Chương 21: Ngoài ý muốn
Tiểu Vũ đã bị lửa giận kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nếu như không phải Ngao Thiên ghì lấy bờ vai của nàng, nàng đã nhảy dựng lên.
"Muốn cho ta cùng ngươi, không có cửa đâu!" Tiểu Vũ giận dữ nói.
"Ai nha, ta thì thích loại này quả ớt nhỏ, đã ngươi không chịu bồi ta, vậy thì lấy tiền đi." Tiêu lão đại cười nhạo nói.
Phía sau hắn, đám tiểu đệ đều trừng mắt khinh miệt nhìn Vương Thánh bọn người, nụ cười trên mặt đầy vẻ phách lối.
"Đòi tiền, không có!" Tiểu Vũ tức giận đến lỗ mũi đều sắp bốc khói.
"Hắc hắc. . . Vậy các ngươi cũng là chọn thứ ba rồi hả?" Tiêu lão đại hai tay bóp lại kêu răng rắc, hai mắt ánh lên tàn nhẫn, "Vừa lúc, nghỉ hè hai tháng không có các ngươi làm mục tiêu, thân thể ta đều sắp rỉ sét rồi."
Ngao Thiên buông tay ra, Tiểu Vũ lập tức đứng lên, giận dữ nói: "Muốn đánh nhau phải không, ta phụng bồi tới cùng!"
"Ba ba ba. . ." Tiêu lão đại vỗ tay, sau đó nhìn về phía Vương Thánh, nói: "Ngươi đúng là càng ngày càng phế vật, lại muốn một đứa con gái nhỏ ra mặt."
"Ta hiện tại là thất xá lão đại!" Tiểu Vũ nói.
Tiêu Trần Vũ kinh ngạc nhìn Tiểu Vũ một chút, hắn biết quy củ của công độc sinh trong túc xá. Đã đứa con gái nhỏ này trở thành thất xá lão đại, vậy đã nói rõ thực lực của nàng còn mạnh hơn Vương Thánh.
Tiêu lão đại trong lòng đối với Tiểu Vũ hứng thú càng phát ra nồng đậm, hắn vỗ hai tay, cười to nói: "Vậy thì quyết định như vậy, học viện phía sau sườn núi nhỏ, các ngươi một cái cũng đừng hòng trốn."
Vương Thánh vốn vô cùng tức giận, nhưng chợt nhớ tới thực lực của Tiểu Vũ và Ngao Thiên, đặc biệt là Ngao Thiên, khi tỷ thí với Đường Tam đã lộ ra thực lực rõ ràng vượt qua Tiêu Trần Vũ. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn phẫn nộ tan biến, dâng lên vô tận cừu hận, cùng một tia khoái ý. Rất nhanh, bọn họ liền có thể báo thù.
Ngao Thiên đứng lên, cầm Kim Hồn tệ trong tay ném cho Vương Thánh, nói: "Ngươi đi tính tiền."
Vương Thánh lạnh lùng nhìn Tiêu lão đại mấy người một chút, vô cùng kiên cường phá tan một con đường, đi ra ngoài.
"Muốn chết!" Tiêu lão đại tiểu đệ nói.
"Đừng nóng vội, lát nữa sẽ có người của bọn họ chịu." Tiêu lão đại nói.
Ánh mắt của hắn rơi vào Ngao Thiên trên người, rất là kinh ngạc. Bởi vì muốn làm công độc sinh, Ngao Thiên nguyên bản y phục hoa lệ đã biến thành bình thường. Tiêu lão đại trước đó còn tưởng rằng Ngao Thiên chỉ là một đứa trẻ nghèo có ngoại hình đẹp, không ngờ lại có thể xuất ra Kim Hồn tệ.
"Cạc cạc. . . Tiểu tử, ngươi rất có tiền nha."
"Đúng, ta rất có tiền." Ngao Thiên cười nói. Hắn đưa tay vung lên trên mặt bàn, một đống Kim Hồn tệ lấp lánh xuất hiện trên bàn, nói ít cũng có mấy trăm.
Trong phòng, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, không thể tin nhìn tòa núi vàng nhỏ kia. Tiêu lão đại mấy người, càng là nước miếng sắp chảy ra. Bọn họ tuy có tiền, nhưng cũng không có nhiều tiền tiêu vặt như vậy, mấy trăm Kim Hồn tệ, đối với bọn họ mà nói, cũng là một khoản số lượng vô cùng lớn.
Ngao Thiên cười nhạt một tiếng, vung tay lên, đem tiền thu vào.
Tiêu lão đại mặt mũi đầy tham lam, hắn nhìn kỹ gương mặt Ngao Thiên, nhưng không nghĩ ra được công tử nào ở Nặc Đinh thành lại có dung mạo xinh đẹp đến vậy.
"Các ngươi nhận ra hắn sao?" Hắn quay đầu lại hỏi.
Đám tiểu đệ đều lắc đầu.
Tiêu lão đại cười lạnh một tiếng, yên tâm. Tại Nặc Đinh thành, hắn cũng là thái tử gia, không có ai có thân phận cao quý hơn hắn. Nếu là người của các đại thành khác, làm sao lại đến Nặc Đinh thành loại địa phương này học tập? Hơn nữa còn là một công độc sinh. Tiêu lão đại trong lòng đã nắm chắc phần thắng.
Không lâu lắm, Vương Thánh trở về, trong tay nắm chặt một ngân hồn tệ, kín đáo đưa cho Ngao Thiên.
Ngao Thiên khoát tay, nói: "Đã các ngươi bao hết công việc của ta, vậy những thứ này coi như là thù lao của các ngươi đi."
Vương Thánh nhìn Tiêu lão đại mấy người một chút, nghĩ đến hiện tại không tiện từ chối, sau đó liền thu xuống.
"Đi thôi, các vị." Tiêu lão đại cười lạnh một tiếng, quay người đi ra ngoài.
Vương Thánh mấy người đi theo phía sau Ngao Thiên và Tiểu Vũ, đã coi Ngao Thiên hai người là người đáng tin cậy.
Tiểu Vũ lo lắng nói: "Vương Thánh, chúng ta đánh nhau có bị xử lý không?"
Vương Thánh lắc đầu nói: "Sẽ không, chỉ cần không bị lão sư bắt được là được." Sau đó, hắn hỏi: "Chúng ta có nên về thông báo cho Đường Tam không? Có hắn ở đây, phần thắng của chúng ta sẽ lớn hơn nhiều." Nói chuyện, hắn nhìn về phía Ngao Thiên. Hắn biết, Ngao Thiên và Đường Tam quan hệ không thật sự tốt.
Ngao Thiên lắc đầu, cười nói: "Không cần."
Hắn vừa dứt lời, một tiếng "Ôi" liền từ phía trước truyền đến, tiếp theo là tiếng va đập và tiếng kêu thảm thiết không ngớt. Tiêu lão đại những người kia thế mà tất cả đều từ trên thang lầu lăn xuống.
Tiểu Vũ cùng Vương Thánh mấy người, tất cả đều trừng mắt há hốc mồm nhìn chỗ đó, đầu óc có chút mông lung.
"Thất thần làm gì, đi xem kịch vui đi." Ngao Thiên cười nói.
Tiểu Vũ mấy người kịp phản ứng, theo Ngao Thiên bước nhanh đi lên bậc thang.
Dưới chân thang, tám người nằm chồng lên nhau, Tiêu lão đại bị đè ở dưới cùng. Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, tất cả học sinh đang ăn cơm trong phòng ăn đều bị hấp dẫn đến.
"Đáng ghét, các ngươi mau bỏ cái lão tử này ra." Tiêu lão đại ở dưới cùng không ngừng gào thét. Hắn mấy cái tiểu đệ vội vàng đứng dậy, kéo hắn lên.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng thở dốc không ngừng vang lên, tám người này tất cả đều mặt mũi bầm dập, trên trán còn có mấy cái bọc to cực kỳ khoa trương, như quả trứng gà. Vốn phong độ nhẹ nhàng, có mấy phần anh tuấn của Tiêu Trần Vũ, lập tức biến thành người quái dị. Hắn không ngừng hít khí lạnh, đau đớn trên mặt khiến hắn nghi ngờ nhân sinh, toàn thân đều vì đau đớn kịch liệt mà run rẩy.
Trong sảnh lầu một, từng trận cười vang không ngừng, phàm là thấy cảnh này, ai cũng nhịn không được bật cười. Tiêu lão đại tám người nhìn nhau mặt mũi thảm trạng của đối phương, đều hiểu ra, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
"Đi." Hắn khẽ quát một tiếng, xông ra khỏi căn tin. Đám tiểu đệ cũng theo đó xông ra ngoài. Bọn họ hiện tại chỉ muốn đi tìm bác sĩ của trường để trị liệu, nào còn để ý tới Ngao Thiên mấy người.
"Đi thôi, ăn no rồi, về ngủ một giấc thật ngon." Ngao Thiên cười đi xuống.
"Mau nhìn, đứa bé kia thật đẹp trai, thật đáng yêu." Không biết là cô bé nào hét lên một tiếng, ánh mắt mọi người đều tập trung đến trên bậc thang.
Ngao Thiên mỉm cười, ưu nhã đi xuống. Hắn tuy ăn mặc bình thường, nhưng chỉ bằng tướng mạo và khí chất tỏa ra đã lập tức thu hút vô số người hâm mộ. Các nam sinh hai mắt bắn ra sự ghen ghét nồng đậm, các nữ sinh thì không ngừng thét chói tai.
"Tầm thường!" Ngao Thiên lắc đầu thở dài. Vương Thánh bọn người đi theo sau Ngao Thiên, tất cả đều cười khổ không thôi, giờ mới hiểu được Ngao Thiên có sức hấp dẫn lớn đến bao nhiêu.
Rời khỏi căn tin, y nguyên có không ít cô gái gan lớn đi theo.
"Tiêu lão đại bị ngã thành như vậy, thật sự hả giận a." Một tên công độc sinh cảm thán.
"Đây là báo ứng." Vương Thánh cũng gương mặt thoải mái. Nhớ tới bộ dáng của Tiêu lão đại mấy người, hắn không nhịn được muốn cười to. Ngay sau đó, sắc mặt hắn lại trở nên nghiêm túc, nói: "Trường học có bác sĩ trị liệu Hồn Sư, bọn họ rất nhanh sẽ khôi phục lại, chúng ta không thể chậm trễ, trận chiến này chỉ sợ không tránh khỏi." Nói, hắn nhìn về phía Ngao Thiên và Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ hung hăng nắm chặt nắm đấm, nói: "Yên tâm đi, đến lúc đó ta nhất định đánh cho đến mẹ bọn họ cũng không nhận ra."
Ngao Thiên cười cười, không nói gì. Hắn làm sao lại vì loại chuyện vặt vãnh này mà lãng phí thời gian của mình chứ, cái gọi là Tiêu lão đại, chưa đầy mấy ngày căn bản không có khả năng khôi phục lại. Dù cho có mời đến Đấu La Đại Lục trên thế giới trị liệu Hồn Sư lợi hại nhất cũng vô dụng.
Mấy người trở về túc xá, lại phát hiện Đường Tam không có ở đó. Vương Thánh đem thức ăn đóng gói cho Đường Tam đặt lên giường của Đường Tam, nói: "Hắn hẳn là đi tìm Đại Sư, trước đó Đại Sư đã nói qua."
Ngao Thiên nằm trên giường, nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi, Tiểu Vũ nghĩ nghĩ, cũng nằm ở một bên khác. Vương Thánh lắc đầu, trở lại giường mình, bắt đầu ngồi xếp bằng minh tưởng tu luyện. Mấy người còn lại cũng tương tự. Bọn họ vốn thiên phú đồng dạng, cũng chỉ có dựa vào chăm chỉ tu luyện mới có thể trở nên nổi bật. Mãi cho đến chạng vạng tối, ngày càng ngả về tây, Đường Tam mới trở về.