Chương 99: Đánh bại
Là tiểu tử ngươi!
Ám Khôn nhìn thấy Ngô Hiên đột nhiên xuất hiện, trong mắt không hề che dấu sự tức giận. Hắn vốn không nghĩ tới Ngô Hiên sẽ ra tay! Đối với người bình thường, luyện linh kỳ cũng xem như không tệ, nhưng là đối với Viễn Cổ tộc mà nói,chút tu vi này thật sự không đáng nhắc tới!
Nhất là những người được người bình thường gọi là thiên tài, so với huyết mạch ưu tú của Viễn Cổ tộc càng không đáng kể chút nào. Giống như Ngô Vũ Hân mười bảy tuổi đạt luyện linh kỳ tầng chín đã hiếm có. Nhưng ở Viễn Cổ tộc, từng đó tuổi đạt đến luyện linh kỳ là chỗ nào cũng có, thậm chí đạt kim đan kỳ đều rất nhiều.
Ngoại trừ Ám Khôn không nghĩ tới Ngô Hiên sẽ ra tay, những người khác dĩ nhiên cũng sẽ không nghĩ tới chuyện này. Trước bao nhiêu cường giả chấn nhiếp như vậy, hắn vẫn xuất thủ. Phần dũng khí này không biết là ngu xuẩn hay là đáng khen đây!
Đúng vậy, chính là ta. Ai kêu ngươi phi cao như vậy, ta lại không biết bay.
Ngô Hiên cười lạnh không thôi. Với chút xíu tu vi đó, hắn căn bản không biết bay, muốn ngự không phi hành ít nhất phải đạt đến Hóa Hư kỳ mới được. Trừ phi hắn có cánh như Viễn Cổ tộc, nếu không cũng hết cách.
Muốn chết!
Ám Khôn tức giận máu nóng xông lên não. Hắn lập tức bỏ Nguyệt Hinh Nhi xuống, quay người xông về phía Ngô Hiên, hoàn toàn chuyển di mục tiêu. Nhưng hắn cũng không bị tức giận làm mất khôn:
Các ngươi đi bắt Nguyệt Công chúa về đây!
Nhìn thấy Ngô Hiên làm xằng bậy như vậy, trong lòng Nguyệt Hinh Nhi tâm vừa cảm động lại vừa sốt ruột. Trình độ luyện đan của Ngô Hiên không kém, nhưng trogn mắt nàng tu vi của hắn vẫn còn thiếu nhiều lắm. Nàng muốn xông tới hỗ trợ, nhưng người của Ám Linh Tộc ở xung quanh đã tiến lên vây công, vì vậy nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Ám Khôn đánh về phía Ngô Hiên!
Chạy mau ah! Ngươi, ngươi tới nơi này làm gì! - Nguyệt Hinh Nhi biết rõ chính mình khó có thể xông qua đó, chỉ có thể lớn tiếng hô lên. Nếu Ngô Hiên trở lại Vạn Dược lâu, chắc chắn Ám Linh Tộc cũng không có cách nào bắt được hắn.
Ngô Hiên không trả lời, ngược lại khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường vòng cung, phất tay quăng ra băng trùy không ngừng công kích Ám Khôn. Nhưng loại công kích này làm sao có thể đối phó được Ám Khôn, hoàn toàn theo không kịp tốc độ phi hành của hắn.
Ngươi cho rằng thứ này có thể đánh trúng ta sao! - Ám Khôn hất tay phải lên, một luồng hắc quang thoáng hiện, tràn ra một cảm giác ăn mòn mãnh liệt. băng trùy Ngô Hiên quăng ra đánh trúng luồng hắc quáng đó lập tức bị tan rã!
Mau tránh ra! Đây không phải là việc ngươi có thể ngăn cản!
Nguyệt Thanh Linh phóng lên từ mặt đất hỗ trợ vội vàng nhắc nhở. Lúc trước Ngô Hiên ra tay làm cho nàng rất cảm kích. Trước mắt có nhiều địch nhân như vậy mà hắn còn dám ra tay giúp đỡ, nàng cảm thấy tin tưởng Ngô Hiên hơn không ít.
