Đấu La Đại Lục 2

Chương 301 Sử Lai Khắc Thất Quái (2)

Dịch: HảiFull - Các con, biểu hiện lần này của các con đã vượt xa yêu cầu của ta. Phần thưởng này là do bản thân các con phấn đấu mà có được. Nhưng các con phải nhớ kỹ, thành tựu trước mắt không phải là cả đời, hơn nữa cũng vì các con đã có danh hiệu Sử Lai Khắc Thất Quái này nên trách nhiệm trên vai các con vì phần vinh quang ấy mà nặng thêm rất nhiều. - Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Hòa Thái Đầu, tu vi của các con đã đến bậc Hồn Tông, ta hi vọng các con hết năm học này có thể thông qua sát hạch trở thành đệ tử nội viện. Độ khó của kỳ sát hạch vẫn giữ nguyên không thay đổi. Bốn người vừa được nhắc tên liền liếc mắt nhìn nhau, ai cũng đều hiện rõ vẻ lo lắng trên mặt. Sát hạch nội viện nào phải chuyện tầm thường, không biết đã có biết bao đệ tử vị vướng lại ở nơi đây không thể tiến thêm được, đấy là lý do tại sao số lượng đệ tử nội viện lại ít đến thế. Thế mà cả nhóm phải tham gia sát hạch sớm hơn thời hạn, nói bọn họ không lo lắng chắc chắn là chuyện không thể. Giọng nói già nua tiếp tục vang lên. - Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Tiêu Tiêu, ba con tạm thời ở lại đảo Hải Thần theo lão phu tu luyện chốc lát. Khi nào lão phu cảm thấy được thì các con có thể trở về ngoại viện. Bối Bối, Từ Tam Thạch sẽ do Huyền Tử chỉ bảo, Thái Mị dạy Giang Nam Nam, Lâm Nhi, Đa Đa, Phàm Vũ, ba ngươi chuyên tâm bồi dưỡng Hòa Thái Đầu. - Nếu trong bốn đứa nó có người không thông qua sát hạch thì lão sư của nó cũng sẽ bị trừng phạt. Giọng nói già nua kia tuy hết sức ôn hòa và hiền từ nhưng lại khiến người nghe tin tưởng và nghe theo một cách vô điều kiện. Tất cả các trưởng lão và bốn vị viện trưởng đồng loại đứng dậy, cung kính hành lễ với Mục lão đang nửa nằm nửa ngồi. - Tan họp. Giọng của Mục lão dường như lại càng thêm bình thản. Các vị trưởng lão gần như đồng loạt biến mất, cả nhóm Sử Lai Khắc Thất Quái vừa mới nhận danh hiệu thậm chí không kịp nhìn thấy rõ hành động của bọn họ. Huyền lão, bốn vị viện trưởng và Phàm Vũ vẫn còn ở lại. - Các ngươi cũng đi đi, ba người Hoắc Vũ Hạo ở lại. Mục lão phất tay. - Dạ. Ngôn Thiểu Triết cung kính nói, sau đó cùng mọi người lặng lẽ ra về. Bối Bối và Hòa Thái Đầu đỡ lấy Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam. Khi bốn người đi lướt ngang ba người Hoắc Vũ Hạo đều gật đầu với ánh mắt đầy cổ vũ. Hải Thần Các lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu có chút lo lắng không yên. Người đang nửa nằm nửa ngồi kia chính là lão sư của viện trưởng Ngôn Thiểu Triết. Không những thế còn là cường giả thật sự đứng đầu học viện Sử Lai Khắc nữa. - Các con đến đây. Mục lão vậy tay gọi ba người. Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu vội vàng vòng sang chiếc bàn dài, đến bên cạnh Mục lão, cả ba đều hơi cúi đầu, sự hồi hộp lại càng tăng thêm. - Sao? Các tiểu anh hùng của ta, chẳng lẽ đây là dáng vẻ khi các con lên đài đánh bại cường địch sao? Đối mặt với cường địch không sợ hãi vậy mà trước mặt một ông lão như ta lại lo lắng thế này à? Ngẩng đầu lên đi, chúng ta vốn là người quen cũ mà. Giọng nói thật ôn hòa của Mục lão như một luồng gió xuân thổi lướt qua cả ba người. Ba người theo bản năng ngẩng đầu lên, đập vào mắt bọn họ là một gương mặt già nua đang mỉm cười ấm áp nhìn bọn họ. - Là lão? Cả ba gần như đồng thanh nói, ánh mắt mở to thật to. Cho bọn họ đoán một vạn lần bọn họ cũng không thể đoán được ông lão bình thường ngồi trước cửa ký túc xá, vô cùng nhàn nhã kia lại là chủ nhân của Hải Thần Các! Nhất thời cả ba đều chấn động không nói nên lời… Mục lão mỉm cười nói: - Thấy lạ phải không? Các con không nhìn nhầm đâu, ta chính là ông lão kia! Tuy ta là chủ của Hải Thần Các nhưng ta không thích nơi này, nó quá tĩnh lặng, làm sao nhộn nhịp bằng ký túc xá Tân Sinh của các con được? Ở đấy lúc nào cũng hừng hực nhiệt huyết tuổi trẻ, lòng ta cũng nhờ thế mà tươi trẻ hơn. Nhờ nhiệt huyết của các con mà lão già ta đây mới có thể sống thọ thêm vài năm. - Lão… lão… Hoắc Vũ Hạo giật mình phát hiện không biết mình bị cà lăm từ lúc nào. Bất kể hắn hay Vương Đông, Tiêu Tiêu đều không sao ráp được hình ảnh ông lão nằm thảnh thơi thoải mái kia với vị cường giả đứng đầu học viện được. Mục lão đưa tay lên khẽ nói: - Đỡ ta. Hoắc Vũ Hạo vội bước lên đỡ lấy tay Mục lão. Động tác của mục lão rất chậm, thật sự giống hệt như ông lão gần đất xa trời. Lão từ từ đứng dậy, cả người vẫn như trước, không thể đứng thẳng được mà phải cúi một góc 90 độ, khiến người khác trông thấy mà đau xót. Cánh tay của Mục lão rất nhỏ nhưng vô cùng ấm áp, xương cốt cũng rất linh hoạt. Mục lão cười to nói: - Ta hay nằm một chỗ cũng không phải vì sĩ diện. Chỉ là thời trai trẻ ta bị thương, từ đó về sau phần thắt lưng không thể khôi phục nữa, chỉ có thể khom người như thế này. Mấy người họ thấy ta thế này đau lòng nên mới làm ra chiếc ghế nằm kia. Lão vừa nói vừa chỉ tay về phía chiếc ghế mình thường nằm. Hoắc Vũ Hạo đỡ lão, từ từ bước ra cửa, Vương Đông và Tiêu Tiêu im lặng đi theo sau, đến lúc này ánh mắt của bọn họ vẫn không thoát được sự kinh ngạc. Mục lão vừa đi vừa mỉm cười nói: - Hoắc Vũ Hạo, từ ngày đầu con đến học viện ta đã chú ý đến con, con là một trong số ít người chủ động đến chào hỏi ta. Con rất lễ phép, mỗi lần đến ký túc xá đều đến chào hỏi ta. Rất ngoan. - Đây là việc con nên làm. Hoắc Vũ Hạo lí nhí nói. Vương Đông và Tiêu Tiêu đi phía sau có chút xấu hổ cúi đầu. Bình thường ở học viện bọn họ không học tập tu luyện thì cũng chơi đùa, nào có thời gian chú ý đến một ông lão bình thường ngồi ở cửa ký túc xá chứ? Hoắc Vũ Hạo đỡ Mục lão đi đến trước một mặt vách tường, Mục lão đưa tay mỉm cười chỉ một cái, tức thì liền xuất hiện một quầng sáng màu vàng, cảnh vật xung quanh dần dần trở nên mờ ảo. Quầng sáng màu vàng ấy từ từ đậm lên rồi bao phủ lấy ba người Hoắc Vũ Hạo, mọi thứ trước mặt bọn họ bỗng trở nên vô cùng chói lóa, cả ba vội vàng nhắm chặt mắt lại không nhìn thấy gì nữa, mặt đất dưới chân bọn họ cũng biến mất, ngay sau đó quầng sáng màu vàng kim ấy lặng lẽ biến mất. Lúc này Hải Thần Các bỗng nhiên biến mất không thấy đâu nữa, bọn họ giật mình phát hiện mình đang đứng trong một cái phòng, phòng hình vuông rộng chừng một trăm mét, diện tích tương đương với sàn đấu của cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái. Hai bên phòng là những hành lang không biết dẫn đến nơi nào. Căn phòng này là một không gian kín không có cửa sổ, nhưng không khí lại hết sức trong lành tươi mát. Ở hai bên sảnh đường đặt từng pho tượng điêu khắc thật lớn, nó giống hệt với những pho tượng ở cửa vào học viện Sử Lai Khắc, chính là ba người Hoàng Kim Thiết Tam Giác đã sáng lập ra học viện và Sử Lai Khắc Thất Quái đời thứ nhất. Chẳng qua so với pho tượng lớn ở ngoài kia thì nhỏ hơn một chút và được làm hoàn toàn bằng gỗ. Mục lão mỉm cười nói: - Có phải thấy rất kỳ quái vì sao Hải Thần Các trông có vẻ tầm thường? Nhưng các con có để ý thấy Hải Thần Các thật ra không phải được xây dựng lên mà là được điêu khắc ra. - Điêu khắc? Ba người Hoắc Vũ Hạo lại giật mình sửng sốt, cả ba có chút không hiểu được rõ ràng hàm ý của hai chữ "điêu khắc" này. Mục lão nói: - Hải Thần các vốn là một gốc đại thụ hiếm thấy gọi là Hoàng Kim Thụ. Nó là loại cây có thuộc tính quang minh lẫn sinh mệnh. Các tiền bối của học viện không muốn làm hỏng gốc Hoàng Kim Thụ này nên đã đặc biệt dùng nó để điêu khắc ra Hải Thần các. Cho nên các con sẽ không tìm thấy được những dấu vết gắn ghép của Hải Thần các, mà các vật dụng trang trí ở đây lẫn các pho tượng kia đều được làm từ loại gỗ này. Gốc cây Hoàng Kim thụ này có thể xem là cội nguồn của học viện Sử Lai Khắc chúng ta, sau này các con sẽ hiểu rõ ý nghĩa của nó hơn. - Vương Đông, con vào con đường đầu tiên bên phải, đi thêm mười thước sẽ thấy một căn phòng, con vào phòng đấy ngồi lên bồ đoàn rồi bắt đầu tu luyện. Vương Đông lặng người, có chút chần chờ, nhưng thấy Hoắc Vũ Hạo nhìn mình gật đầu mới vội vàng bước đi theo lời của Mục lão. Hắn đương nhiên biết Mục lão chỉ muốn tốt cho mình nhưng lại không muốn tách khỏi Hoắc Vũ Hạo. - Tiêu Tiêu, con đi sang bên trái, lối rẽ thứ ba, vào phòng thứ hai, sau đó cũng vào đấy tu luyện. Các con đều giống nhau, khi nào tỉnh dậy thì có thể trở về ngoại viện. - Dạ. Tiêu Tiêu vội vàng đáp, đôi mắt to đầy tinh nghịch khẽ chớp rồi bước đi. Cả hai người bạn của mình đều đã đi hết, lúc này chỉ còn Hoắc Vũ Hạo ở lại cùng Mục lão. Mục lão mỉm cười nói: - Con cũng đi đi, bên phải, lối thứ nhất, phòng cuối cùng, vào đấy thì bắt đầu minh tưởng. Sau khi con ra sẽ có đáp án như mình mong muốn. - Dạ, cám ơn ngài, tiền bối. Mục lão mỉm cười nói: - Ta họ Mục, con có thể gọi ta là Mục lão. - Dạ, Mục lão. Hoắc Vũ Hạo lập tức đáp nhưng không hề vội vã rời đi. - Mục lão có cần con đỡ ngài về chỗ nghỉ ngơi không? Mục lão giật mình nhìn hắn, từ ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo, lão nhìn thấy rõ ràng sự chân thành tự nhiên không hề có chút giả tạo lấy lòng. Mục lão vỗ nhẹ vào đôi tay của Hoắc Vũ Hạo đang đỡ mình, mỉm cười nói: - Ta tự đi được, con đi đi. Lần bế quan này rất quan trọng với các con. Nhớ thả lỏng mình, nhìn lại tất cả những gì mình đã trải qua và tu luyện. Ta tin con sẽ có thu hoạch. - Dạ. Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới buông tay ra, đồng thời đi về phía mình được chỉ dẫn, trước khi rẽ vào lối thứ nhất còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Mục lão. Mà khi ấy đúng lúc Mục lão cũng đang nhìn hắn, Hoắc Vũ Hạo không biết lần quay đầu này của mình đã làm Mục lão hoàn toàn tin chắc lời hắn nói ban nãy không phải giả dối. Vương Đông là người đầu tiên bước vào phòng. Cửa phòng được làm bằng gỗ, dường như cũng là loại gỗ từ Hoàng Kim Thụ như Mục lão vừa nhắc đến ban nãy. Hắn đưa tay đẩy cửa, cửa phòng dường như chỉ khép hờ, với lực đẩy nhẹ nhàng của hắn, cánh cửa đã bật mở.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất