chất gì. Kiến thức hắn cũng không nhiều, vẫn là nhờ Triệu Thiến phát hiện ra.
Xích Huyết linh quả này cho Ngô Hiên a. Đây là dược liệu chính để luyện chế Phá Linh Đan. - Triệu Thiến lập tức quyết định cho Ngô Hiên Xích Huyết linh quả này. Hai người bọn họ cũng đã là luyện linh kỳ, căn bản không cần Phá Linh Đan rồi, duy chỉ có Ngô Hiên vẫn là Luyện Thể kỳ, vô cùng cần Phá Linh Đan.
Đương nhiên, nếu có thể dựa vào thực lực của bản thân đột phá đến Luyện linh kỳ sẽ tốt hơn.
Ngô Hiên kinh hỉ nói:
Một dược liệu để luyện chế Phá Linh Đan? Thứ tốt a!
Ngươi định tự mình luyện chế Phá Linh Đan sao? - Triệu Thiến đột nhiên hỏi một câu.
Ngô Hiên há mồm muốn trả lời “Đúng”, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Triệu Thiến nhìn về phía mình với ánh mắt có chút quái dị. Hơn nữa, ánh mắt của nàng còn nhìn về phía hai tay mình, đến thanh âm của mình cũng quên biến âm rồi! Xem ra, lúc trước Triệu Thiến đã khám phá ra sự thật.
Đương nhiên không phải. Ta muốn đưa cho Cửu trưởng lão trợ giúp luyện chế. Ta sao có thể luyện đan? - Ngô Hiên ngượng ngùng nở nụ cười.
Ta nghĩ ngươi là nữ nhân, ai biết ngươi là nam nhân. Ngươi còn muốn dấu bao lâu, khách quan của ta? - Triệu Thiến tỏ ra ngẫm nghĩ, làm cho Ngô Vũ Hân nghệt mặt ra, nghe không hiểu Triệu Thiến có ý gì.
Sắc mặt Ngô Hiên không thay đổi, cười nói:
Xem ra vẫn là bị Triệu tiểu thư phát hiện. Đúng vậy, ta chính là vị khách lần trước bán nước thuốc cường thân kiện thể. Tuy nhiên, những nước thuốc cường thân kiện thể kia là người khác cho ta, cũng không phải do ta chế tác. Ta chỉ đi bán mà thôi...
Ngô Hiên nửa thật nửa giả nói ra. Sau đó hắn lập tức ngồi xổm xuống chạm vào Xích Huyết linh quả, lập tức phân tích ra tên và hiệu quả của Xích Huyết linh quả.
Xích Huyết linh quả là Nhị phẩm, nhưng ở vào Nhị phẩm đỉnh cấp linh quả rồi. Giá cả khá đắt đỏ. Nếu trực tiếp sử dụng đều có thể tăng cường bản thân tu vi, đến cả Luyện linh kỳ cũng có hiệu quả! Linh lực ẩn chứa trong đó càng có hiệu quả giúp Luyện Thể kỳ đột phá ngăn chướng đến Luyện linh kỳ.
Xích Huyết linh quả này đối với Ngô Hiên thật sự vô cùng phù hợp.
Tuy nhiên, mặc dù Xích Huyết linh quả quý giá, nhưng đối với Triệu Thiến ờ Vạn Dược lâu và Ngô Vũ Hân mà nói, đây không tính là cái gì cực kỳ vật quý báu. Vừa rồi Ngô Hiên cũng giúp họ giải quyết yêu thú, cho hắn coi như là thù lao rồi.
Thiến tỷ tỷ, các ngươi đang nói gì vậy? - Ngô Vũ Hân không hiểu gì hỏi.
Triệu Thiến cười nói:
Cũng không có gì. Chỉ là hắn từng bán chút linh dịch ở Vạn Dược lâu. - Nàng trả lời không lưu dấu vết, ánh mắt nhìn bóng lưng Ngô Hiên có chút lập loè, tựa như định giấu diếm những chuyện này.
Ngay khi nhìn thấy hành động của Ngô Hiên, nàng bỗng nổi giận mắng:
Ngươi… ngươi đang làm cái gì!
Vừa rồi Triệu Thiến nói cho Ngô Hiên Xích Huyết linh quả, vì vậy hắn cũng không hề khách khí, ngồi xuống nhổ tận gốc Xích Huyết linh quả!
Ừm… không phải ngươi nói là cho ta Xích Huyết linh quả sao? Bây giờ đương nhiên là nhổ đem về a. - Ngô Hiên cười nói.
Triệu Thiến chợt thở dài nói:
Thiên địa linh quả sinh ra không dễ, vì vậy bình thường chỉ hái linh quả. Hơn nữa, cây Xích Huyết linh quả bị nhổ lên rồi cũng không thể trồng lại lại được nữa. Ngươi nhổ rồi, cây Xích Huyết linh quả này sẽ bị phí hết. Đến chuyện này mà ngươi cũng không hiểu sao? Chẳng bù cho ngươi còn có thể luyện đan hoặc là có một sư phụ rất giỏi luyện đan…
Ngô Hiên nhún vai, bất đắc dĩ nói:
Điều này ta thật sự không rõ lắm. Hơn nữa ta thật sự không biết luyện đan, cũng không có sư phụ. Hiện tại ta đã nhổ lên rồi, còn có thể vùi xuống không?
Triệu Thiến cũng không biết Ngô Hiên nói thật hay giả vờ, nàng đành bất đắc dĩ khoát khoát tay nói:
Mà thôi, mà thôi. Nhổ cũng đã nhổ rồi, vùi xuống cũng vô dụng. – Hành động lỗ mãng này làm cho nội tâm nàng thật sự có vài phần tin tưởng Ngô Hiên, xem ra có khả năng Ngô Hiên thật sự không biết luyện đan, chỉ là may mắn đạt được, hoặc là người khác đưa cho hắn đi bán.
Ngô Hiên đứng dậy, định nhét cây Xích Huyết linh quả này vào túi trữ vật. Lúc này Triệu Thiến lại chen miệng nói:
Ngươi… ngươi không đựng vào hộp ngọc? Trực tiếp nhét vào trong túi trữ vật?
Đúng vậy a, chẳng lẽ cầm trên tay?
Giờ phút này, Triệu Thiến cùng Ngô Vũ Hân đồng thời trợn trừng mắt, hoàn toàn bó tay với hắn. Triệu Thiến giận dữ nói:
Xích Huyết linh quả mới hái xuống phải cất trong hộp ngọc, nếu không ngươi chưa về đến nơi linh khí đã tán loạn hết cả rồi. – Nàng lấy từ trong túi trữ vật bản thân ra một hộp ngọc, đưa cho hắn. Lần này nàng thật sự tin tưởng Ngô Hiên rồi. Hắn biết luyện đan? Đó mới là việc lạ!