Chương 17: Công tử nhà giàu
"Còn đánh nữa không?" Ngao Thiên cười hỏi.
Đường Tam ngã dập người, nội tâm cũng một mảng mờ mịt.
Cái tên Ngao Thiên này sao lại có lực lượng, tốc độ, phòng ngự đều biến thái đến vậy? Mọi phương diện đều vượt xa hắn.
Dù có đứng yên cho hắn đánh, hắn cũng không đánh lại.
Đường Tam càng nghĩ càng thấy thất lạc, đối phương không có kỹ xảo gì, chỉ dựa vào sức mạnh và tốc độ đã khiến hắn hoàn toàn không có sức chống cự.
Hắn vẫn cho rằng Ngao Thiên là một kẻ dựa vào chút thiên phú của mình mà tự phụ, thực lực không ra sao, vậy mà lại là một gã kiêu ngạo, tự đại.
Thế nhưng, sự thật lại vả cho hắn một cái tát đau điếng.
Chính như Ngao Thiên nói, kiêu ngạo là vì có tư cách.
Đường Tam nóng bừng cả mặt, hắn muốn dạy dỗ Ngao Thiên, nào ngờ lại bị chính mình bị dạy dỗ.
Hắn bò dậy, phủi bụi trên người, ánh mắt phức tạp nhìn Ngao Thiên.
Trầm mặc vài giây, hắn mới lên tiếng: "Ngao Thiên, lần này ta thua."
Ngao Thiên nhìn Đường Tam ngượng ngùng, cười nói: "Ngươi vừa nói rất đúng, trời ngoài còn có trời, người ngoài còn có người, câu nói này ta hiện tại trả lại cho ngươi."
Đường Tam sắc mặt càng đỏ bừng, gần như không còn chỗ dung thân.
Bên cạnh, Vương Thánh thấy không khí có chút ngượng nghịu, vội vàng chuyển đề tài: "Ngao Thiên, đã ngươi thắng Đường Tam, vậy tiếp theo có thể cùng Tiểu Vũ lão đại đánh một trận."
Ngao Thiên quay người nhìn về phía Tiểu Vũ, nói: "Không cần, lão đại cứ để Tiểu Vũ làm đi."
Hắn lười làm cái gì lão đại đó, đúng là một đống chuyện vô nghĩa.
Hơn nữa, Tiểu Vũ đối với cái danh lão đại này cảm thấy rất hứng thú, hắn dứt khoát giúp người hoàn thành nguyện vọng.
"Cái này... Không ổn lắm đâu." Vương Thánh khổ sở nói.
"Có gì không ổn?" Tiểu Vũ nhìn về phía Vương Thánh, nói: "Chẳng lẽ còn có quy định không được nhận thua sao?"
"À... Chuyện này thì thật sự không có."
"Vậy thì vui vẻ quyết định đi, từ giờ ta chính là Thất Xá lão đại." Tiểu Vũ lớn tiếng tuyên bố.
"Có điều, về sau các ngươi gọi ta Tiểu Vũ tỷ đi, lão đại lão đại, toàn gọi ta già rồi."
Một đám người nhìn nhau, sau cùng lục tục gọi lên Tiểu Vũ tỷ.
Đúng lúc này, một vị giáo sư trông ngoài ba mươi tuổi xuất hiện ở cửa, gọi: "Mới tới các đồng sinh đâu, ra một chút."
Ngao Thiên cùng Tiểu Vũ, Đường Tam đứng dậy.
Vị giáo sư này tay ôm hai tấm đệm chăn, ánh mắt đảo qua ba người Ngao Thiên, khi thấy Ngao Thiên và Tiểu Vũ thì nhất thời bị kinh diễm.
Ánh mắt dừng lại trên mặt Ngao Thiên một lát, ông mới hỏi: "Các ngươi ai là Đường Tam và Ngao Thiên?"
Đường Tam giơ tay, nói: "Giáo sư, ta chính là Đường Tam."
Ngao Thiên nói: "Ta là Ngao Thiên."
Vị giáo sư này nói: "Các ngươi có thể gọi ta Mặc giáo sư, Đường Tam, Ngao Thiên, tấm đệm chăn này là Đại Sư cho các ngươi."
Đường Tam nhận lấy tấm đệm chăn, trong lòng có chút cảm động, không ngờ Đại Sư còn chuẩn bị cả những thứ này cho hắn.
Ngao Thiên lại đứng đó bất động, hắn không có quan hệ gì với Đại Sư, cũng không muốn có liên quan, đương nhiên sẽ không nhận đồ vật của đối phương.
Thấy Ngao Thiên bất động, Mặc giáo sư cau mày nói: "Ngao Thiên, đây là đệm chăn của ngươi."
Ngao Thiên lắc đầu nói: "Vất vả Mặc giáo sư, ngài đem chăn mền trả lại cho Đại Sư đi, ta không cần."
"Ngươi có chăn mền rồi?" Mặc giáo sư hỏi.
"Ta có tiền, lát nữa sẽ đi mua."
"Vậy được rồi." Mặc giáo sư nhẹ nhàng gật đầu, "Ta trước nói với các ngươi một chút về công việc mỗi ngày cần làm..."
Nói xong, ông nhìn về phía Vương Thánh, nói: "Vương Thánh, ngươi là người ở đây lâu nhất, nói cho bọn hắn quy củ của học viện, nhớ kỹ, không được khi dễ người mới."
Vương Thánh liên tục gật đầu đáp ứng.
Mặc giáo sư ôm lấy tấm chăn mền còn lại rời đi.
Đường Tam nhìn Ngao Thiên một cái, không nói gì, ôm tấm đệm chăn về giường mình trải ra.
Tiểu Vũ nhìn tấm chăn của Đường Tam, có chút hâm mộ.
Những nam sinh kia nhất thời ánh mắt sáng rực, chia nhau ôm chăn mền của mình chạy tới.
"Lão đại, dùng chăn mền của ta đi."
"Lão đại, dùng của ta."
"..."
Tiểu Vũ nhìn những tấm chăn mền kia, rách rưới, còn tản ra một cỗ mùi vị kỳ quái, chua loét, tanh tưởi, mốc meo...
"Không cần, không cần." Tiểu Vũ lắc đầu liên tục, toàn thân nổi da gà.
Ánh mắt nàng quét qua, phát hiện Ngao Thiên đã ngồi trên một chiếc giường trống, bên cạnh còn bày hai bộ đồng phục.
Tiểu Vũ nhanh chân đi tới, ngồi bên cạnh Ngao Thiên, hai tay chống ra sau, đôi chân nhỏ dài đung đưa.
Nàng nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ của Ngao Thiên, nói: "Ngao Thiên, thương lượng với ngươi một chuyện."
"Chuyện gì?" Ngao Thiên quay đầu nhìn tiểu nha đầu này.
"Ngươi không phải vừa nói ngươi có tiền sao, có thể cho ta mượn một chút được không? Ta cũng muốn đi mua chăn mền. Ngươi yên tâm, vừa rồi Mặc giáo sư nói, công việc hàng ngày của chúng ta có mười cái Đồng Hồn tệ, ta rất nhanh có thể trả lại cho ngươi."
Tiểu Vũ chớp chớp đôi mắt to ngấn nước, mong đợi nhìn Ngao Thiên.
Lúc này trời đã vào thu, buổi tối đã se lạnh, không có chăn, sẽ rất khó chịu.
"Ta vừa mới nói dối, kỳ thật trong người ta không có tiền."
"A — —" Tiểu Vũ kinh hô một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, "Vậy ngươi vừa rồi vì sao không muốn tấm đệm chăn mà Đại Sư kia đưa cho ngươi?"
Đường Tam đang sửa sang giường chiếu của mình, lặng lẽ dựng tai lên, cũng muốn nghe xem Ngao Thiên nói thế nào.
Ngao Thiên nhún vai, nói: "Ngươi vừa rồi cũng nghe Đường Tam nói, vị Đại Sư kia muốn nhận ta làm đệ tử, nhưng ta không muốn bái hắn làm thầy, cho nên, sao có thể nhận đồ vật của hắn được."
Tiểu Vũ gật gật đầu, "Có lý."
Nhưng ngay lập tức, nàng liền xẹp miệng xuống, nói: "Vậy không có chăn thì làm sao bây giờ? Buổi tối rất lạnh."
Ngao Thiên liếc nhìn thân thể mịn màng của Tiểu Vũ, trêu chọc: "Không bằng, chúng ta hai người ôm nhau sưởi ấm đi."
Tiểu Vũ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhảy xuống giường.
"Ngươi... Vô lại." Nàng dậm chân một cái, ôm đồng phục của mình, chạy tới giường bên cạnh.
Ánh mắt nàng ngẫu nhiên nhìn về phía Đường Tam đang sửa soạn giường chiếu ở đối diện, có chút hâm mộ.
Ngao Thiên khóe miệng nở một tia cười, đứng lên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trên giường.
Một tấm nệm mềm mại, xa hoa xuất hiện trên giường, thấy cảnh này mọi người đều không nhịn được lên tiếng kinh hô.
Ánh mắt mọi người lại lần nữa bị Ngao Thiên hấp dẫn.
Tiểu Vũ dùng lực nhảy từ giường của mình, nhảy tới tấm nệm trên giường Ngao Thiên.
"Ngao Thiên, ngươi từ đâu ra tấm nệm vậy? A — — thật thoải mái."
Tiểu Vũ không nhịn được nằm lên, lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu hưng phấn.
Đường Tam đang sửa soạn giường chiếu, sững sờ tại chỗ, cả người ngây ra như phỗng.
Hắn vừa mới nhìn sang phía Ngao Thiên, thấy Ngao Thiên giống như làm ảo thuật biến ra một khối nệm.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại vật này, từ trước đến nay hắn ngủ đều là trực tiếp đặt chăn bông trên giường, nghe nói nệm là kẻ có tiền mới có thể hưởng thụ hàng xa xỉ.
Vương Thánh và mọi người không nhịn được nuốt nước bọt, nhìn tấm nệm xa hoa kia, trong lòng suy đoán thân phận của Ngao Thiên đến cùng là gì.
Loại đồ vật này, bọn họ là đồng sinh cũng dùng không nổi.
"Ngao Thiên... Vừa rồi ngươi là dùng Hồn Đ Đạo Khí sao?" Vương Thánh thử dò hỏi.
Ngao Thiên vừa động tay là biến ra tấm nệm, Vương Thánh cảm thấy, đây cũng là Hồn Đạo Khí trong truyền thuyết.
"Hồn Đạo Khí? Đó là cái gì?" Đường Tam trong đầu hiện lên một dấu hỏi to, nhưng lại không hỏi ra.
Hắn dự định đợi gặp Đại Sư, lại đi hỏi thăm ý kiến.
"Ngươi nói là, cái kia chính là vậy đi." Ngao Thiên nhếch miệng không thấy rõ.
Hồn Đạo Khí loại đồ vật hạ cấp này, hắn mới sẽ không dùng...
Nghe thấy Ngao Thiên, trong túc xá nhất thời lại vang lên tiếng hít vào.
Hồn Đạo Khí trữ vật, giá cả đắt đỏ đến dọa người, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.
Ít nhất, tại Nặc Đinh thành, không có nơi nào bán Hồn Đạo Khí trữ vật.
Vương Thánh chần chừ một chút, hỏi: "Ngao Thiên, vậy nhà ngươi chắc hẳn rất có tiền a? Tại sao lại muốn tới làm đồng sinh?"
"Ta thích, chỉ vậy thôi."
Vương Thánh và mọi người nhìn nhau, thần sắc đều vô cùng phức tạp, nguyên lai Ngao Thiên lại là một công tử nhà giàu.
Dáng dấp đẹp trai, thực lực mạnh, còn có tiền... Trong lòng bọn họ đột nhiên cảm thấy cực kỳ mất cân bằng.
Dựa vào cái gì.....