Đấu La Đại Lục 2

Chương 276 Tuyệt Học Đường Môn (2)

Dịch: HảiFull

Lão sư dẫn đội thâm trầm nói:

- Tiểu Mộng, mọi người trông cậy cả vào con. Tiếp theo con sẽ lên sân khấu, vì vinh quang của học viện, toàn lực ứng phó đi.

Trong mắt Mộng Hồng Trần hiện lên một tia dị quang, gật đầu nói:

- Lão sư cứ yên tâm, có thể ta không cách nào quyết định thắng bại cho cả học viện, nhưng nhất định sẽ xoay chuyển chiến cuộc, tuyệt đối không thể để cho học viện Sử Lai Khắc đắc ý mãi như thế được.

- Ừ, nhờ cả vào con.

Lão sư dẫn đội thế nhưng lại hướng Mộng Hồng Trần cúi người.

Bên kia Tiếu Hồng Trần bĩu môi, trong lòng buồn bực! Theo như hắn nghĩ, mình phải là người ngăn cơn sóng dữ mới đúng. Năng lực của muội muội tuy đặc thù, hơn nữa lại có hiệu quả khó mà tưởng được, thế nhưng dưới tình huống như thế này thì năng lực của nàng cũng sẽ bị hạn chế rất nhiều, cùng lắm cũng chỉ ngang với mình mà thôi.

Trên sàn đấu, Bối Bối và Mễ Giả đã lui đến bên ngoài rìa, trên khuôn mặt của Thiên Sát Đấu La không có chút biểu cảm nào, tay giơ lên, hét lớn:

- Bắt đầu.

Mễ Già không những là thành viên chính thức mà thực lực lại mạnh hơn hai đội viên kia nữa. Thực lực chân chính của hắn không phải là đội trưởng Khương Bằng của Đế Áo học viện có thể so sánh được.

Theo tiếng hô bắt đầu trận đấu, hắn lập tức thể hiện năng lực của mình. Từng tiếng kim loại vang lên, một lượng lớn hồn đạo khí đã bám vào bản thể.

Khác với đồng bọn, hồn đạo khí bám vào thân mình hắn cũng không quá nhiều, chủ yếu là tập trung ở chân và lưng.

Khán giả ở trên đài có thể thấy rõ ràng chân hắn được bao bọc bởi hai chiếc giày màu lam, đồng thời sau lưng xuất hiện hai ống kim loại. Hai cái ống này chỉ dài có ba tấc, thế nhưng đường kính lại đến sáu tấc. Phần lưng lại có một hồn đạo khí hình cầu, khiến cho hai ống kim loại này có thể tùy ý thay đổi phương hướng.

Nếu như Hoắc Vũ Hạo sử dụng loại hồn đạo khí này, sợ rằng hắn khó mà khống chế được, căn bản vì hắn không đủ hồn lực để thi triển liên tục. Mễ Già thì lại khác, hắn là hồn đạo sư cấp 5 nên có thể khống chế điều khiển loại hồn đạo khí này một cách dễ dàng.

Ngoài hai kiện hồn đạo khí này ra, bên hông của Mễ Già còn mọc ra bốn cái cánh kim loại, nhưng có vẻ không phải là phi hành hồn đạo khí, nhìn qua có vẻ là để điều chỉnh phương hướng và giữ thăng bằng.

Mặt khác, hai tay Mễ Già đều có ống pháo, chỗ lồng ngực cũng có một viên cầu lớn thuộc loại tụ lực hồn đạo khí. Đây là toàn bộ trang bị hồn đạo khí của hắn.

Phương thức chiến đấu của Bối Bối giống như đa số hồn sư khi đối mặt với hồn đạo sư, theo tiếng hô bắt đầu của trọng tài, hắn lập tức vọt tới trước, bằng tốc độ nhanh nhất đánh về phía đối thủ.

Rút ngắn khoảng cách là phương thức tốt nhất để chống lại hồn đạo sư Viễn Trình.

