Đấu La Chi Hồn Lực Mỗi Năm Thăng Hai Cấp

Chương 23: Tranh cãi, quán trọ

Chương 23: Tranh cãi, quán trọ
Hàn Phong vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, trước mắt cái này thiếu nữ tóc hồng lại bưu hãn đến mức này, cho dù là hắn kiếp trước, cũng là của hiếm thấy.
Nhìn thiếu nữ trước mắt, Hàn Phong nhíu nhíu mày. Dù đã sống mười hai năm tại thế giới Đấu La, Hàn Phong vẫn không thể nào chấp nhận được việc đánh phụ nữ. Mà với tư cách một thẳng nam, việc bỏ qua nàng một cách dễ dàng hiển nhiên không phải là điều Hàn Phong có thể làm.
Suy đi nghĩ một chút, Hàn Phong cuối cùng đưa mắt nhìn về phía ba tên sơn phỉ, rồi mở miệng nói: "Các ngươi nhìn xem, nữ nhân này trên người tuy không có vàng bạc châu báu gì rõ ràng, nhưng trên thực tế, tùy tiện moi móc chút đồ gì trên người nàng thôi cũng đủ cho các ngươi sống sung sướng hơn nửa năm rồi!"
"Nếu không như vậy thì sao! Coi như ta chưa từng xuất hiện, các ngươi cứ tiếp tục đi. Các ngươi cướp bóc nàng, chỉ cần không giết nàng, tùy ý làm gì cũng được, thế nào?"
Hàn Phong tỏ vẻ nghiêm túc, không giống như đang đùa giỡn. Nhưng ba tên sơn phỉ kia đã sớm sợ đến hồn bay phách lạc, nào còn nghe nổi những lời bậy bạ của Hàn Phong. Chúng chỉ biết hung hăng dập đầu, điều này khiến Hàn Phong vô cùng bất đắc dĩ - bộ dạng ta đã đáng sợ đến vậy sao?
Hàn Phong giả vờ còn muốn khuyên can, nhưng bên cạnh, thiếu nữ đã xù lông, hét lên một tiếng, duỗi ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng vào Hàn Phong, mắng: "Ngươi cái tên này sao lại không giảng đạo lý như vậy! Nói không lại ta thì liền sai người hầu hạ ta, muốn khi dễ ta sao!?"
Hàn Phong nhất thời trợn mắt trừng trừng, cười khẩy nói: "Tiểu nha đầu phiến diện, nói chuyện sao mà phiến diện vậy. Ngươi thế nhưng là đường đường Đại Hồn Sư, vậy mà bị ba tên người thường chặn đường cướp bóc, không cảm thấy mất mặt sao? Nếu không phải ta xuất thủ tương trợ, ngươi đã sớm thành vong hồn dưới đao rồi. Ngươi bây giờ còn đối với ân nhân cứu mạng mình nói lời ác độc, rốt cuộc ai mới là kẻ không giảng đạo lý hơn hả?"
Thiếu nữ bị Hàn Phong nói cho nghẹn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng đỏ lên, nhất thời lại không nghĩ ra lời nào để phản bác.
Mà ba tên sơn phỉ kia, chẳng hiểu sao lại vừa vặn nghe được Hàn Phong nói thiếu nữ kia cũng là một vị Đại Hồn Sư cao quý. Nhất thời vong hồn đại mạo, chúng lộn nhào đến dưới chân thiếu nữ, vừa khóc vừa gào cầu xin tha thứ: "Cô nãi nãi! Tiểu nhân đây là mỡ heo óc heo, có mắt không thấy ngọc trong đá. Kính xin cô nãi nãi giơ cao đánh khẽ, thả chúng tiểu nhân đi! Chúng tiểu nhân thề không dám nữa!"
Thiếu nữ lúc này không có thời gian để ý đến ba tên người thường đó, quát một tiếng: "Cút!"
Ba tên sơn phỉ như được đại xá, vội vàng lăn xa.
Hàn Phong nhìn cảnh này, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
"Đã như vậy, vậy ta cũng đi. Bái bai!"
Cũng giống như thiếu nữ không muốn để ý đến ba tên sơn phỉ, Hàn Phong cũng không muốn dây dưa với thiếu nữ này quá nhiều. Thiếu nữ này nhìn là biết kiều sinh quán dưỡng, là đại tiểu thư. Hàn Phong không có thời gian để hầu hạ một kẻ mắc bệnh công chúa.
Thấy Hàn Phong thế mà hoàn toàn không chút do dự, quay người liền muốn rời đi, thiếu nữ vừa tức vừa buồn bực. Tên gia hỏa này, chuyện đó làm nàng nghẹn họng đã đành, thế mà còn như vậy coi thường nàng?
"Hàn Phong, đúng không!"
"Ngươi chờ đó! Ta nhất định sẽ tìm đến nhà ngươi, tìm đến người nhà ngươi, đem những gì ngươi làm với ta, gấp trăm lần, nghìn lần trút lên người nhà ngươi! Ta nhất định phải khiến ngươi hối hận, ta muốn ngươi khóc lóc xin lỗi ta!"
Bất kỳ người đàn ông nào có một chút lòng thương hại lúc này đều có thể nghe ra giọng nói nghẹn ngào, ai oán trong lời thiếu nữ. Dưới đại đa số tình huống, lúc này chỉ cần mềm mỏng nhận lỗi là được rồi. Nếu lại nói thêm vài lời an ủi dịu dàng, có lẽ còn có thể nhen nhóm chút lửa tình...
Đáng tiếc, Hàn Phong không thuộc trong số đó. Hắn coi những lời đó là thật.
Thiếu nữ trước mắt hiển nhiên gia thế bất phàm. Hàn Phong vừa nghĩ đến vì câu nói của thiếu nữ hôm nay, Trương Linh Linh và Hàn Đương sẽ lâm vào nguy hiểm, không khỏi nộ khí dâng trào. Hỏa quang chợt lóe lên, thiếu nữ thấy hoa mắt. Hàn Phong đã đi tới trước mặt nàng, nồng đậm sát khí bao vây lấy thiếu nữ. Hàn Phong lấy một giọng nói cực kỳ kiềm chế, khẽ nói:
"Ngươi muốn chết sao!?"
Hàn Phong không nói đùa. Thân là con trai của người phụ trách đại đấu hồn trường, Hàn Phong rất sớm đã trà trộn vào Hồn Đấu Trường Stane. Tuy chưa từng thật sự giết người, nhưng trên người sát khí lại là thật sự. Chỉ riêng việc bộc phát khí thế đơn giản thôi cũng đủ khiến thiếu nữ không cách nào thừa nhận được.
Từng tia từng tia ngọn lửa nóng bỏng không ngừng tiếp cận, thiếu nữ lập tức hoảng loạn. Nàng có thể cảm nhận được sát ý của Hàn Phong!
Chàng thiếu niên trước mắt này, thế mà vì một câu đùa mà muốn giết mình!?
Cùng lúc đó, hai thân ảnh ẩn mình trong bóng tối, toàn thân chấn động, thân hình dần dần nhạt đi. Tại nơi mà Hàn Phong và thiếu nữ đều không cảm nhận được, chúng chậm rãi tiến gần hai người.
Thiếu nữ chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nàng chỉ muốn Hàn Phong xin lỗi mình. Dù sao nàng cũng là con gái, trong nhà chưa bao giờ bị ấm ức. Mọi chuyện ở đây, không có một điều nào thuận ý nàng. Nàng cho rằng Hàn Phong sẽ mềm lòng, nhưng Hàn Phong lại không. Thậm chí còn động một chút là muốn giết nàng!
Thiếu nữ càng nghĩ càng tủi thân. Khoảnh khắc tiếp theo, nàng cảm thấy hốc mắt cay xè, thế mà trực tiếp khóc lên!
"Ô oa oa oa!"
Nước mắt lớn chừng cái đấu treo trên mặt thiếu nữ, khóc như lê hoa đái vũ, làm người ta đau lòng. Nàng trực tiếp quỳ sụp xuống đất, không quan tâm mà khóc lớn.
Hai Vệ Sĩ đang âm thầm tiếp cận, toàn thân cứng đờ, suýt chút nữa thì bại lộ!
Hàn Phong cũng sững sờ. Hắn không rõ vì sao thiếu nữ đột nhiên khóc. Nhưng nước mắt của thiếu nữ trời sinh lại là một loại "Bảo Cụ" vô lý, có trật tự. Chỉ cần nó vừa xuất hiện, bất kể nguyên nhân sự việc thế nào, thì sai lầm đều thuộc về ngươi!
Hàn Phong nhìn thiếu nữ khóc thương tâm, khí thế cũng cứng lại, hỏa diễm dần dần rút lui. Ngay lúc hai Vệ Sĩ trong bóng tối cho rằng Hàn Phong muốn nói xin lỗi, Hàn Phong lại lạnh giọng mở miệng nói: "Khóc cái gì khóc! Cùng cái nương môn vậy đó!"
"Người ta vốn là con gái mà!"
"Ách..."
Hàn Phong nghe vậy, sắc mặt cứng đờ. Lời này nói ra, thật sự không có gì sai!
Vừa nghĩ đến đó, sát khí của Hàn Phong cũng không tự chủ thu hồi đi, mở miệng nói: "Ai bảo ngươi uy hiếp sự an nguy của người nhà ta? Đổi người khác, đã sớm bị giết tám phần rồi!"
Thiếu nữ thấy Hàn Phong thế mà còn oán trách mình, nhất thời không rảnh để thút thít. Nàng rút sụt sịt cái mũi, trừng mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Hàn Phong, hỏi ngược lại:
"Nói như vậy còn phải trách ta sao!? Ta kia là đang uy hiếp ngươi sao? Ngươi chẳng lẽ không biết con gái làm bằng nước, cần được che chở sao? Ngươi liền sẽ không xin lỗi sao? Ngươi là đồ đần sao?"
"Ách..."
Hàn Phong nhất thời cũng không biết phải phản bác thiếu nữ thế nào, đành phải nhún nhún vai. Căn cứ nguyên tắc "hảo nam không cùng nữ đấu", hắn không chút thành ý nói: "Được rồi, được rồi! Ta là đồ đần! Ta xin lỗi! Thật xin lỗi! Ta là ngớ ngẩn!"
"Ngươi nói xin lỗi quá qua loa! Ít nhất cũng phải... Chờ một chút! Ngươi đi làm cái gì!? Chờ ta với!"
Thiếu nữ vừa định mắng to Hàn Phong, đã thấy Hàn Phong nói xong câu đó, quay người liền muốn đi. Nàng quát to một tiếng, muốn Hàn Phong dừng lại.
Ai ngờ Hàn Phong không những không dừng lại, tốc độ còn nhanh hơn, chỉ để lại một câu: "Cô nãi nãi, ta không có thời gian hầu hạ ngài. Ta còn vội đi Tác Thác Thành. Trời cũng không còn sớm, ta cũng không muốn màn trời chiếu đất!"
Nghe Hàn Phong cũng muốn đi Tác Thác Thành, thiếu nữ sững sờ. Sau đó, nàng kêu to chạy lên: "Chờ một chút! Ta cũng muốn đi Tác Thác Thành!"
Nhưng Hàn Phong không hề nghe thấy thiếu nữ đang nói gì, chỉ là hung hăng lao về phía Tác Thác Thành. Điều này khiến thiếu nữ không thể không dùng tới hồn kỹ mới có thể miễn cưỡng đuổi theo hắn.
"Hô hô hô..."
Nửa giờ sau, thiếu nữ thở hồng hộc đứng bên cạnh Hàn Phong. Hàn Phong có chút bất đắc dĩ nhìn nàng, không rõ vì sao nàng nhất định phải đi theo mình.
Thiếu nữ giận dữ trừng Hàn Phong một cái, mắng: "Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì!? Như chó đuổi ngươi vậy sao!?"
"Ngươi xác định sao? Vừa rồi một mực đuổi theo ta chạy thế nhưng là ngươi a..." Hàn Phong sắc mặt quái dị, có chút chần chờ nói.
Thiếu nữ sắc mặt nhất thời cứng đờ. Hàn Phong sợ nàng lại muốn khóc, vội vàng chuyển đề tài: "Được rồi, được rồi, chúng ta trước tìm chỗ trú chân đi! Đại tiểu thư hẳn là không muốn ngủ đầu đường, đúng không?"
Thiếu nữ lạnh hừ một tiếng, không có so đo với Hàn Phong, trực tiếp hướng về phía nơi phồn hoa nhất trong thành đi.
Hàn Phong vốn định cáo biệt như vậy, nào ngờ thiếu nữ kia trực tiếp giữ chặt hắn, kéo hắn đi...
Đi vào trong thành khách sạn xa hoa nhất, thiếu nữ cảnh giác trừng Hàn Phong một cái, cảnh cáo nói: "Ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi đừng có suy nghĩ gì lung tung hết!"
Hàn Phong trợn mắt một cái, nhìn thiếu nữ. Không thể không thừa nhận, thiếu nữ rất đẹp, nhưng chưa "mở ra", là một "mỹ nhân phôi tử" (mỹ nhân tiềm ẩn), ngày sau nhất định sẽ hại nước hại dân. Nhưng bây giờ à...
Đối mặt với ánh mắt của Hàn Phong, thiếu nữ kiều diễm cười, mặt đỏ lên, đang muốn nói gì đó, lại nghe thấy Hàn Phong trực tiếp nói với nhân viên lễ tân: "Hai gian phòng, tạ ơn!"
"Có ý gì!? Coi thường bản cô nương sao!?"
Sắc mặt thiếu nữ tựa như lật sách, một giây trước còn kiều diễm ướt át, một giây sau đã nộ khí đằng đằng. Nàng có thể lấy các loại lý do để cảnh giác Hàn Phong, nhưng Hàn Phong lại không thể làm lơ nàng. Nàng dù sao cũng là một mỹ nữ a!
"Một gian phòng! Tạ ơn!"
Thiếu nữ cứng rắn mở miệng, trực tiếp vung ra một túi Kim Hồn tệ, bình tĩnh nhìn chằm chằm nhân viên lễ tân, đáy mắt tràn đầy sự chấp nhất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất