Chương 1: Võ Hồn giác tỉnh
Thiên Đấu đế quốc, Thiên Đấu thành, tại Võ Hồn Điện phân điện bên trong, một vị dáng người có vẻ hơi mập mạp lão giả đang tiến hành Võ Hồn giác tỉnh cho một đám hài đồng.
"Tiếp theo, Bạch Trần!"
Nghe đến tên mình, Bạch Trần sầu tư nhìn lão nhân có vẻ say xỉn trước mắt, tâm trạng hết sức không tốt.
Đã sáu năm trôi qua kể từ khi xuyên đến Đấu La Đại Lục, suốt sáu năm qua, hắn luôn mong chờ ngày hôm nay Võ Hồn được giác tỉnh.
Sáu năm rồi! Ngày này cuối cùng cũng đã đến!
Nhưng tại sao người giác tỉnh cho mình không phải Đào ca của ta, không có Đào ca, làm sao ta còn có Tiên Thiên Hồn Lực, làm sao còn có Song Sinh Võ Hồn! Không có Tiên Thiên Hồn Lực và Song Sinh Võ Hồn, làm sao ta còn có thể giả vờ ngầu! Làm sao để tán gái! Đáng ghét! Thật không vui vẻ chút nào!
"Còn đứng đó làm gì! Nhanh lên đây!" Lão giả hơi mất kiên nhẫn nói, hôm nay ông đã khảo nghiệm hơn mười đứa trẻ, tất cả đều có Tiên Thiên Hồn Lực.
Ông thầm nghĩ, khảo nghiệm đám hài tử bình dân này thật sự lãng phí thời gian, khảo nghiệm mấy trăm người cũng chưa chắc có một cái Hồn Sư, mà có ra Hồn Sư thì cũng hoặc là Võ Hồn phế thải hoặc là Tiên Thiên Hồn Lực quá thấp, lúc này thật sự cảm thấy bực bội.
"Đến rồi!" Bạch Trần vội vàng đáp.
Khi nhìn thấy Bạch Trần, lão giả có chút bất ngờ, đứa bé trước mắt này không giống những đứa trẻ khác, quần áo trên người so với dân thường khác có phần hoa lệ hơn, hơn nữa còn trắng trẻo, sạch sẽ, vô cùng đáng yêu, dáng đứng thẳng tắp, thoạt nhìn là một đứa trẻ có giáo dưỡng, khiến người ta sinh lòng hảo cảm.
Nghĩ đến đây, giọng điệu của lão giả cũng trở nên dịu dàng hơn, ông nói: "Đặt tay của con lên quả cầu thủy tinh, thả lỏng, đừng nghĩ đến chuyện khác."
Bạch Trần: "Vâng ạ, cháu cảm ơn ông."
Nghe Bạch Trần nói, tâm trạng của lão giả tốt hơn một chút, những đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy luôn có khả năng khiến lòng người trở nên tốt đẹp. Nếu ngày nào ông cũng tiếp đãi những đứa trẻ như thế này, có lẽ ông đã không còn cáu kỉnh như vậy.
Rất nhanh, quả cầu thủy tinh đã phát ra ánh sáng nhàn nhạt, và trên đầu Bạch Trần, mọc ra hai cái tai sói trắng muốt, trên trán xuất hiện một ấn ký màu xanh biếc.
Thấy cảnh tượng này, lão giả khẽ gật đầu, cười híp mắt nói: "Đứa trẻ, con rất giỏi, Tiên Thiên Hồn Lực cấp năm, Võ Hồn Tật Phong Ma Lang."
Nghe lão giả nói, Bạch Trần mỉm cười nói: "Cháu cảm ơn ông."
Nhưng trong lòng, than ôi! Ta biết rồi, không phải Đào ca của ta khảo nghiệm thì sẽ không có kết quả tốt. Lão già say xỉn này khảo nghiệm rất tệ.
Lão giả sờ lên tai sói của Bạch Trần, nói: "Tốt rồi, con có thể về được rồi."
Bạch Trần: "Vâng ạ, ông cháu gặp lại!"
Nói xong, Bạch Trần liền rời đi, sau khi ra khỏi cửa, Bạch Trần thở dài.
Tuy nhiên, cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói thật, Tiên Thiên Hồn Lực cấp năm cũng tạm được, không đến nỗi quá kém, dù sao cũng tốt hơn không có Tiên Thiên Hồn Lực, có Hồn Lực còn có thể tu luyện, cùng lắm thì làm một con cá ướp muối vui vẻ, mình cố gắng một chút, phấn đấu lên Hồn Vương hẳn không thành vấn đề.
Hồn Đế cũng có lẽ, biết đâu Hồn Thánh...
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe môi Bạch Trần hơi nhếch lên, ừm, chỉ cần mình nỗ lực là được, tương lai có chút thành tựu là tốt rồi.
Nếu như xuyên qua không cho an bài hack, vậy mình vẫn đừng đi cùng với đoàn nhân vật chính, thành thành thật thật làm một con cá ướp muối cũng không tệ.
Trong lúc Bạch Trần đang tưởng tượng, đột nhiên có một giọng nói phá vỡ ảo tưởng của cậu.
"Trần nhi! Kết quả khảo nghiệm thế nào?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Bạch Trần bị kéo về thực tại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trước mặt mình, một đôi trung niên nam nữ xuất hiện trước mắt cậu.
Đây là cha mẹ của Bạch Trần ở kiếp này, phụ thân Bạch Lạc và mẫu thân Mễ Lan.
Vừa rồi giọng nói đó là từ mẫu thân cậu.
"Võ Hồn Tật Phong Ma Lang, Tiên Thiên Hồn Lực cấp năm." Bạch Trần nói.
Nghe Bạch Trần nói, Bạch Lạc sờ đầu cậu, nói: "Không tệ, nhóc con, cha năm đó Tiên Thiên Hồn Lực cũng chỉ có cấp ba thôi, cấp năm đã rất tốt rồi."
"Ừm ân." Bạch Trần khẽ gật đầu.
"Đi thôi, chúng ta đi ăn mừng một chút, hôm nay đến Lạc Hoa lâu mà con thích nhất."
Nghe Bạch Lạc nói, mắt Bạch Trần sáng lên, vội vàng nói: "Được."
Nói xong, một nhà ba người liền xuất phát, Lạc Hoa lâu là một nhà hàng tương đối cao cấp ở Thiên Đấu thành, giá cả khá đắt đỏ, nhưng hương vị rất ngon, Bạch Trần đặc biệt thích đến đó.
Hơn nữa, bởi vì phụ thân của Bạch Trần đã đạt đến cấp 46, là một tiểu quý tộc ở Thiên Đấu đế quốc, thu nhập của gia đình cũng tạm được, nên việc đi một lần cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.
Bước vào Lạc Hoa lâu, một tiểu nhị lập tức phát hiện ra họ, vội vàng nói: "Bạch Trần tiểu công tử đã đến, mọi người chuẩn bị một chút."
Nghe tiểu nhị nói, một mỹ phụ từ trên lầu các đi xuống, đối với Bạch Trần đang đứng ở cửa nói: "Bạch Lạc, Mễ Lan, còn có Tiểu Bạch Trần, hoan nghênh hoan nghênh."
Nghe mỹ phụ nói, Bạch Trần vội vàng nói: "Mặc Hinh a di, người khỏe ạ."
"Tiểu Bạch Trần khỏe chứ, Bạch Trần hôm nay Võ Hồn đã giác tỉnh rồi, kết quả thế nào? Có thể nói cho a di nghe một chút không?"
"Ừm ân, a di, Võ Hồn của con là Tật Phong Ma Lang, Tiên Thiên Hồn Lực cấp năm ạ."
"Ồ, vậy sao, giống Võ Hồn của ba con à, Trần nhi thật giỏi, bữa này a di mời, con muốn ăn gì cứ tùy tiện gọi nhé."
"Thật ạ!"
"Thật."
Nói xong, Bạch Trần liền đi gọi món, không biết có phải vì cậu bây giờ biến thành trẻ con hay không, mà cậu trở nên vô cùng thèm ăn.
Mặc Hinh trước mắt cũng là bà chủ của Lạc Hoa lâu này, bà ta và cha mẹ của Bạch Trần là bạn cũ, nên Bạch Trần và bà ta vẫn rất thân thiết.
Bạch Lạc: "Như vậy không tốt lắm đâu."
Mặc Hinh: "Có gì mà không tốt, Trần nhi giác tỉnh Võ Hồn, ta làm a di mời con ăn chút gì đó có gì sai."
Nghe Mặc Hinh nói, Bạch Lạc khẽ gật đầu, không nói gì nữa.
Sau đó, Mặc Hinh nắm tay người bạn thân Mễ Lan đi vào trong, để Bạch Lạc đi theo phía sau.
Trên bàn cơm, người nhà nhìn Bạch Trần đang ăn đồ ăn, khuôn mặt tràn đầy ý cười.
Nói đến, sau khi xuyên đến Đấu La Đại Lục, Bạch Trần có thể nói là vô cùng may mắn, cậu không hề trải qua những chuyện như bị kỳ thị, bị vị hôn thê từ hôn, hay có Tiên Thiên phế Võ Hồn gì cả.
Vừa chào đời, cậu đã là bảo bối được cả Bạch gia coi trọng nhất. Tại Bạch gia và Mễ gia, Bạch Trần đều là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất, hơn nữa còn là đứa con trai duy nhất có thể kế thừa gia nghiệp của cả hai bên. Gia tộc họ có phần trọng nam khinh nữ.
Vì vậy, hai bên đều vô cùng coi trọng cậu, chưa bao giờ để cậu phải chịu khổ, trên cơ bản là muốn gì được nấy.
Nếu Bạch Trần không phải người xuyên việt, có lẽ cậu đã sớm bị hư hỏng, nhưng may mắn thay cậu là người xuyên việt, nên dù có được hưởng thụ những điều này, cậu cũng không hình thành tính cách ngang ngược.
Nói chuyện hay, lớn lên cũng đẹp, người nhà đều cực kỳ yêu quý cậu.
Vì vậy, sau khi giác tỉnh Võ Hồn, Bạch Trần mới nhanh chóng ổn định lại tâm tính, dù sao cậu cũng không có kẻ thù nào, vui vẻ làm một con cá ướp muối có gì không tốt...