Đấu La Đại Lục 2

Chương 299 Ánh sáng của Hải Thần Các (3)

Dịch: HảiFull Dày đặc ánh sáng màu vàng nhẹ nhàng trôi nổi, bao phủ lấy tất cả mọi người. Một luồng khí tức ấm áp chứa đầy khí tức quang minh lặng lẽ xoa dịu cơ thể từng người, cảm giác mệt mỏi vì phải di chuyển một đoạn đường dài thoáng cái đã biến mất. Ngay cả Từ Tam Thạch đang hôn mê sâu cũng run rẩy từ từ tỉnh dậy. Trong tất cả mọi người, người cảm nhận được rõ ràng nhất phải kể đến Vương Đông, từ người Vương Đông bỗng tỏa ra ánh kim giao thoa cùng với quầng sáng màu vàng đang bao phủ lấy cơ thể hắn, đặc biệt nhất là cánh tay trái của hắn hoàn toàn biến thành màu vàng kim vô cùng rực rỡ. Chỉ đơn thuần là một màu vàng thôi nhưng lại mang đến cảm giác tươi đẹp một cách kỳ lạ. Lúc này đắm chìm trong quầng sáng màu vàng kim ấy không chỉ có các thành viên của chiến đội Sử Lai Khắc mà cả Vương Ngôn cũng theo phản xạ mà nhắm mắt lại. Còn bốn vị viện trưởng kia đều từ tốn bước vào Hải Thần các, hoàn toàn không bị ảnh hưởng từ quầng sáng kia. Ánh mắt Bối Bối bỗng nhiên có chút ngẩn ngơ, hắn mơ hồ nhìn thấy hồn lực trong cơ thể không ngừng phóng ra, từng tia lôi điện màu xanh tím như ẩn như hiện hòa mình vào quầng sáng đang bao phủ quanh cơ thể, dường như bên tai hắn còn có tiếng rồng ngâm thật khẽ. Mỗi người ở đây đều cảm nhận được những cảm giác khác nhau. Phản ứng của Hoắc Vũ Hạo mặc dù không rõ rệt như Vương Đông, nhưng đối với hắn đây đã là một rung động không nhỏ rồi. Thiên địa nguyên khí rõ ràng trở nên nồng đậm hơn rất nhiều, ba cường giả đang ngủ say trong Tinh Thần Hải của hắn cũng vì thế mà đồng loạt thức tỉnh. Nhưng hôm nay đặc biệt kỳ lạ, ba người đều đã tỉnh nhưng hoàn toàn không lên tiếng nói chuyện với hắn, thậm chí Y Lai Khắc Tư chỉ dám truyền cho hắn một câu duy nhất, nói cho hắn biết chủ nhân của hơi thở quang minh này cực kỳ mạnh mẽ, tu vi có thể gần bằng với lão ngày trước. Lão, Thiên Mộng và Băng Đế nhất định phải cố gắng ẩn mình, nếu không việc ba người bọn họ ở trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo có thể sẽ bị người kia phát hiện ra. “Chẳng lẽ học viện Sử Lai Khắc còn có người mạnh hơn Huyền lão sao?” Hoắc Vũ Hạo tự hỏi bản thân, trước đây hắn cứ ngỡ Huyền lão và các vị viện trưởng đã là cường giả mạnh nhất rồi. Nhưng hiện giờ hắn nhận ra, thực lực học viện không chỉ đơn giản như vậy, mà người kia còn là lão sư của Ngôn viện trưởng nữa. Bất quá những ý niệm trong lòng hắn xuất hiện không quá lâu thì biến mất, hắn liền tiến vào trạng thái nhập định, đắm chìm trong khí tức quang minh kia. Huyền Thiên Công lặng lẽ vận chuyển, sau mỗi chu kỳ hắn lại kinh ngạc phát hiện không ngờ tu vi của mình lại có thể tăng nhanh đến vậy. Tất cả cũng nhờ công dụng từ Sinh Linh Kim, kinh mạch của hắn đã được mở rộng rất nhiều, nhất là Sinh Mệnh lực lúc nào cũng dồi dào. Khi hắn đang đắm chìm vào hơi thở sinh mệnh, Sinh Linh Nhãn trên trán hắn cũng không kềm được mà ngứa ngáy, bắt đầu len lén hấp thu khí tức sinh mệnh. Hồn lực hòa vào Huyền Thiên Công, vui mừng sung sướng vận chuyển, sinh khí hết sức nồng đậm trong không khí giống như vừa di chuyển vào cơ thể hắn đã trực tiếp chuyển thành hồn lực, nên hồn lực của hắn từ giữa cấp 28 vèo một cái đánh thẳng vào cấp 29. Dường như chỉ khoảng một phút, mà cũng cũng có thể là cả một thế kỷ, hơi thở quang minh dần dần biến mất. Mọi người từ từ tỉnh táo lại. Người tỉnh dậy đầu tiên dĩ nhiên là người có tu vi mạnh nhất ở đây, Đái Thược Hành, gương mặt hắn lộ rõ vẻ vui mừng xen lẫn sợ hãi, tu vi đến cấp bậc như hắn hiện nay thì tốc độ hồn lực tăng lên có thể nói là cực kỳ cực kỳ chậm, muốn làm nó tăng lên là chuyện vô cùng khó khăn. Vậy mà chỉ trong tích tắc vừa rồi, hắn cảm nhận được hồn lực của mình tăng lên không ít, càng quan trọng hơn, hồn lực của hắn dường như vừa được tinh lọc càng thêm tinh thuần. Như thế này thậm chí còn quan trọng hơn cả việc tu vi tăng lên nữa. Sở dĩ Hoắc Vũ Hạo xuất hiện cảm giác này cũng vì hồn lực của hắn đã được tinh lọc quá nhiều lần, nhất là lần sau cùng từ Sinh Linh Kim, nên lúc này khí tức quang minh đi vào cơ thể hắn chỉ có tác dụng duy nhất là gia tăng hồn lực. Sau Đái Thược Hành là Lăng Lạc Thần, mấy người Bối Bối. Lúc này Từ Tam Thạch sau khi tỉnh táo lại, gương mặt cũng tốt hơn rất nhiều, giống như sinh lực bị tiêu hao đều đã được bổ sung lại vậy. Hắn ngẩn ngơ nhìn quầng sáng vàng kim đang từ từ biến mất, lẩm bẩm: - Ta đang ở đâu thế này? Thương thế Giang Nam Nam vốn đã khôi phục không ít, sau khi được quầng sáng vàng kim chiếu xuống lại càng tốt hơn. Nàng chủ động ngồi xuống cạnh băng ca của Từ Tam Thạch, ghé tai giải thích với hắn vài câu. Từ Tam Thạch vừa nhìn thấy nàng lập tức hỏi: - Nam Nam, muội không sao chứ? Giang Nam Nam khẽ lắc đầu, gương mặt đang tươi cười của cô bỗng thoáng có chút phức tạp. - Đi thôi, chúng ta vào trước nói sau. Bối Bối đỡ Từ Tam Thạch dậy, từ tốn nói. Lúc này Hoắc Vũ Hạo cũng đã thanh tỉnh, hắn giật mình phát hiện hồn lực của mình đã đến cấp 29, mà nhìn sắc trời bên ngoài, rõ ràng mọi chuyện chỉ vừa mới xảy ra thôi. Rốt cuộc đấy là luồng năng lượng gì? Luồng khí tức quang minh đấy chứa đầy Sinh Mệnh lực, đây mới thật sự là thực lực của một cường giả đỉnh cấp sao? Vương Đông là người tỉnh dậy sau cùng, Hoắc Vũ Hạo không cần hỏi nhiều, hắn chỉ cần nhìn cũng đã biết người bạn của mình đạt được lợi ích không nhỏ, mà cánh tay trái của hắn đang phát ra ánh sáng màu vàng sậm cũng không vì hắn tỉnh dậy mà nhanh chóng biến mất. Sau khi tất cả đã tỉnh dậy, mọi người mới nối đuôi bước vào Hải Thần các. Sau khi được ánh sáng màu vàng tẩy rửa, tòa lầu trước mặt trong mắt bọn họ lại càng thêm nguy nga, thậm chí còn có chút sùng bái từ tận đáy lòng. Mọi thứ trong tầng một của Hải Thần các đều theo phong cách cổ xưa, bất cứ vật dụng trang trí nào cũng đều được làm từ loại gỗ kỳ lạ xây nên tòa Hải Thần các này. Ở giữa đại sảnh có một cái bàn dài thật lớn, bốn vị viện trưởng đã ngồi vào vị trí của mình, Phàm Vũ đứng sau Tiên Lâm Nhi và Tiền Đa Đa, hiển nhiên ở đây không có chỗ ngồi dành cho hắn rồi. Trừ bốn người kia ra, lúc này trong phòng còn có thêm vài người nữa, Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên không biết những người này là ai, nhưng thân là đệ tử nội viện, Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần đã nhận ra được vài vị trong số đó. Mấy người Hoắc Vũ Hạo đứng im trước bàn dài, lòng cực kỳ hồi hộp lo lắng, xen lẫn vào đấy là một chút vui mừng và hưng phấn. Đây là Hải Thần các, những người trước mặt đều là nhân vật đứng đầu học viện Sử Lai Khắc, chỉ cần nhìn vị trí ngồi của bốn vị viện trưởng là hiểu rõ, ngay cả bọn họ cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí cuối cùng thôi. Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói: - Hoan nghênh các con đã trở về. Bất kể các con đã nghe nói đến hay chưa, ta cũng sẽ giải thích cho các con nghe một lần. Hải Thần các là khu vực cao cấp nhất của học viện Sử Lai Khắc. Những người ở đây, trừ bốn viện trưởng ra, những người còn lại đều là trưởng lão của học viện, họ là những người đã có những cống hiến cực kỳ lớn và quan trọng cho học viện chúng ta. - Lần này, các con với đội hình không trọn vẹn vẫn có thể giành được chức quán quân ở cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, cụ thể thế nào ta cũng đã biết rõ. Hôm nay gọi các con đến đây cũng chính là muốn công bố phần thưởng và tâm ý của học viện dành cho các con. Hi vọng sau này các con vẫn tiếp tục cố gắng, không vì thành tích trước mắt mà trở nên kiêu ngạo. Cả nhóm vội vàng khom người hành lễ với các vị trưởng lão, Ngôn Thiểu Triết cũng chỉ giới thiệu sơ lược chứ không chi tiết từng vị trưởng lão có mặt ở đây. Đây không phải vì lão quên, mà Hải Thần các có quy tắc của riêng nó. Đưa cả nhóm Hoắc Vũ Hạo đến đây đã là ngoại lệ quá lớn rồi, dù nói thế nào thì Hải Thần các chính là nơi chứa đựng tất cả bí mật của học viện Sử Lai Khắc. Trừ các thành viên của Hải Thần các, không còn một người nào biết rõ mọi chuyện ở đây nữa cả. - Kế đến, ta sẽ công bố phần thưởng… Đái Thược Hành, Lăng Lạc Thần. Ngôn Thiểu Triết trầm giọng. - Có đệ tử. Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần cung kính hành lễ, đồng thanh nói. Ngôn Thiểu Triết vẫn trầm giọng, nói tiếp. - Các ngươi và Mã Tiểu Đào, thân là đệ tử nội viện nhưng khi chấp hành nhiệm vụ của Giám Sát Giả lại không thể bảo vệ tốt đồng đội của mình, làm người chết người bị thương, hơn nữa còn ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái của học viện, đây tương đương với một lỗi nặng. - Hả? Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần hoàn toàn không ngờ đến kết quả này, cả hai vừa nghe xong tức thì liền cực kỳ hoảng sợ. Ngôn Thiểu Triết nghiêm túc nói: - Thế nào? Có ý kiến gì sao? Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành là Chiến Hồn Sư hệ Cường Công giữ nhiệm vụ tấn công chính của cả đội. Tác dụng của hệ Cường Công là gì? Chính là chống đỡ khó khăn, bảo vệ đồng đội, các ngươi làm được gì? Lăng Lạc Thần, ngươi thân là Chủ Khống, nhưng ở tình huống quyết định không phải nhờ Hoắc Vũ Hạo thông qua Tinh Thần Tham Trắc nhắc nhở sao? Nếu không e là lúc này các ngươi cũng không thể toàn mạng trở về. Xét theo tình huống lúc đó, các ngươi thua cũng vì khinh địch. Thân là đệ tử nội viện của học viện Sử Lai Khắc, các ngươi có thể làm việc như vậy sao? Dù là một đệ tử bình thường ở ngoài viện cũng biết đạo lý chiến đấu phải dùng toàn lực, các ngươi có làm được chuyện đó không? Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần nghe Ngôn Thiểu Triết lớn tiếng trách mắng không khỏi cúi đầu xấu hổ, bọn họ hoàn toàn không dám phản bác lại những gì Ngôn Thiểu Triết nói, hơn nữa lão nói hoàn toàn đúng theo sự thật. Ngôn Thiểu Triết đã có phần hòa hoãn hơn, lão nói tiếp: - Tuy nhiên, sau đó các ngươi tham dự cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái đã có những biểu hiện vô cùng xuất sắc, có thể xem đã phát huy toàn lực và trợ giúp được cho học viện rất nhiều. Phần công lao này cũng không nhỏ. Nhưng thân là đệ tử nội viện và còn là thành viên chính thức, những việc các ngươi làm vẫn chưa đủ, nên phần thưởng dĩ nhiên sẽ bớt đi một chút. Có điều, ưu khuyết bù đắp lẫn nhau, lỗi nặng lần này của các ngươi ta sẽ không viết vào hồ sơ, hi vọng sau lần này các ngươi sẽ rút ra được kinh nghiệm. Các ngươi phải nhớ kỹ, sinh mệnh rất quý giá, mất đi không thể mang về được nữa. - Cám ơn viện trưởng. Lúc này Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu hồ sơ ở học viện Sử Lai Khắc của bọn họ bị viết lỗi nặng thì xem như nó sẽ là vết nhơ theo bọn họ cả đời. Đệ tử nội viện và đệ tử ngoại viện khác nhau chính là ở đây, bọn họ được sự bồi dưỡng lớn từ học viện, đồng thời được các giáo viên giỏi nhất giảng dạy thì dĩ nhiên yêu cầu của học viện đối với bọn họ sẽ không bình thường như những đệ tử ngoại viện, đấy là nguyên nhân chính mà Ngôn Thiểu Triết quyết định phần thưởng của bọn họ ít hơn những đệ tử đội dự bị.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất