Chương 33: Đầu gối đỏ chót
"Có phải là cảm thấy lúc này ta cực kỳ soái khí, cực kỳ dũng mãnh, ngươi là không phải nghĩ đến ta trong ngực đến trải nghiệm một phen?"
Nhìn thấy Liễu Nhị Long đang ngẩn người, Thiên Tầm Tật không khỏi cười cợt.
Lúc này Thiên Tầm Tật đã sớm đem Hạo Thiên Chùy thu lại, hai tay khoanh ở ngực, đúng là đắc ý không gì sánh nổi.
Liễu Nhị Long sau khi nghe, vốn là đang nhảy cẫng kịch liệt, tâm tình lập tức liền khôi phục bình thường.
Mặc dù nàng lúc đó thật có loại ý nghĩ này, cảm thấy người đàn ông này... thật sự có cảm giác an toàn.
Nhưng với cách nói thẳng thắn, không chút ý tứ như vậy, nàng sẽ không thừa nhận, liền lườm hắn một cái, nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi là một nam nhân tự luyến như vậy."
Thiên Tầm Tật đi tới trước người Liễu Nhị Long, vốn định đáp lễ vài câu, có điều suy nghĩ một chút, vào lúc này nói cái gì cũng không có gì dùng.
Đợi lát nữa Liễu Nhị Long hấp thu này Dung Nham Địa Long thời điểm, nàng nhất định không chịu nổi Dung Nham Địa Long Hồn Lực xung kích, đến lúc đó khẳng định phải cầu xin chính mình.
Khi đó, Thiên Tầm Tật liền có thể làm khó dễ nàng.
Bởi vậy, Thiên Tầm Tật chỉ chỉ nằm trên đất thoi thóp Dung Nham Địa Long, nói: "Nhanh lên đi hấp thu đi! Đừng lãng phí thời gian."
Thiên Tầm Tật vừa nói như vậy, Liễu Nhị Long nhất thời liền hưng phấn lên.
Nàng đi tới bên cạnh Dung Nham Địa Long, bổ sung cuối cùng một đao.
Đem màu đen kia Hồn Hoàn ngưng tụ ra, Liễu Nhị Long cả người đều run rẩy lên.
Không biết bao nhiêu Phong Hào Đấu La thứ chín Hồn Hoàn cũng mới sáu vạn năm, mà nàng thứ bảy Hồn Hoàn lại là cái này, ngẫm lại cũng khiến người ta kích động a!
"Khà khà khà! Nữ nhân, đợi lát nữa ta muốn ngươi quỳ gối trước người ta xưng tội hành vi lúc nãy, ta mới có thể giúp ngươi."
Ngay khi Liễu Nhị Long dự định hấp thu luyện hóa Hắc Sắc Hồn Hoàn này, Thiên Tầm Tật ở một bên không có ý tốt cười cợt.
Vào lúc này, Liễu Nhị Long mới nhớ tới.
Bản thân mình mặc dù ý chí lực đã tăng lên không ít, nhưng Hồn Lực lại là cạn kiệt.
Đối mặt Hồn Thú cuối cùng phản công trước khi chết hẳn, Liễu Nhị Long trong lòng cũng không có gì để phòng bị.
Nàng bây giờ đột nhiên hối hận tại sao vừa rồi lại nói cứng với Thiên Tầm Tật, cái người đàn ông hẹp hòi này một câu.
Nịnh nọt hai câu thì có sao, cũng đâu đến nỗi như bây giờ.
Huống hồ nịnh nọt Thiên Tầm Tật cũng không phải một lần hai lần rồi.
Nhưng lời nói đã nói ra, Liễu Nhị Long cũng không thể đổi ý nữa.
Thầm nghĩ: "Ta cũng không tin ta thật sự không chịu đựng nổi, quá đáng lắm thì..."
Nhìn Thiên Tầm Tật hả hê, Liễu Nhị Long bắt đầu làm chuyện của mình.
Liễu Nhị Long vẫn khinh thường những cái giãy dụa cuối cùng của Hồn Thú sáu vạn năm này, rất nhanh, Hồn Lực của nàng đã bị đánh tan thành từng mảnh.
Khi còn có ý thức, Liễu Nhị Long nhìn một chút Thiên Tầm Tật...
Khinh Vũ về tới trong hang thỏ của mình, gặp được con gái của mình.
Lúc này Tiểu Vũ mới chỉ là một búp bê sứ, vừa tròn một tuổi mà thôi.
Mặc dù dáng vẻ chỉ có một tuổi, nhưng ý thức đã rất thành thục rồi.
"Ồ, Nhị Minh, sao ta không thấy Đại Minh vậy?"
Khinh Vũ ôm Tiểu Vũ vào trong ngực trêu đùa, đồng thời lấy một loại sữa bột mà nàng chuẩn bị sẵn ra, pha vào bình sữa cho Tiểu Vũ uống.
Khinh Vũ ở thế giới loài người tự nhiên đã tìm hiểu được tiểu hài tử cần thứ này.
Mà Khinh Vũ sinh ra Tiểu Vũ là ở mười vạn năm trước đây, tự nhiên là không có vật này rồi.
Chỉ có thể mua một ít đồ thay thế để bổ sung.
Bởi vì lần đầu tiên tiếp xúc loại thức ăn này, Tiểu Vũ đúng là hút đến say sưa ngon lành.
Nhìn Tiểu Vũ vui cười, Khinh Vũ trong lòng có chút tự trách.
Dù sao mình cũng đã rời xa con gái lâu như vậy.
Có điều sau này sẽ không còn vậy nữa, nàng sẽ luôn ở bên cạnh con gái mình.
Sau khi trêu chọc Tiểu Vũ say ngủ, Khinh Vũ lúc này mới hỏi Nhị Minh đang ở bên ngoài cửa động.
Nàng sau khi trở về cũng không nhận ra được Đại Minh trong hồ.
Đại Minh bình thường đều ở trong hồ không bước chân ra khỏi cửa, hiện tại đột nhiên không thấy nàng, tự nhiên là có chút hiếu kỳ.
Hang động của Khinh Vũ tự nhiên là rất nhỏ, như Nhị Minh loại quái vật khổng lồ này là không vào được, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa động, thỉnh thoảng cọ xát.
Khinh Vũ hỏi như vậy, Nhị Minh vẻ mặt có chút né tránh, không hề trả lời.
Điều này làm cho Khinh Vũ càng thêm bực bội, tiếp tục nói: "Nhị Minh, đừng có nói dối cô cô, nói đi, Đại Minh đi đâu rồi? Có phải là xảy ra chuyện gì không?"
Khinh Vũ so với Đại Minh và Nhị Minh đều lớn tuổi hơn mấy trăm tuổi, cho nên vẫn coi bọn họ như con của mình, tự nhiên là muốn quan tâm một chút.
Khinh Vũ truy hỏi, Nhị Minh thật sự là không kiên trì nổi, dù sao bản thân hắn cũng chỉ là một con thỏ nhỏ bé, cho nên bất đắc dĩ nói: "Cô cô đừng hỏi, lão đại đi ra ngoài làm chút chuyện, chẳng mấy chốc sẽ trở về."
"Làm việc? Đúng rồi, ngươi đi đến khu vực Dung Nham Địa Long kia hỗ trợ trông coi một chút, đừng để những Hồn Thú khác tiến vào đó."
Nhị Minh vừa nói như vậy, Khinh Vũ mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng không có tiếp tục dây dưa, dù sao Đại Minh cũng không phải tiểu hài tử, trí thông minh của hắn rất cao.
Vào lúc này, Khinh Vũ đột nhiên nhớ tới Dung Nham Địa Long không dễ đối phó.
Thiên Tầm Tật cùng nó giao chiến khẳng định không thiếu một phen đại chiến, đến lúc đó hấp dẫn những Hồn Thú cao cấp khác tới sẽ không tốt.
Bởi vậy, Khinh Vũ muốn cho Nhị Minh đi dọn dẹp bãi chiến trường.
"Không cần, lão đại đã đi tới..."
Nhị Minh không dám nhìn Khinh Vũ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Khinh Vũ tự nhiên là nghe được, nàng đang muốn hỏi Nhị Minh đây là có ý gì.
Đột nhiên nàng cũng cảm giác được trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lại xuất hiện thêm bốn cỗ khí tức mạnh mẽ cực kỳ xa lạ.
Đây là... khí tức của Hồn Thú mười vạn năm!
Khinh Vũ là Nhu Cốt Thỏ, nàng đối với những thứ này là cực kỳ mẫn cảm!
Cường giả trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nàng đều nhận thức, nhưng vẫn là lần đầu tiên cảm ứng được bốn cỗ khí tức Hồn Thú mười vạn năm này!
Bọn họ, là mới tới!
Khinh Vũ lập tức liền cho rằng những Hồn Thú này là đến phá trận, chuẩn bị vào trú ngụ trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Có thể cảm ứng được hơi thở của bọn họ đều ở hướng Dung Nham Địa Long, kết hợp với khí tức của Đại Minh đã ở đó, cùng với biểu hiện khả nghi của Nhị Minh, Khinh Vũ phảng phất hiểu ra điều gì.
Nàng nhẹ nhàng đặt Tiểu Vũ lên giường, chuẩn bị đi qua xem một chút.
Nhưng lại bị Nhị Minh ngăn lại.
"Nhị Minh, lá gan của ngươi cũng thật lớn a!"
Sắc mặt Khinh Vũ cực kỳ khó coi, quay về Nhị Minh lạnh lẽo nói.
"Cô cô, người không thể đi, ở đây trông Tiểu Vũ đi, chuyện này người không cần lo."
Nhị Minh kiên cường trả lời.
Hắn mặc dù không muốn làm như vậy, thế nhưng không còn cách nào khác!
Nhị Minh một bước cũng không nhường, Khinh Vũ cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Nàng bây giờ, nếu là cùng Nhị Minh đánh nhau, hoàn toàn không phải đối thủ của Nhị Minh.
Hơn nữa Tiểu Vũ đã ở đây, nàng có thể làm gì?
Nàng mặc dù không biết bên kia xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm giác được tình cảnh của Thiên Tầm Tật không ổn!
Lúc này, tại miệng núi lửa của Dung Nham Địa Long.
Thiên Tầm Tật ở phía trước nhàn nhã huýt sáo, còn Liễu Nhị Long thì chống cằm ở phía sau chậm rãi đi tới.
Lúc này Liễu Nhị Long, hai đầu gối đỏ chót, một mặt u oán nhìn về phía trước Thiên Tầm Tật.
Thiên Tầm Tật kẻ này đúng là muốn nàng khó chịu như vậy!
Chỉ đến khi nàng mất đi ý thức mới ra tay giúp đỡ.
Chờ nàng tỉnh lại, nàng xác thực đã luyện hóa Dung Nham Địa Long thành Hồn Hoàn, Hồn Lực càng đạt đến cấp 73.
Hồn Sư vượt cấp hấp thu Hồn Hoàn, Hồn Lực sẽ tăng lên.
Nhưng Liễu Nhị Long căn bản không cao hứng nổi.
Chân nàng đều quỳ đến tê dại, đầu gối càng đau rát.
Thảo nào nàng hấp thu Hồn Hoàn lúc nào cũng phải quỳ.
Bất đắc dĩ, Liễu Nhị Long không thể không cởi tất lụa của mình ra, bởi vì đầu gối đều trầy da rồi.
Điều này thật sự làm Liễu Nhị Long tức giận đến nghiến răng, người này không hiểu thương hương tiếc ngọc sao, để cho nàng nghỉ ngơi một chút không tốt sao.
Thật sự là không còn cách nào khác, Liễu Nhị Long chỉ đành cứ như vậy, để gió mát thổi cho dịu đi một chút.
Liễu Nhị Long không biết là, Thiên Tầm Tật lúc này đang nắm giữ không ít thuốc trị thương, đều là từ Đấu Khí Đại Lục mang đến, những món hàng thật sự tốt.
Thế nhưng Thiên Tầm Tật chính là không lấy ra.
Bởi vì nhìn đầu gối đỏ hồng hồng này, Thiên Tầm Tật liền không nhịn được muốn cười.
Có lẽ đợi đến khi Thiên Tầm Tật cảm thấy không buồn cười nữa, hắn mới có thể lấy thuốc trị ngoại thương cho Liễu Nhị Long!
Này không, Thiên Tầm Tật quay đầu lại nhìn thấy sau khi, lại dự định cười.
Có điều lần này nụ cười của hắn không có treo trên mặt bao lâu.
Sau một khắc, hắn liền trực tiếp lùi về sau, không nhìn Liễu Nhị Long phản kháng và gào thét, đem nàng ôm vào trong lòng.
Thiên Tầm Tật vừa cất cánh, dưới nền đất nơi họ vừa ở, có một vật đen như mực lao ra.
Đó là cái đuôi của một con vật nào đó, trên đó còn có một lớp vảy xước...