Mễ Già cũng động, chỉ thấy dưới chân hắn lóe lên hào quang, trong nháy mắt hắn liền dời ra mấy thước, hơn nữa lại di động với tốc độ kinh người. Tuy rằng không thể so với Trần An có vũ hồn Thiểm Điểu nhưng cũng không kém nhiều lắm. Ngoài ra, trong lúc đang lướt ngang, hồn đạo khí trên lưng hắn cũng thoáng phát ra hào quang, tuy không mãnh liệt nhưng cũng đủ cho tốc độ của hắn tăng lên một ít. Mấy chiếc cánh bên hông hắn tự điều chỉnh, quả nhiên giúp hắn ổn định thân hình. Việc khống chế hồn đạo khí này khiến cho huynh đệ Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đang xem dưới đài trong mắt liên tục lóe lên. Không hổ là học viện hồn đạo sư đệ nhất đại lục, riêng phần khống chế đối với hồn đạo khí này của Mễ Già liền khiến cho bọn hắn cảm thấy không bằng…

Trong trận đấu tất nhiên là không thể chỉ né tránh mãi được, trong lúc đang di động, Mễ Già giơ tay lên, oanh một pháo về phía Bối Bối. Chỉ thấy một đoàn quang cầu màu trắng bay nhanh trên không trung, phi hành không có quy tắc gì đang lấy Bối Bối làm mục tiêu. Quỷ dị hơn nữa là quang cầu này không phát ra bất cứ âm thanh nào cả.

Sắc mặt Bối bối ngưng trọng, cước bộ chợt dừng lại, tay phải chém ra, hồn hoàn đầu tiên của vũ hồn Phách Vương Long đã sớm lóe sáng, Lôi Đình Long Trảo sẵn sàng nghênh đón.

Hồn Đạo Pháo kia chỉ là một trong những phương thức công kích của đối thủ, hắn phải biết được năng lực công kích của đối thủ rốt cuộc là gì.

Lôi Đình Long Trảo nắm một cái, chuẩn xác bắt lấy quả cầu ánh sáng kia, có điều một màn quỷ dị cũng lập tức xuất hiện.

Khi điện quang của Lôi Đình Long Trảo tiếp xúc với quả cầu ánh sáng, trong nháy mắt ánh sáng của nó mất đi, sau đó liền đình trệ ở không trung, tiếp theo ánh sáng lại bừng lên rực rỡ hơn.

Ở dưới đài, đột nhiên Hòa Thái Đầu đứng phắt dậy, hoảng sợ nói:

- Đây là Xúc Phát Thức Định Thì Hồn Đạo Pháo. Bọn hắn thậm chí có cả thứ này.

Hoắc Vũ Hạo cũng từng nghe Phàm Vũ nói qua về loại hồn đạo khí này, đây là một loại hồn đạo khí mà trước mắt học viện Sử Lai Khắc chưa có được.

Cái gọi là Xúc Phát Thức Định Thì Hồn Đạo Pháo chính là chỉ một loại Hồn Đạo Pháo mà khi phát động công kích, đạn pháo trúng mục tiêu hoặc bị ngăn cản thì sẽ tự động hấp thu hết thảy năng lượng xung quanh sau đó phát nổ. Đáng sợ nhất chính là thời gian kích nổ lại có thể khống chế được.

Nói cách khác, Mễ Già có thể thông qua việc điều chỉnh hồn đạo khí, khiến cho đạn pháo sau khi phóng ra, sau khi bị đụng chạm vài giây liền nổ mạnh. Có điều cũng không thể nhiều hơn năm giây, vì dù sao đạn pháo là hồn lực nén lại thành năng lượng thể, cũng không thể kéo dài hàng giờ được.

Có điều chỉ cần năm giây này thì đã đủ quyết định rất nhiều chuyện.

Ví dụ như hiện tại, lúc phát hiện ra đoàn hào quang kia đột nhiên dừng lại rồi tỏa sáng trên không trung, khiến Bối Bối đang chuẩn bị tiếp tục lao tới trước không thể không dừng lại, sau đó tránh sang bên cạnh.

Quang cầu kia sau một giây liền nổ tung. Sức nổ khủng bố làm cho sàn đấu xuất hiện một cái hố sâu đường kính hơn một thước. Không khí trong phạm vi ba thước quanh đấy toàn bộ đều bị vặn vẹo.

Sắc mặt Bối Bối trắng bệch, rất muốn chửi thề một câu. Uy lực của hồn đạo khí cũng quá mạnh đi, chỉ cần đứng gần chút nữa thì chỉ sợ mình cũng phải bị thương nặng a!

May mắn ở chỗ, với uy lực lớn thì tốc độ phóng ra của Xúc Phát Thức Định Thì Hồn Đạo Pháo cũng không nhanh, bởi vì nó cần ngưng tụ đại lượng hồn lực mới có thể công kích được.

Sau khi phát pháo thứ nhất nổ mạnh, Mễ Già mới bắn tiếp ống pháo thứ hai, đây là pháo ở trên tay còn lại.

Loại hồn đạo khí này có ưu điểm rõ ràng, nhưng nhiệt độ của nó cũng dễ dàng làm cho ống pháo vỡ ra, thế nên không thể bắn liên tục. Vì thế Mễ Già mới phải dùng đến hai khẩu.

Đúng như Mã Như Long đã nói, cận chiến cũng không phải là sở trường của hắn. Một đôi Xúc Phát Thức Định Thì Hồn Đạo Pháo mới chân chính là con bài chưa lật của hắn. Đương nhiên còn có viên cầu bắt đầu sáng lên ở lồng ngực hắn, không cần nói cũng biết không phải là thứ gì tốt lành!

Mễ Giả vừa công kích vừa di động thân thể liên tục, bảo trì một khoảng cách nhất định với Bối Bối.

Mục tiêu quả đạn pháo thứ hai phóng ra chính là chỗ mà Bối Bối định tránh qua.

Trong mắt Bối Bối hàn quang lóe lên, đối mặt với với quả đạn pháo thứ hai, hắn đành chủ động phóng lên, dùng hồn kĩ chặn lại.

Mễ Già cười lạnh, thầm nghĩ trong lòng: “Muốn né tránh công kích của ta sao? Đạn pháo của ta là loại tập trung, có chạy kiểu gì thì cũng vô dụng. Hơn nữa, một khi trúng mục tiêu sẽ dính chặt vào, đến lúc đó thì … hắc hắc, các huynh đệ, ta nhất định sẽ báo thù cho các ngươi.”

Mắt thấy quả đạn pháo kia muốn bắn đến mình, Bối Bối liền giơ tay phải lên rồi làm ra động tác cầm nắm.

Hắn muốn bắt quả đạn pháo này sao? Đây là suy nghĩ của mọi người đang xem, trong mắt của Nhật Nguyệt chiến đội, chỉ cần hắn bắt lấy thì cho dù không chết thì cánh tay này cũng nhất định bị phế đi.

Động tác của Bối Bối cực kỳ ăn khớp với nhau, trong lúc tay phải đang làm ra động tác cầm nắm, bộ pháp dưới chân đột nhiên nhanh hơn vài phần. Chân hắn vừa lướt qua một cái, thân thể liền có chút hư ảo, khiến cho quả đạn pháo lướt ngay qua hắn, mà quả đạn pháo kia ngay lập tức liền đuổi theo hắn.

Nhưng đúng lúc này, tay phải của Bối Bối lập tức chụp xuống một cái, khiến quả đạn pháo kia đang cách tay hắn một thước liền bị kéo xuống dưới, dính ở trên mặt đất.

Bối Bối liền nhún chân một chút, cả người vọt tới trước, trong nháy mắt cách xa khỏi đạn pháo tầm ba thước.

Tiếng nổ kịch liệt liền vang lên sau lưng hắn, giống như là mặt trời chói chang, làm thân ảnh hắn nổi bật lên.

- Đến mà không đáp lại cũng bất lịch sự, ngươi cho ta hai quả trứng, ta liền trả lại cho ngươi một quả.

Nói xong cổ tay Bối Bối liền run lên, một viên cầu màu ngăm đen liền bay thẳng về phía Mễ Già.

Đồng dạng là hình trứng, quả cầu này thậm chí vận động cũng giống như đạn pháo của Xúc Phát Thức Định Thì Hồn Đạo Pháo, vẽ một đường cong trên không trung, bay thẳng đến Mễ Già đang ở xa xa.

Lúc này đợt pháo thứ ba mới bắn ra, đợt pháo thứ hai bị Bối Bối dùng một phương pháp không biết tên dẫn nổ, Mễ Già cũng chấn động vô cùng. Có điều hắn liền nhanh chóng điều chỉnh đợt pháo thứ ba, đem thời gian phát nổ trở thành ngay lập tức. Nếu như Bối Bối dám dùng lại phương pháp vừa rồi, quả pháo này nhất định sẽ nổ tung khi rơi xuống đất. Đáng tiếc là có vẻ như Bối Bối sẽ không dùng lại hồn kĩ của mình để cho đạn pháo hấp thu năng lượng.

Hai quả cầu lần lượt bay qua nhau. Quang cầu nháy mắt đi đến trước mặt Bối Bối. Đang trong lúc vọt tới trước, Bối Bối lập tức làm ra một động tác “thiết bản kiều” không thể tưởng tượng được, người lao về phía trước nhưng nửa người trên lại ngửa về phía sau. Rồi hai tay vẫy mội cái, quang cầu kia liền bị một cỗ lực lượng đặc thù đẩy về phía sau. Bay ra được tầm ba thước mới một lần nữa truy về hướng Bối Bối.

Nhưng ngay lúc đó, một thanh ám tiễn trong nháy mắt phóng ra từ tay áo Bối Bối, chuẩn xác đánh trúng quang cầu.

Đạn pháo một khi bị chạm đến liền lập tức bùng nổ, dĩ nhiên là không thể tiếp tục truy tung. Đồ chơi này tất nhiên là không có khả năng có trí tuệ a.

Kết quả là nổ vang kịch liệt vang lên sau lưng Bối Bối, mà bởi vì đang lao lên phía trước nên hắn không bị ảnh hưởng gì cả.

- Hay!

Ngay cả Huyền lão thấy một màn như thế cũng không nhịn được khen hay, trong mắt lộ ra vẻ khen ngợi mãnh liệt. Không thể không nói sự ứng đối của Bối Bối đối với hồn đạo khí của đối thủ bỗng dưng đạt đến đỉnh cao.

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông liếc nhìn nhau, cả hai đều nhận thấy được vẻ kinh diễm trong mắt đối phương.

Bối Bối đối kháng với Xúc Phát Thức Định Thì Hồn Đạo Pháo không phải đến từ năng lực của vũ hồn Phách Vương Long, mà đến từ ám khí Đường Môn a! Là đại sư huynh Đường Môn, rốt cuộc trong lúc thi đấu trận chung kết cũng đã xuất ra năng lực ẩn giấu của mình, chính là Đường Môn tuyệt học!

*Xúc phát thực: chạm là nổ.

Ngay lúc Bối Bối đã đối phó được với Xúc Phát Thức Định Thì Hồn Đạo Pháo, quả kim cầu của hắn cũng đã đến trước người Mễ Già.

Mễ Già ngoài mặt thì không khinh thường, thế nhưng trong tiềm thức của hắn thì có. Là hồn đạo sư đứng đầu học viện Nhật Nguyệt, hắn hiểu rất rõ về lịch sử của hồn đạo khí. Hồn đạo khí dạng ám khí đã tồn tại từ rất lâu rồi, hơn nữa hắn cũng nhớ rằng trong loại hồn đạo khí này không có điều gì mạnh mẽ cho lắm.

Trước mặt một hồn đạo sư cấp năm sử dụng hồn đạo khí chỉ có thể dùng để ném này không khác gì múa rìu qua mắt thợ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất