Đấu La Đại Lục 2

Chương 434 Kiếm Si Lĩnh Vực, Tịch

Dịch: HảiFull (do bản dịch trước quá ngứa mắt nên mình dịch lại, các bạn có thể tìm bản dịch cũ ở các trang khác) Chuẩn bị trở về rồi, hai năm rưỡi xa cách, các sư huynh, sư tỷ có khỏe không? Vương Đông nữa, các ngươi chờ ta và nhị sư huynh. Thất quái Sử Lai Khắc chúng ta đã sắp được đoàn tụ. Lão sư, nếu ngài còn sống thì thật tốt, ta không có phụ lòng mong đợi của ngai, hơn hai năm nay, một khắc cũng không dám lười biếng, rốt cục đã có cống hiến nhất định cho hệ hồn đạo của chúng ta. Người xem, một ngày nào đó, thành tựu hồn đạo khí của chúng ta sẽ đuổi kịp và vượt qua đế quốc Nhật Nguyệt. Tu luyện xong Tử Cực Ma Đồng, Hoắc Vũ Hạo cũng không vội vã đi ăn sáng, mà trở lại trên giường khoanh chân minh tưởng một canh giờ. Ngủ nhiều khiến cho Tinh Thần Hải quá mức trì trệ, cần phải điều chỉnh đầu óc. Thời gian này hồn lực tiến bộ không tồi, nhưng tu vi sau cấp 50, tốc độ tu luyện của hồn sư bình thường cũng sẽ giảm xuống, đừng nói chi là hắn. Một lúc lâu sau, hắn đơn giản rửa mặt chải đầu một phen, lại đi nhà ăn ăn sáng một chút. Hoắc Vũ Hạo đang chuẩn bị đi tìm Phàm Vũ lão sư và nhị sư huynh, nhưng lại chạm mặt hai vị khách không mời mà đến. Kinh Tử Yên và Quý Tuyệt Trần hôm nay có vẻ rất kỳ quái, sắc mặt hai người đều ngưng trọng, dường như chuẩn bị làm cái gì đó rất trọng yếu. Cả hai đang đứng chắn trước mặt Hoắc Vũ Hạo, không cho hắn đi. Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ nói: - Các ngươi thật sự là vội vã không nhịn nổi a! Cứ giơ cái bản mặt đơ đơ như người chết làm gì thế? Không phải muốn chiến sao? Chọn địa phương để chiến đi, trước khi đi, ta nhất định thỏa mãn cơn ghiền của các ngươi. - Bình thường đều là Kinh Tử Yên mở miệng, hôm nay lại là Quý Tuyệt Trần: - Hồn đạo thí luyện trường, đi! Nói xong, hắn khiêng đại kiếm xoay người bước đi. Kinh Tử Yên nhìn Hoắc Vũ Hạo một hồi, sau đó nói: - Hôm nay chúng ta đánh nghiêm túc. Hoắc Vũ Hạo nhăn nhở: - Các ngươi lần nào mà không nghiêm túc chứ? Không lẽ trước nay đều hạ thủ lưu tình sao? Đi thôi, đánh nhanh lên ta còn thu dọn đồ đạc. Kinh Tử Yên gật đầu, liền đi theo sau Quý Tuyệt Trần. Hồn đạo thí luyện trường dường như đã được họ đặt chỗ trước, vị lão sư phụ trách quản lý cổng vào không hề ngăn cản, tùy ý ba người tiến vào. - Bao nhiêu? Hoắc Vũ Hạo hỏi Quý Tuyệt Trần. Quý Tuyệt Trần nói: - Một trăm kim hồn tệ, một canh giờ. Hoắc Vũ Hạo cười khẩy, nói: - Đối phó hai người các ngươi không cần tới một canh giờ. Khóe mắt Quý Tuyệt Trần chợt lóe lên: - Ngươi đừng quá đắc ý. Trước nay ta vẫn chưa toàn lực đối phó ngươi, bởi vì hồn lực của ta mạnh hơn nên cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Cũng vì thế mà năng lực của ta không có cách nào phát huy hoàn toàn. Hôm nay ta sẽ đánh toàn lực, nếu cảm thấy chịu không nổi thì lập tức nhận thua. Hoắc Vũ Hạo hoảng sợ, nói: - Ngươi nói thật hay đùa? Hắn đương nhiên biết trước kia Quý Tuyệt Trần đều kiềm nén hồn lực của bản thân. Kinh Tử Yên thì không làm vậy, nhưng khi đối kháng với hắn cũng không dùng hồn đạo khí, chỉ dùng hồn kỹ chiến đấu. Quý Tuyệt Trần gật đầu. Bên kia, Kinh Tử Yên đã bắt đầu sử dụng hồn đạo khí. Rõ ràng là hai người muốn dùng chiến lực cực hạn của bản thân luận bàn một trận thống khoái trước khi Hoắc Vũ Hạo rời đi. Hoắc Vũ Hạo cũng trở nên nghiêm túc: - Được. Quý Tuyệt Trần nói: - Ngươi có cần điều chỉnh trạng thái không? Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói: - Tiền bạc thế nào? - Tiền bạc? Quý Tuyệt Trần hơi ngạc nhiên. Hoắc Vũ Hạo nói: - Sân phí a! 100 hồn tệ. - . . . - Trả tiền hay không đây? - Trả! Quý Tuyệt Trần luôn luôn lãnh đạm chợt cao giọng. - Vậy là tốt rồi. Hoắc Vũ Hạo tựa như vừa thở phào nhẹ nhõm. Quý Tuyệt Trần nhìn Kinh Tử Yên, gật đầu, nói: - Ngươi lên trước. Hoắc Vũ Hạo lại nói: - Chúng ta đánh thế này cũng không có ý nghĩa gì, không bằng đánh cuộc đi. Đặt kim loại hiếm, thế nào? Kinh Tử Yên tức giận: - Ngươi nghèo đến điên rồi? Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói: - Đúng vậy! - Muốn cược bao nhiêu, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình thắng chắc sao? Quý Tuyệt Trần cả giận nói. - Đương nhiên. - Cược hết tài sản đi! Quý Tuyệt Trần đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Hoắc Vũ Hạo giật mình: - Ngươi chắc chứ? Tài sản của ngươi có bao nhiêu? Quý Tuyệt Trần nói: - Nhiều hơn ngươi tưởng. Hoắc Vũ Hạo nhìn về phía Kinh Tử Yên, Kinh Tử Yên cũng gật đầu, nói: - Sao lại thiếu phần ta được? Hoắc Vũ Hạo tỏ ra không đồng ý: - Nếu vậy thì hơi bất lợi cho các ngươi, nếu các ngươi thắng, tài sản của ta tuy không ít, nhưng lại phải chia hai. Kinh Tử Yên nói: - Không sao, việc đó không quan trọng. Hoắc Vũ Hạo thật thà nói: - Không chiếm tiện nghi của các ngươi, cả hai cùng lên một lượt đi, vậy cho công bằng. Yên tĩnh! - Lui lui lui! Không biết trước khi đấu phải đứng cách xa nhau à? Hoắc Vũ Hạo phất phất tay đuổi bọn họ qua bên kia, còn hắn thì chủ động lùi về bên này. - Ngươi nghiêm túc sao? Quý Tuyệt Trần lạnh lùng nói. Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói: - Không phải các ngươi cũng nghiêm túc sao? Chẳng lẽ các ngươi cho rằng, chỉ có hai người các ngươi bảo lưu thực lực? Quý Tuyệt Trần hít một hơi, nói: - Được. Tử Yên, cùng lên. Kinh Tử Yên không thể tưởng được Quý Tuyệt Trần lại đồng ý hai đánh một với Hoắc Vũ Hạo, chuyện này cách biệt một trời một vực với tính cách kiêu ngạo của hắn a! - Tuyệt Trần, ngươi...? Quý Tuyệt Trần thản nhiên nói: - Đã