Ngô Hiên tựa như không nghe được Nguyệt Thanh Linh nhắc nhở. Trong mắt hắn không ngừng có hàn mang lóe ra, dưới chân cũng không có ý định di chuyển.
Ám Khôn cho rằng Ngô Hiên đã bị sợ đến choáng váng, âm hiểm cười nói:
Như vậy hãy để ta một chưởng tiễn ngươi quy thiên a! - Hắn vung tay đánh ra. Hắc quang kia dường như có tính ăn mòn rất mạnh, không khí chung quanh đều sinh ra tí ti chấn động.
Ngay khi mọi người thấy Ngô Hiên sắp bị đánh trúng, hắn bỗng nhích sang bên cạnh một chút, trên tay không biết từ lúc nào xuất hiện một mảnh sắc lạnh, khí lạnh không ngừng hướng ra bốn phía.
Phá huyễn băng tuôn!
Ngô Hiên điều động Băng Linh lực toàn thân, tập trung toàn bộ ở trên nắm tay. Hắn vung nắm tay đấm về phía ngực Ám Khôn đang xông tới, ánh hào quang phát ra lập loè chói mắt!
"Đông!"
Một âm thanh nặng nề vang lên. Ngô Hiên hoàn toàn đánh trúng mục tiêu. Ám Khôn ngực, trong chốc lát, toàn bộ Băng Linh lực tại Hư cấp tâm pháp trút ra như mưa, cùng một lúc đồng thời rót vào trong cơ thể Ám Khôn!
Sau một khắc, cả người Ám Khôn bay ngược ra sau. Lúc còn trên không trung hắn đã bị đông thành tượng băng! Ám Khôn vẫn duy trì tư thế tấn công như trước, cứ như vậy rơi trên mặt đất. Hắn cũng không có nhanh chóng nhảy lên mà như té ngã trên mặt đất, trên thân thể dần dần bị phủ lên một tầng băng sương, nhìn như một người tuyết. Cả người không hề nhúc nhích, hoàn toàn không biết còn sống hay đã chết.
Chỉ mới công kích một lần mà Ngô Hiên đã cảm giác linh lực của mình bị rút sạch rồi. Lần công kích này có thể nói là hắn đã vận dụng đến Băng Tuôn quyết. Tâm pháp Hư cấp này điều động toàn bộ linh lực trong cơ thể hắn cùng một lúc rót vào cơ thể Ám Khôn. Hơn nữa, nhờ cường lực dung hợp vũ kỹ mà uy lực tăng gấp đôi!
Mặc dù tu vi Ám Khôn không cao, nhưng ít ra hắn cũng là Kim Đan kỳ. Bởi vì quá coi thường Ngô Hiên, nên bản thân bị một quyền đánh trúng! Lúc trước Ngô Hiên không ngừng ném băng trùy, thực ra là để hấp dẫn Ám Khôn tới gần mình, cuối cùng dùng một kích trí mạng!
Hiện tại xem ra hiệu quả cực kỳ rõ ràng. Ám Khôn không biết sinh tử, ít nhất bây giờ không nhúc nhích được.
Mọi việc xảy ra nhanh như chớp, làm tất cả mọi người đều sững sờ rồi. Uy lực một chiêu kia thật sự quá cường hãn. Hơn nữa, điều làm bọn hắn không có nghĩ tới chính là người mình bị đánh trúng rồi!
Vừa mới kết thúc đợt công kích, Ngô Hiên lập tức móc ra đan dược khôi phục nhét đầy vào miệng. Tu vi của hắn thủy chung là quá thấp, không liều mạng dùng toàn lực thì khó có thể ngăn cản!
Hảo tiểu tử, thiên phú võ học thật sự không kém!
Triệu Thiên Long đứng ở đằng xa hài lòng nhìn một màn Ngô Hiên công kích vừa rồi. Có thể dùng tu vi luyện linh kỳ đánh bại kim đan kỳ, thật sự là đủ cường hãn. Hắn cũng cho rằng Ám Khôn kia thật sự có chút khinh địch rồi. Nếu không khinh địch, Ngô Hiên căn bản là không có cửa. Khoảng cách giữa hai người thật sự là quá lớn, hơn nữa đối thủ lại còn biết bay. Đã không lợi dụng ưu thế này thật tốt lại còn ngốc ngốc xông lên liều mạng.
Phụ thân, chúng ta không đi lên hỗ trợ sao? - Triệu Thiến hỏi.
Triệu Thiên Long như có điều suy nghĩ nói:
Không vội, không vội. So với phụ thân, còn có cường giả càng mạnh hơn đang nhìn chằm chằm. Không cần phải lo lắng...
Lúc Ngô Hiên đang định đối phó với những người của Ám Linh Tộc khác, hắn bỗng cảm thấy sau lưng mát lạnh, còn bí mật truyến đến thanh âm ung dung:
Không ngờ chúng ta ngược lại là xem thường ngươi rồi. Vậy mà ngươi cũng dám ra tay với chúng ta... Vốn lão phu không muốn ra tay, để cho tiểu tử Ám Khôn này lập công, ai ngờ bị ngươi đánh bại... Đã như vậy, lão phu đành tốc chiến tốc thắng a.
Trong lòng Ngô Hiên lạnh ngắt, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy biểu lộ lạnh lùng của lão giả tu vi Hóa Hư kỳ kia. Trên ngực hắn là bàn tay gầy guộc, bên trên còn ẩn hiện một chút hắc quang.
Không ~!
Nguyệt Hinh Nhi thê lương hét lên. Nàng muốn bỏ qua vây công xung quanh, nhưng lực lượng hai bên đều ngang nhau, khó có thể lập tức công phá, vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngô Hiên bị Hắc lão đánh trúng.
"Đông!"
Một tiếng động nặng nề lại vang lên. Ngô Hiên bay ngược ra sau, rơi trên mặt đất, toàn thân lập tức bị hắc quang bao phủ. Bên ngoài làn da nhanh chóng biến thành màu đen như trúng độc.
Biến hóa bất thình lình làm cho Triệu Thiên Long sợ ngây người. Hắn cũng không nghĩ tới Dạ Lão của Ám Linh Tộc lại ra tay nhanh như vậy. Chợt cả kinh nói:
Ngô Hiên!
Triệu Thiên Long nhanh chóng vọt tới. Đột nhiên, một thân ảnh vọt đến trước mặt hắn, thì ra là một lão giả khác, cũng không biết đã ở gần đây từ lúc nào!
Không quản các ngươi là người nào, đây là việc riêng của Ám Linh Tộc chúng ta, hi vọng các ngươi không nhúng tay vào. Nếu không đừng trách chúng ta không khách khí!
Lão giả này quay đầu lại nhìn thoáng qua Ám Khôn đang nằm dưới đất, sau đó nhìn Nguyệt Hinh Nhi đang bay trên không trung. Trên mặt nhiều nếp nhăn của lão lộ ra bộ dáng tươi cười đầy khó coi:
Xem ra lão phu không ra tay không được. Dạ Lão ngươi giải quyết tốc độ cũng quá chậm a?
Sắc mặt Dạ Lão hơi thay đổi, nói gấp:
Long trưởng lão!
Vị lão giả trước mắt này hóa ra là trưởng lão Ám Linh Tộc, tu vi dĩ nhiên là rất mạnh, đã đạt đến Hư Linh kỳ! Sắc mặt Triệu Thiên Long cũng thay đổi, khó có thể tiến lên. Hôm nay tu vi của hắn mới chỉ đến Hóa Hư kỳ, chống lại Hư Linh kỳ căn bản không có nửa phần thắng!
Trưởng lão Ám Linh Tộc trước mắt lại không để cho Triệu Thiên Long đi qua. Tất cả mọi người đang trong tình trạng giương cung bạt kiếm, Ngô Hiên nằm ngã xuống đất, sinh tử không biết.