Chương 42: Nảy sinh tình cảm.
Sáng sớm.
Đường Tam rất sớm đã thức dậy, mỗi ngày sáng sớm trước khi luyện quyền đã là chuyện hắn nhất định phải làm.
Ngưu Ma Đại Lực Quyền và Hổ Ma Luyện Cốt Quyền, hai bộ quyền pháp này thuộc về chiến pháp động công, chỉ có trong luyện tập và chiến đấu mới có thể nhanh chóng tinh tiến. Linh Quy Trấn Hải Quyết thì là thuộc về tĩnh pháp nội công, cần ổn định lại tâm thần tu luyện, trời tối người yên lúc tu luyện tốt nhất, dù là nằm cũng có thể tu luyện, mấu chốt là tâm linh cần tĩnh lặng!
Ngày hôm qua trận chiến đấu, hai con ngưu ma và hổ ma của hắn mất cân bằng bạo tẩu, bị ma tính ăn mòn tâm trí, hóa thành một thớt ma thú không có chút linh tính nào, trong lòng chỉ có dục vọng phá hoại thuần túy!
Tình huống lúc đó thật vô cùng nguy hiểm.
May mắn lúc đó có cường giả Triệu Vô Cực này ở đây, bởi vậy mất lý trí, hắn đã đem mục tiêu công kích nhắm ngay Triệu Vô Cực, bằng không nếu không có ai ngăn cản, toàn bộ thôn dân xung quanh chỉ sợ đều phải gặp nạn. Đoán chừng sẽ bị đồ sát gần như không còn, đến lúc đó hắn có lẽ sẽ phải gánh chịu một sai lầm lớn lao!
Việc này cũng sẽ trở thành trong lòng hắn vĩnh viễn là một ma chướng, cản trở thực lực của hắn tinh tiến.
Vì vậy, đối với việc mình bị Triệu Vô Cực đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, Đường Tam trong lòng thực sự không có chút oán giận nào, ngược lại còn có chút cảm kích. Hơn nữa, chính bởi vì hắn bị đánh tơi bời, tạm thời áp chế được ma tính bạo tẩu, mới có thể khiến Linh Quy Trấn Hải của hắn có cơ hội, mượn ma tính bạo tẩu kích thích, triệt để hoàn thành thuế biến!
Đến tầng thứ hai đỉnh phong!
Chỉ là theo Tiểu Vũ nói, lúc ấy trên người mình đầu tiên là hiện ra bạch quang, sau đó lại là một trận lục quang, sau đó chính mình toàn thân thương thế liền khôi phục như lúc ban đầu.
Đây thật sự quá kỳ quái.
Nếu như là từ tầng thứ hai đột phá đến tầng thứ ba, như vậy Đường Tam đối với việc thân thể thương thế khôi phục cũng không kỳ quái, bởi vì Vạn Hóa Tam Tuyệt mỗi lần đột phá nhất trọng thiên, tố chất thân thể các phương diện đều sẽ sinh ra thuế biến! Thương thế khôi phục cái gì chỉ là thao tác cơ bản.
Nhưng mấu chốt là hắn chỉ là từ nhị trọng thiên đạt đến trạng thái đỉnh phong mà thôi, nhiều nhất chỉ là tam tuyệt cân bằng, đạt đến trạng thái viên mãn. Khiến cho bản thân rõ ràng đạt đến cực hạn của nhị trọng thiên, loại đột phá này, hoàn toàn không đủ để dẫn phát dị tượng kinh người như vậy a.
Trừ phi… là có người âm thầm tương trợ.
Chẳng lẽ là sư phụ?
Trong đầu Đường Tam lóe qua hình ảnh lão Kiệt Khắc, càng nghĩ càng thấy có khả năng, đoán chừng chân tướng tám chín phần mười.
Khi mặt trời lên, luyện quyền hoàn tất Đường Tam trở lại ký túc xá.
Lúc này, toàn bộ trong túc xá không có một ai, nhưng lại có hai tấm giường chiếu, hiển nhiên là chỉ ở hai người.
Từ đêm hôm qua bắt đầu, Đường Tam đã không gặp người bạn cùng phòng bí ẩn của mình. Rõ ràng là đi ra ngoài chưa về, không biết đi đâu chơi.
Bình minh sớm mai luyện quyền ra một thân mồ hôi bẩn, Đường Tam tắm một cái, đổi một bộ quần áo sạch sẽ. Chỉ là nhìn xem trong dây lưng lấy ra những bộ quần áo rộng thùng thình kia, hắn biết mình phải đi mua mấy bộ quần áo vừa người.
Quên đi, trước mắt cứ mặc tạm vậy.
Đường Tam mặc xong quần áo, đem ống tay áo ống quần cuốn lên, mặc dù nhìn vẫn còn có chút kỳ quái, giống như đứa trẻ mặc quần áo người lớn vậy. Nhưng bây giờ cũng chỉ có thể như thế.
Hắn mặc xong liền đi ra khỏi ký túc xá, sau đó xoay người về phía bên trái, đi thêm chừng 30 mét, xuất hiện trước mặt một tòa nhà gỗ.
Nơi này là ký túc xá nữ sinh bên trong Sử Lai Khắc học viện, Tiểu Vũ chính là ở chỗ này.
Sử Lai Khắc học viện ở tòa thôn này chiếm một phần ba diện tích, một bên khác là địa phương sinh hoạt của thôn dân. Bởi vậy, đây thật ra là một tòa học viện tồi tàn xây dựng trong thôn, toàn bộ học viện chỉ là thuê một phần ba diện tích của thôn này để đơn giản xây dựng, so với Nặc Đinh sơ cấp học viện còn không bằng.
Mà cái gọi là trường học này cũng đều là nhà gỗ trước kia của thôn dân mà thôi. May mắn nơi này cách Tác Thác thành tương đối gần, mua đồ xem như tương đối dễ dàng. Đợi lát nữa gọi Tiểu Vũ cùng đi mua mấy bộ quần áo vừa người đi.
Đường Tam đứng tại cửa ký túc xá nữ sinh trước, cũng không có trực tiếp đẩy cửa đi vào, dù sao trai gái khác biệt. Hắn chỉ là nhẹ giọng kêu gọi nói: "Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…"
Cũng không có chờ đợi quá lâu, một cánh cửa liền mở ra.
Tiểu Vũ từ bên trong đi ra, nàng vẫn mặc bộ trang phục giống như hôm qua, nhưng khứu giác nhạy cảm của Đường Tam có thể nghe được trên người nàng có mùi sữa tắm nhàn nhạt, rõ ràng bộ quần áo này là mới đổi, tối hôm qua khẳng định cũng đã tắm rửa.
Tiểu Vũ đi ra cửa về sau, lặng lẽ hướng Đường Tam giơ một ngón tay ra hiệu im lặng, "Vinh Vinh còn đang tu luyện, không được làm phiền nàng. Chúng ta đi sang một bên nói đi."
Mà không biết tại sao, Đường Tam cảm thấy hôm nay ánh mắt Tiểu Vũ nhìn mình dường như có chút khác biệt. Đến tột cùng là nơi nào phát sinh biến hóa, chính hắn cũng nói không ra. Chẳng lẽ là bởi vì chính mình hiện tại biến thấp biến gầy nên có quan hệ?
Và đợi đến khi hai người đi đến một khoảng cách xa khỏi nhà gỗ.
"Phốc phốc!"
Tiểu Vũ cuối cùng nhịn không được cười lên, nàng nhìn bộ quần áo rộng thùng thình trên người Đường Tam cười duyên nói: "Ca, ngươi mặc bộ quần áo này thật kỳ quái a, giống như đứa trẻ trộm mặc quần áo người lớn vậy."
"A, có đúng không."
Đường Tam có chút ngẩn ngơ gãi gãi đầu, trong lòng có chút xấu hổ.
"Tốt, hôm nay liền để Tiểu Vũ tỷ dẫn ngươi đi trong thành chọn mấy bộ quần áo đẹp nhé!" Ngưng cười về sau, Tiểu Vũ đưa tay nắm lấy cánh tay Đường Tam, sự mềm mại giữa các ngón tay làm Đường Tam trong lòng rung động. Không biết tại sao, sau khi tam tuyệt cân bằng, những thứ mà ngày xưa Đường Tam dễ dàng xem nhẹ, không suy nghĩ nhiều, giờ phút này vậy mà từng cái hiện lên.
"Tiểu Vũ… cũng đã lớn rồi đâu."
Trong lòng của hắn thở dài, lại phảng phất có vật gì đó liền như vậy ở trong lòng nảy sinh!
Tiểu Vũ cứ như vậy ôm lấy cánh tay Đường Tam, vui vẻ đi tới, chỉ là so với ngày xưa khác biệt, Đường Tam và Tiểu Vũ khi khôi phục bình thường, ở trong mắt người khác đã không còn là mỹ nữ và dã thú, cuối cùng cũng có chút khí chất của trai tài gái sắc, tuấn nam mỹ nữ.
Hai người đi được một đoạn đường về sau.
Chợt thấy phía trước cách đó không xa, có một nam một nữ hai người đang cãi vã cái gì đó.
Cặp thiếu niên nam nữ kia nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, cô bé có dáng vẻ 14-15 tuổi, tướng mạo phổ thông, điển hình dáng vẻ thiếu nữ nhà nông. Cậu thiếu niên cãi vã với cô bé nhìn qua còn nhỏ hơn một chút, đoán chừng khoảng 11-12 tuổi. Vóc dáng không cao, cả người tuy mập mạp, nhưng lại cho người ta một cảm giác rất rắn chắc.
Đầu tóc ngắn, mắt nhỏ, trên mặt thịt béo nhô lên, nhìn qua cũng có mấy phần đáng yêu. Điều thú vị nhất là, trên môi có hai lọn ria mép, tựa hồ là mới mọc ra sau khi dậy thì, nhìn thế nào cũng giống hai lọn ria chuột.
Thiếu nữ nhà nông nhìn tiểu mập mạp, trong mắt lộ ra mấy phần sợ hãi, "Mã Hồng Tuấn, ngươi về sau đừng lại tìm ta. Ta không muốn cùng với ngươi."
Tiểu mập mạp quái thanh quái khí nói: "Thúy Hoa, ta đối với ngươi không tốt sao? Tại sao muốn cùng ta chia tay."
Đường Tam và Tiểu Vũ liếc nhau, hai người đều nhìn thấy nụ cười trong mắt đối phương, trẻ con bây giờ thật đúng là sớm yêu đương, tuổi nhỏ như vậy đã nói đến lời chia tay.
Hai người không khỏi dừng bước, ở một bên rất hứng thú nhìn xem.
Cô thiếu nữ tên Thúy Hoa mặt đột nhiên đỏ bừng, "Ngươi đối với ta là rất tốt, nhưng ta thực sự chịu không được ngươi. Chúng ta không thích hợp, ngươi vẫn là tìm người khác đi. Hơn nữa, ta lớn hơn ngươi mấy tuổi. Cầu xin ngươi, về sau đừng có lại tìm ta."
Tiểu mập mạp Mã Hồng Tuấn giận dữ nói: "Cái gì gọi là chịu không được ta. Thật không hiểu các ngươi mấy người đàn bà này đang suy nghĩ gì. Chia tay thì cũng thôi, lại cùng ta một lần nữa, ta liền cùng ngươi chia tay. Bằng không thì, không có cửa đâu."
Vừa nói, tiểu mập mạp đưa tay liền đi kéo cô thiếu nữ Thúy Hoa kia. Thúy Hoa như một con thỏ nhỏ kinh hoảng vội vàng lùi lại, nhưng tiểu mập mạp này tốc độ cũng rất nhanh, vẫn như cũ một phát bắt được tay của nàng.
Thúy Hoa cầu khẩn nói: "Không, không được. Ngươi hãy bỏ qua ta đi. Ngươi đến cùng phải hay không người vậy?"
Tiểu Vũ nhìn không được, một bước liền nhảy ra ngoài, "Dừng tay."
Tiểu mập mạp và Thúy Hoa đồng thời sững sờ, nhìn về phía nàng. Mập mắt nhỏ chớp chớp, ria mép trên môi run rẩy mấy lần, mắt nhỏ bên trong dâm quang đại phóng, "Thật là một cô gái xinh đẹp. Sao nào, ngươi muốn tiếp nhận nàng làm bạn gái của ta sao? Được thôi, không có vấn đề. Ta đồng ý."
"Đồ vô lại." Tiểu Vũ giận dữ, một cước liền đá về phía tay hắn đang túm lấy Thúy Hoa, đá văng tay hắn ra, "Ngươi tên tiểu lưu manh. Nhỏ như vậy đã không học làm người tốt. Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ ngươi còn muốn trắng trợn cướp đoạt dân nữ hay sao?"
Mà nghe Tiểu Vũ nói như vậy, sắc mặt tiểu mập mạp lập tức trầm xuống, "Đây là chuyện của chúng ta, ngươi chó săn kia xen vào việc của người khác. Nếu như không muốn làm nữ nhân của ta, thì cút đi."
"Ngươi…" Tiểu Vũ thấy sắp động thủ, lại bị Đường Tam kéo lại.
"Ngươi gọi Mã Hồng Tuấn đúng không. Xin ngươi đừng lại trêu chọc vị cô nương này." Đường Tam cau mày nói. Tuy rằng cảm thấy tiểu mập mạp trước mắt này cũng không đơn giản, nhưng là hắn cũng không có vì vậy mà buông tay mặc kệ.
Dù sao thấy chuyện bất bình mà khoanh tay đứng nhìn, đây không phải là hành động của bậc trượng phu!