Đấu La Đại Lục 2

Chương 19 Định Hình Con Đường Tu Luyện (2)

Dịch: HảiFull

“À, đúng rồi, tiểu sư đệ, chẳng phải đệ nói không biết kỹ năng này có thể duy trì bao lâu sao? Hay giờ chúng ta thử một lần đi. Chuyện này rất quan trọng trong việc phối hợp chiến đấu sau này của chúng ta, cũng có thể cho đệ làm quen với năng lực của mình nữa.”

Bối Bối vừa dứt lời, Hoắc Vũ Hạo liền lập tức phóng ra Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng. Mắt hắn lại lóe ra kim quang nhàn nhạt, những hình ảnh đang diễn ra trong khuôn viên mười thước lập tức xuất hiện trong đầu hắn và Bối Bối.

Tinh Thần Tham Trắc có thể quét đến bất cứ nơi nào, còn Tinh Thần Cộng Hưởng không chỉ giúp đỡ hắn dò xét mà giống như thêm cho hắn một cái đầu để đánh giá mọi thứ. Thế nên tất cả những gì đang diễn ra trong phạm vị mười thước đều hiện ra rõ ràng rành mạch, không có một góc chết nào. Có kỹ năng này chẳng khác nào bản thân có thêm nhiều con mắt lúc nào cũng cẩn thận quan sát từng góc độ a!

Nhưng bất ngờ còn ở phía sau, Hồn Kỹ này được Hoắc Vũ Hạo thi triển ra một cách hết sức dễ dàng không có chút nào gọi là kiệt sức. Nhờ Tinh Thần Tham Trắc mà hai người bọn họ thậm chí có thể cảm nhận được một ít biến hóa của thân thể Đường Nhã khi đang dung hợp với Hồn Hoàn.

Dáng người Đường Nhã dường như càng trở nên hoàn mỹ, hơi thở đã đều đặn, khí huyết dồi dào, mà làn da lại càng sáng bóng hơn.

Giây lát sau khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo chỉ hơi tái đi một chút.

Trong lòng Bối Bối âm thầm tán thưởng, có thể dùng Tinh Thần Tham Trắc trong một thời gian dài như vậy coi như đã đủ dùng trong chiến đấu rồi. Hơn nữa Tinh Thần Tham Trắc không những có thể dùng trong chiến đấu mà còn dùng trong việc tìm đường, truy xét Hồn Thú, quả thật là một năng lực tiện dụng. Nếu phạm vi tham trắc còn có thể tăng lên theo tu vi đúng như lời hắn nói thì đây quả là một thần kỹ.

Hơn nửa canh giờ sau Hoắc Vũ Hạo rốt cục cũng không kiên trì nổi nữa, thân thể nhoáng một cái rút lại Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng. Lúc này từng cơn đau đớn truyền đến đại não khiến hắn suýt nữa phải gục xuống, hắn liền vội vàng khoanh chân ngồi xuống minh tưởng hồi phục Hồn Lực và Tinh thần lực.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được sự đau đớn khi tinh thần cạn kiện, loại cảm giác đầu óc trống rỗng này không thoải mái một chút nào cả.

Bối Bối quan sát cử động của hắn, sau khi thấy Hoắc Vũ Hạo kiệt sức nhưng không ngã xuống mà lại lập tức minh tưởng, khuôn mặt khẽ mỉm cười gật đầu. Hắn xem trọng tâm tính hơn Thiên phú tu luyện, vị tiểu sư đệ này đã qua được một cửa của hắn.

Thời gian hấp thu Thiên niên Hồn Hoàn tương đối dài nên Bối Bối lấy ra một ít dược vật có tác dụng xua đuổi Hồn Thú rải ra xung quanh. Vận số cả nhóm cũng không quá đen đủi, trong lúc Đường Nhã tu luyện chỉ xuất hiện vài Thập niên và Bách niên Hồn Thú, tất cả đều bị Bối Bối đuổi đi, cũng không gặp phải Thiên niên Hồn Thú nào, xem như hữu kinh vô hiểm.

“A…”

Đường Nhã thở dài một hơi, đôi mắt chậm rãi mở ra, tinh quang quét khắp tứ phía, thực lực và sinh lực đều đã tăng lên rõ rệt.

Trong quá trình tu luyện của Hồn Sư, cấp ba mươi chính là một cánh cửa quan trọng, sau khi vượt qua cửa này xem như chân chính bước vào cảnh giới Hồn Tôn, tương lai bất khả hạn lượng. Có rất nhiều Hồn Sư vì thiên phú không đủ mà cả đời không thể vượt qua cánh cửa cấp ba mươi này.

“Thành công rồi.”

Đường Nhã hưng phấn reo lên, đồng thời thúc dục Hồn Lực, hai Hồn Hoàn màu vàng và một Hồn Hoàn màu tím xuất hiện trước mặt nàng, nổi bật nhất chính là Hồn Hoàn màu tím tỏa ra khí tức cao quý, chứng tỏ thực lực Đường Nhã đã tiến vào cấp bậc cao hơn.

Bối Bối mỉm cười: “Chúc mừng Tiểu Nhã.”

Đường Nhã reo lên một tiếng, ôm chầm lấy hắn: “Cảm ơn ngươi Bối Bối.”

Bối Bối ôm thân thể nàng, khuôn mặt nở nụ cười chứa vài phần thân thiết: “Ta đã nói là sẽ giúp ngươi mà, giấc mộng của ngươi nhất định sẽ thành hiện thực.”

Đường Nhã dựa vào lòng Bối Bối, trong lúc vô tình lại chứng kiến một đôi mắt đang trợn thật to nhìn mình, nhất thời nhớ ra lúc này vẫn còn một người, lập tức rời khỏi lồng ngực Bối Bối, hơi xấu hổ nhìn Hoắc Vũ Hạo:

“Nhìn cái gì, chưa thấy thầy trò yêu nhau sao?

Hoắc Vũ Hạo thực lòng nói: “Đệ thật sự là chưa thấy qua mà!”

Thấy Đường Nhã và Bối Bối ôm nhau, trong lòng hắn chợt xuất hiện một tia hâm mộ lại không hề ghen tị. Đại sư huynh cùng tiểu Nhã lão sư thật là một đôi trời sinh.

Bối Bối ho khan: “Được rồi, đã hấp thu xong Hồn Hoàn thì chúng ta cũng nhanh chóng đi thôi. Gần đây số lượng Hồn Sư gặp nạn khi tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm ngày càng tăng, chắc hẳn trong này tồn tại khá nhiều Thiên niên Hồn Thú, đi sớm vẫn tốt hơn.”

Đường Nhã gật đầu: “Đi thôi.”

Tuy lúc này sắc trời đã chập tối nhưng qua đêm ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm không phải là ý kiến hay, ba người không quản mệt mỏi nhanh chóng hướng ra ngoài.

Sau khi Tinh lực khôi phục, Hoắc Vũ Hạo lại mở ra Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng nhằm bảo đảm an toàn cho cả nhóm, đồng thời chủ động tránh né Hồn Thú.

Một lúc sau cả nhóm đã trở lại dòng suối nướng cá ban sáng, nơi này cách Tinh Đấu Đại Sâm Lâm hơn vài chục dặm, căn bản đã không còn nguy hiểm.

Hoắc Vũ Hạo bị Đường Nhã bắt buộc nên đành phải làm đầu bếp nướng cá, cũng may lúc này người bắt cá không phải là hắn.

Bối Bối đưa tay phải xuống nước, một tia lôi điện màu xanh đậm xuất hiện, hơn mười con cá bị điện giật lập tức ngửa bụng lên trời, sau đó hắn dùng Khống Hạc Cầm Long trực tiếp hút lên bờ. Đường Nhã cũng lấy ra một vài loại dao từ Hồn Đạo Khí, ba người cùng nhau ăn một bữa tối thịnh soạn.

Đường Nhã vô cùng cao hứng, ăn rất nhiều rồi dựa vào gốc đại thụ thiếp đi. Hoắc Vũ Hạo thu hoạch lớn hơn lại chưa ngủ mà cố nén mệt mỏi nhờ Bối Bối hướng dẫn phương pháp tu luyện Huyền Thiên Công.

Bối Bối vô cùng tán thưởng tính siêng năng của Hoắc Vũ Hạo, lấy áo ngoài của mình khoác lên người Đường Nhã, sau đó giảng lại một ít nội dung chính của Huyền Thiên Công rồi giúp đỡ Hoắc Vũ Hạo minh tưởng.

Lộ tuyến vận hành khi tu luyện Huyền Thiên Công phức tạp hơn nhiều so với phương pháp minh tưởng bình thường của Hoắc Vũ Hạo, nó liên quan đến hơn mười kinh mạch, trong đó có rất nhiều kinh mạch Hoắc Vũ Hạo còn chưa từng vận hành Hồn Lực thăm dò đến.

Vì muốn chắc chắn Hoắc Vũ Hạo có thể an toàn tu luyện, Bối Bối khoanh chân ngồi ngay phía sau, hai tay để lên lưng hắn ngay vị trí trái tim rồi truyền Hồn Lực của bản thân sang dẫn dắt Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo vận chuyển chu kì đầu tiên.

*Bất khả hạn lượng: không thể đo lường

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất