Chương 29: Cáo biệt Mộc Tô, tiến về Tác Thác
Đạt được Mã Hồng Tuấn khẳng định hồi phục về sau, Phất Lan Đức quyết định cùng Mã Hồng Tuấn cùng một chỗ về Mộc Tô Hồn Sư học viện làm thủ tục rời trường.
Đến cửa học viện, vừa vặn gặp phải Ma Quỷ đang mang tâm trạng sa sút đi tới.
"Sở lão sư, người muốn đi đâu đấy!"
Mã Hồng Tuấn cười hắc hắc, chạy nhanh tới, đứng ở Ma Quỷ trước mặt.
"Tiểu tử thúi, ngươi, ngươi không sao..."
Ma Quỷ có chút kinh hỉ quá độ, lời nói không mạch lạc, nói không nên lời một câu đầy đủ.
Ma Quỷ hôm qua tìm không thấy Mã Hồng Tuấn, đã cho rằng hắn chết rồi, thương tâm khổ sở trở về. Hôm nay, hắn đang chuẩn bị đi Mã Gia Thôn để báo tin xấu này cho cha mẹ Mã Hồng Tuấn, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã gặp Mã Hồng Tuấn.
Lần nữa tiến vào học viện, Mã Hồng Tuấn giới thiệu Phất Lan Đức ba người với Ma Quỷ, cũng đại khái kể lại quá trình gặp gỡ, được Phất Lan Đức ba người cứu giúp.
Phất Lan Đức ngưỡng mộ người đã bồi dưỡng nên Mã Hồng Tuấn, cùng Ma Quỷ trao đổi nhiều về kinh nghiệm dạy học. Nhiều phương pháp lý luận của Ma Quỷ khiến Phất Lan Đức cảm thấy mới mẻ, đồng thời Ma Quỷ cũng nhận được sự đồng ý và tán thành của Phất Lan Đức.
Ma Quỷ biết Phất Lan Đức là một Hồn Thánh về sau, ngược lại trở nên có chút câu nệ. Đây là lần đầu tiên hắn giao lưu với cường giả cấp Hồn Thánh.
Đái Mộc Bạch và Oscar cũng làm cho Ma Quỷ cảm thấy chấn kinh về thực lực. Tuy nhiên, vì có Mã Hồng Tuấn là đệ tử đắc ý, hắn cũng không quá kinh ngạc, dù sao so với những người khác thì Mã Hồng Tuấn đã là một quái vật rồi, hiếm có ai sánh kịp. Có một đệ tử như vậy, cũng giúp Ma Quỷ có chút tự tin khi đứng trước Hồn Thánh.
"Sở lão sư, ta hiện tại đã là Đại Hồn Sư hai hoàn. Kỳ thực hôm nay ta đến cũng là để cáo biệt. Ta đã đáp ứng viện trưởng Phất Lan Đức, gia nhập Sử Lai Khắc học viện của hắn."
Mã Hồng Tuấn không lòng vòng, trực tiếp nói ra mục đích đến học viện hôm nay. Mã Hồng Tuấn hiểu tính cách của Ma Quỷ, xưa nay không thích những lời quanh co. Ngay cả khi muốn ly biệt, Ma Quỷ cũng sẽ không biểu lộ sự yếu đuối. Nếu không nói rõ ràng, đó mới là không tôn trọng hắn.
"Sở lão sư, xin người yên tâm, Hồng Tuấn đến Sử Lai Khắc học viện, nhất định sẽ không bị mai một. Ta sẽ đích thân thu hắn làm đệ tử, coi như là tự mình dạy dỗ."
Phất Lan Đức nhìn Ma Quỷ trầm mặc xuất thần, trịnh trọng bổ sung.
Ma Quỷ nghe xong, lúc này mới cười một tiếng, cất cao giọng nói: "Ba năm, ta có thể dạy, ngươi cũng đã học không sai biệt lắm rồi. Mộc Tô Hồn Sư học viện từ trước đến nay quá nhỏ hẹp. Với thiên phú của ngươi, hẳn là phải có không gian lớn hơn. Có thể được Hồn Thánh đại nhân nhìn trúng, cũng là phúc phận của ngươi, ta vì ngươi cao hứng còn không kịp."
"Ta nhìn các ngươi từng người bay cao, nhìn các ngươi có được tiền đồ tốt hơn, lớn hơn, ta so với ai khác cũng vui mừng hơn."
"Tiểu tử thúi, ngươi là người xuất sắc nhất trong số tất cả học viên ta từng dạy. Sự xuất sắc này không chỉ bởi thiên phú của ngươi, mà còn bởi sự chăm chỉ, ngộ tính và nghị lực của ngươi, những điều mà các học viên khác không thể theo kịp."
"Ta rất kiêu hãnh vì đã dạy dỗ ngươi."
"Sau này đường còn rất dài, tiểu tử thúi, ngươi còn quá tuổi nhỏ, phải học cách giấu dốt. Quá xuất sắc, quá chói lọi, sẽ thu hút ánh mắt của người khác, dẫn đến ghen tị."
Lời của Ma Quỷ hôm nay lạ thường nhiều. Mã Hồng Tuấn chăm chú lắng nghe, đây coi như là lời dạy bảo trước khi ly biệt.
Phượng hoàng sinh ra từ núi sâu, nhưng phượng hoàng không thuộc về nơi núi sâu. Hắn cuối cùng rồi sẽ biết bay về phía bầu trời cao hơn, xa hơn.
Ma Quỷ hiểu đạo lý này, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý cho sự chia ly.
Dưới sự dẫn dắt của Ma Quỷ, Mã Hồng Tuấn đã thuận lợi hoàn thành thủ tục rời trường.
Mã Hồng Tuấn cũng trở thành học viên ưu tú tốt nghiệp sớm nhất từ trước đến nay của Mộc Tô Hồn Sư học viện.
Sau khi rời khỏi trường học, Mã Hồng Tuấn đến Vũ Hồn Điện, tìm gặp Mã Bình để tiến hành chứng nhận thân phận Đại Hồn Sư.
Oscar cũng đi cùng hắn.
Sau khi phóng thích Võ Hồn, Hồn Hoàn và tiến hành khảo thí hồn lực, Mã Hồng Tuấn và Oscar đã thành công đạt được thân phận mới.
Oscar, mười một tuổi, Võ Hồn là xúc xích, là Đại Hồn Sư hai hoàn cấp mười hai.
Mã Hồng Tuấn, chín tuổi, Võ Hồn là ngân thương, là Đại Hồn Sư hai hoàn cấp hai mươi sáu.
Oscar khiến Mã Bình vô cùng kinh ngạc. Ngược lại, kết quả khảo thí của Mã Hồng Tuấn nằm trong dự đoán của hắn. Mặc dù cũng có chút khó tin, nhưng từ nhỏ đã nhìn Mã Hồng Tuấn lớn lên, hắn hiểu rõ tình huống của cậu bé nhất.
"Ba năm tích lũy, một khi bùng nổ."
Ba năm trước Mã Hồng Tuấn đã đạt đến cấp hai mươi. Ba năm huấn luyện cường độ cao, cộng thêm một Hồn Hoàn chín trăm năm và một Hồn Hoàn hai ngàn năm mang lại sự gia trì lực lượng, đã giúp hắn trực tiếp đột phá cấp sáu. Việc này kỳ thực không có gì đáng ngạc nhiên.
Mã Bình mừng rỡ đồng thời, cũng hỏi lại Mã Hồng Tuấn có nguyện ý gia nhập Vũ Hồn Điện hay không.
Ba năm trước, Mã Hồng Tuấn đã từ chối vì tuổi còn quá nhỏ. Bây giờ ba năm đã trôi qua, Mã Hồng Tuấn đã trở thành Đại Hồn Sư, là lúc để đưa ra lựa chọn.
"Tam gia gia, kỳ thực hôm nay con đến cũng là để cáo biệt người. Vị này là Phất Lan Đức Hồn Thánh, ông là viện trưởng Sử Lai Khắc học viện. Lần thứ hai Hồn Hoàn của con là nhờ sự giúp đỡ của ông mà có được, ông cũng đã cứu mạng con. Trước khi đến đây hôm nay, con đã bái ông làm thầy, gia nhập Sử Lai Khắc học viện."
"Con rất xin lỗi, Tam gia gia, con biết người đối với con rất hậu ái, nhưng lần này Hồng Tuấn không thể theo ý người. Vũ Hồn Điện có cấp bậc quá nghiêm khắc, ràng buộc quá nhiều. Hồng Tuấn đã quen tự do, không thích hợp nơi này."
Mã Hồng Tuấn nói xong, không dám ngẩng đầu nhìn Mã Bình, cúi đầu chờ đợi. Trong lòng, hắn cảm thấy hổ thẹn với Mã Bình, không gia nhập Vũ Hồn Điện, là có lỗi nhất với Mã Bình. Mã Bình đã dồn hết tâm huyết vào hắn, không hề thua kém Mã Minh.
"Đứa nhỏ ngốc, là ngươi quá cố chấp rồi. Ta chỉ là một chấp sự của phân điện Vũ Hồn Điện, có thể nói là người ở tầng dưới chót nhất trong Vũ Hồn Điện. Chiêu mộ ngươi gia nhập với ta, tối đa cũng chỉ là chức vụ tăng lên thêm một cấp bậc mà thôi. Tuổi tác đều đến mức này, những thứ này đối với ta đã không còn ý nghĩa lớn."
"Ngươi đừng quên, ta còn là người của Mã Gia Thôn, vẫn là Tam gia gia của ngươi. Nguyện vọng lớn nhất của ta là nhìn thấy ngươi trưởng thành, còn về việc ngươi đi đâu, cũng không quan trọng."
"Trước kia ta muốn cho ngươi gia nhập Vũ Hồn Điện là cân nhắc đến nơi đây có tài nguyên tu luyện phong phú. Bây giờ, ngươi đã có lựa chọn tốt hơn, ta mừng cho ngươi còn không kịp."
Mã Bình hiền hòa nhìn Mã Hồng Tuấn, ấm áp hai tay giơ lên đầu hắn, vuốt ve một chút. Sau đó, ông nhìn về phía Phất Lan Đức, cung kính nói: "Hồn Thánh đại nhân, Hồng Tuấn về sau xin giao cho người."
Phất Lan Đức hai tay đỡ Mã Bình dậy, chăm chú đáp lại: "Xin ngài yên tâm, ta nhất định có thể bồi dưỡng Hồng Tuấn trở thành một Hồn Sư ưu tú, cường đại."
"Tam gia gia, những năm này con cảm ơn người đã chiếu cố. Lần này sau khi trở về, con liền muốn tiến về Tác Thác Thành. Con sẽ đưa ba ba mụ mụ của con cùng nhau đến đó chăm sóc. Ở thành phố lớn sẽ dễ dàng tìm được Hồn Cốt hơn, cũng dễ dàng nghe ngóng Cửu Tâm Hải Đường hơn. Chỉ cần có cơ hội, con nhất định sẽ làm cho cha con đứng lên."
"Chúng con đi rồi, Tam gia gia, người nhất định phải bảo trọng sức khỏe. Chờ Hồng Tuấn trở về, con còn muốn hiếu kính người."
Mã Hồng Tuấn sâu sắc bái.
Rời khỏi Vũ Hồn Điện, trời đã tối. Mã Hồng Tuấn cùng ba người ở lại Mộc Tô Trấn, cũng mua hai cỗ xe ngựa. Họ đã sửa đổi một trong hai cỗ, làm cho nó dài hơn và chắc chắn hơn trong đêm.
Liên quan đến sự việc của Mã Minh, Mã Hồng Tuấn cũng đã đại khái kể lại cho ba người, đồng thời hỏi thăm về Hồn Cốt và Cửu Tâm Hải Đường.
Không nghi ngờ gì, Hồn Cốt vô cùng trân quý. Ba người cũng không có cách nào, chỉ có thể về sau hỗ trợ nghe ngóng. Cửu Tâm Hải Đường, họ cũng chưa từng nghe nói qua.
Đến Mã Gia Thôn, Mã Hồng Tuấn giới thiệu ba người với cha mẹ, cũng giải thích rõ tình hình cho họ.
Đối với việc đưa cha mẹ đến Sử Lai Khắc học viện, cha mẹ cũng không cự tuyệt. Họ cũng hiểu ý của Mã Hồng Tuấn, vẫn không yên lòng để họ ở lại Mã Gia Thôn, muốn đưa họ theo bên mình.
Đối với cả hai người, chỉ cần ở bên nhau, đi đến đâu cũng không quan trọng, huống chi là đi theo bên cạnh con trai, nào có lý do gì để từ chối.
Quan trọng nhất vẫn là cân nhắc đến vết thương của Mã Minh. Đến thành phố lớn, dù không tìm được Hồn Cốt để chữa trị, cũng có thể làm một số trị liệu phục hồi, giúp cơ thể được giảm nhẹ, dù sao cứ nằm mãi cũng không tốt cho sức khỏe.
Cùng ngày, họ thu dọn đồ đạc, lên xe ngựa, rời khỏi Mã Gia Thôn, rời khỏi Mộc Tô Trấn.
Hướng về Tác Thác Thành, chậm rãi tiến lên...