quyết định như thế thì cứ đánh. - Được. Kinh Tử Yên đáp ứng một tiếng, ánh mắt nhất thời càng thêm tập trung. Lúc này Kinh Tử Yên đã mặc vào một bộ giáp màu tím nhạt, không phải loại giáp che toàn thân, chỉ bảo vệ ngực, đầu vai, hai khuỷu tay, hai đầu gối. Quý Tuyệt Trần vẫn một bộ dạng khô đét như khúc củi, đứng bên cạnh Kinh Tử Yên, đôi mắt dán chặt vào Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo vẫn giữ nụ cười mỉm, phảng phất như khinh miệt, lại như không thèm để ý chậm rãi lui ra sau. - Nếu đã dùng hồn đạo khí, vậy ta cũng dùng, nhưng ta cũng không dùng hồn đạo khí viễn trình. Được chứ? - Được! Kinh Tử Yên đáp. Hoắc Vũ Hạo dừng bước, lập tức lắp từng kiện hồn đạo khí lên người. Những món hồn đạo khí của hắn nhìn qua rất bí ẩn, đều có tông màu xám, từ xa khó mà nhìn rõ hình dáng cụ thể, dường như cũng không nhiều biến hóa. Kinh Tử Yên biết, bình thường khi Hoắc Vũ Hạo cận chiến chỉ sử dụng hồn đạo thôi tiến khí, không biết lần này hắn sử dụng hồn đạo khí loại nào. - Tới đi! Hoắc Vũ Hạo quát lớn một tiếng. Kinh Tử Yên động thân, toàn thân bỗng nhiên nổi lên một tầng sương mù màu tím, đem thân hình bản thân cùng Quý Tuyệt Trần hoàn toàn che giấu. Sương tím càng lúc càng dày đặc, bao trùm cả một mảng khu vực. Hoắc Vũ Hạo cũng quá quen với những hồn kỹ của nàng. Hồn kĩ thứ nhất, Huyễn Yên. Hoắc Vũ Hạo không nóng nảy vọng động, ánh mắt sáng quắc quan sát kỹ càng màn sương tím. Đối với hắn, uy hiếp của Kinh Tử Yên còn lâu mới bằng Quý Tuyệt Trần. Kinh Tử Yên công kích tuy mạnh, nhưng nếu trúng phải cũng không trực tiếp quyết định thắng bại. Nhưng Quý Tuyệt Trần thì khác, thanh Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm một khi đã bùng nổ thì nhất kích phân thắng bại. Chuyện Hoắc Vũ Hạo lo lắng đã xuất hiện, hắn hoàn toàn mất đi cảm ứng đối với Quý Tuyệt Trần. Kiếm ý sắc bén như thường lệ của Quý Tuyệt Trần đã biến đi đâu không thấy, ngay cả bản thể cũng vậy, dường như đã tan vào trong Huyễn Yên kia. Tinh thần lực cường đại của hắn vẫn không thể cảm ứng sự tồn tại của Quý Tuyệt Trần, Tinh Thần Tham Trắc cũng vô dụng. Nếu là trước kỳ nghỉ, hắn nhất định sẽ bởi vì giật mình mà ảnh hưởng đến sức chiến đấu của bản thân, nhưng lúc này, trong đầu hắn lại lóe lên tinh quang. Hoắc Vũ Hạo động thân, bốn khỏa hồn đạo thôi tiến khí sau lưng cùng lúc phát động, bởi vì hắn hơi cuộn mình trên không, lúc này nhìn hắn như một viên đạn pháo bắn tới, xông thẳng vào Huyễn Yên dày đặc. Trong lúc thân thể còn ở trên không trung, một tầng băng giáp đã bao trùm toàn thân, hồn kỹ Băng Hoàng Hộ Thể phát động. Có tinh thần lực khống chế tỉ mỉ, băng tinh hộ thể không hề ảnh hưởng đến hồn đạo khí. Một luồng sáng màu tím bất chợt xuất hiện ở trước mặt Hoắc Vũ Hạo, hiện ra một quang cầu nhỏ cỡ nắm tay, bên trong khói mù lượn lờ, tựa như được tạo thành từ sương khói. - Ngươi điên rồi! Vừa ra đòn đã tung ngay tuyệt chiêu. Hoắc Vũ Hạo hơi kinh hãi, đây chính là hồn kỹ thứ sáu của Kinh Tử Yên, Yên Đan. Tay phải vồ ra, mạnh mẽ chộp tới Yên Đan kia. Nhưng Yên Đan chợt thu nhỏ, sương tím xung quanh nháy mắt mạnh lên, bao phủ lấy Hoắc Vũ Hạo. Ánh sáng xanh biếc tỏa ra rực rỡ, Vĩnh Đông Chi Vực mở ra, đây chính là biện pháp đối phó sương mù tốt nhất. Nhưng mà, ngay sau đó vang lên một tiếng nổ kịch liệt, sương khói bị đóng băng lập tức kịch liệt bạo động, một cỗ lực đẩy cường đại ập đến Hoắc Vũ Hạo. Tự bạo Yêu Đan để duy trì Huyễn Yêu? Hoắc Vũ Hạo cười nhạt, Vĩnh Đông Chi Vực của ta không còn ngắn ngủi như trước nữa. Lúc này sương khói vẫn tràn ngập, nhưng bên trong lại xuất hiện vô số bông tuyết khiến nhiệt độ giảm đi cấp tốc. Tất cả sương mù màu tím đột nhiên hướng ra phía ngoài nổ tung. Mà trong quá trình nổ tung lại hoàn toàn biến thành hình dạng lông ngỗng, sau đó lại chậm rãi tản ra. Bên trong sương mù lúc này đã hiện ra rõ ràng. Lục quang trên thân mình Hoắc Vũ Hạo tiêu thất, Kinh Tử Yên giật mình kinh ngạc khi thấy bản thân đang đứng trước hắn năm mét, không hiểu nổi Hoắc Vũ Hạo làm cách nào phá vỡ thế công kết hợp Huyễn Yên, Yên Đan của nàng. Nàng vốn cho rằng đã khóa chặt được Hoắc Vũ Hạo, nhưng không ngờ.... Hoắc Vũ Hạo lại không để ý tới nàng, mà đưa mắt nhìn người còn lại. Quý Tuyệt Trần lẳng lặng đứng yên, toàn thân bọc trong một màu xám, lúc này hắn làm Hoắc Vũ Hạo cảm thấy không còn giống như một người, mà càng giống một pho tượng. Khí tức hoàn toàn biến mất, nhưng nguy cơ mãnh liệt lại từ pho tượng kia truyền vào Tinh Thần Hải của Vũ Hạo. Hay cho Quý Tuyệt Trần, lại tiến bộ sao? Hoắc Vũ Hạo không tiến mà lui, trên ngực phóng ra một luồng sáng, vậy mà là một món hồn đạo thôi tiến khí, đẩy thân thể về sau. Kinh Tử Yên lắc người định lao theo cản lại, nhưng Hoắc Vũ Hạo không cho nàng có cơ hội đó, tay phải quét ngang, Ám Kim Khủng Trảo hiện ra. Làm hắn ngoài ý muốn chính là trên người Kinh Tử Yên bỗng nhiên nổi lên một tầng ánh sáng màu tím cường thịnh, hai tay từ lúc nào đã cầm thêm hai vòng Nguyệt Nha. Ánh sáng tím đó lại là một kiện hồn đạo hộ tráo cấp sáu, không ngờ dám đỡ một kích Ám Kim Khủng Trảo hoàn chỉnh của hắn! Liều mạng cản ta lui lại sao? Phốc! Dưới công kích mạnh mẽ của Ám Kim Khủng Trảo, thân thể Kinh Tử Yên hóa thành một làn khói tản ra, hồn đạo hộ tráo cấp sau kia chỉ là tung hỏa mù, màn sương nháy mắt ngưng tụ, bao trùm Hoắc Vũ Hạo bên trong. Cảm giác sền sệt dinh dính khiến hắn như bị mắc vào một vũng bùn, tốc độ lùi về sau giảm mạnh. Dù cho đống hồn đạo khí trên người đều rớt cả xuống đất vì hóa thân thành khói, nhưng mục đích của nàng đã đạt được. Trang bị hồn đạo khí của nàng vốn không phải để mê hoặc Vũ Hạo, nhưng bởi vì Hoắc Vũ Hạo ngoài dự liệu phá vỡ sương mù của nàng, mới không thể không làm như thế. Hay cho hồn kỹ Hóa Yên, Ngưng Yên. Hào quang trước ngực Hoắc Vũ Hạo thu lại, không cố gắng dùng hồn đạo thôi tiến khí nữa, chân đạp mặt đất, một tầng kim quang dày đặc bỗng nhiên từ trên người hắn bắn ra. Sương khói đặc sệt toàn bộ bị tách ra khỏi cơ thể hắn, bản thể sương khói của Kinh Tử Yên chính là điểm lợi hại nhất của nàng, có thể xem như phân nửa cảnh giớiVũ Hồn Chân Thân. Nhưng dưới tác dụng của Quân Lâm Thiên Hạ của Hoắc Vũ Hạo, vẫn như cũ không cách nào trực tiếp tác dụng ở trên người hắn. Hoắc Vũ Hạo làm ra một động tác vô cùng kỳ dị mà chậm rãi, tay trái chậm rãi vỗ vào sương tím trước mặt, tay phải thì từ dưới vung lên trên, trên hai bàn tay đều tỏa kim quang rực rỡ, đồng thời quang ảnh Linh Mâu cũng xuất hiện trong đó. Bất chợt sương khói bị hai tay hắn khuấy đảo, dường như đã thoát khỏi khống chế của Kinh Tử Yên. - Tử Yên, ta không muốn đả thương ngươi. Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói. Cùng lúc đó, một cỗ cực hạn hàn ý từ trên người hắn toát ra, nhanh chóng giảm nhiệt độ của làn sương tím. Hoắc Vũ Hạo vừa rồi đã dùng qua một lần Tuyết Vũ Cực Băng Vực, nhưng không muốn bại lộ nên vừa phóng đã thu. Dù trạng thái sương khói của Kinh Tử Yên khá cường đại, nhưng gặp phải Tuyết Vũ Cực Băng Vực nhất định cũng bị thương nặng, thậm chí khó khôi phục hình người. Sương mù ngưng tụ, Kinh Tử Yên nháy mắt trở lại bản thể, nhưng tác dụng trên sương khói vẫn bám vào nàng, cơ thể xoay tròn một cái khiến cả người suýt té ngã, xoay thêm mấy vòng nữa mới miễn cưỡng giữ thăng bằng. Ngay lúc đó, kiếm si Quý Tuyệt Trần động thân. Mục đích cầm chân của Kinh Tử Yên đã hoàn thành. Ánh sáng màu xám như dải lụa lướt tới, nó xuất hiện mà không có một chút dao động hồn lực, không một chút nào lan ra ngoài, cứ như quang ảnh kia chỉ thuần chất là quang ảnh, không hề có tác dụng gì. Có điều, chỗ không khí mà quang ảnh màu xám đó đi qua, để lại những cái khe không gian đen ngòm, rõ ràng là không gian đã bị chém đứt. Hoắc Vũ Hạo luôn chú ý động tĩnh của Quý Tuyệt Trần, ngay khi tên kia chuyển động, thân thể hắn dường như nhẹ đi, lơ lửng tung bay như bông tuyết, không hề dùng đến một món hồn đạo khí nào cả. Kim quang dày đặc ngưng kết vào tay trái, một luồng sáng màu cam lóe lên sau lưng rồi biến mất, kim quang bao phủ, tay trái đã hoàn toàn trở nên trong suốt như ngọc. Nhẹ nhàng đánh ra, không mang theo sự hung hãn nào, vừa vặn chặn lại quang ảnh màu xám trước mặt. Đôi mắt Kinh Tử Yên chăm chú quan sát, cứ như sợ đánh mất khoảnh khắc quan trọng. Hai quang ảnh màu vàng và xám vừa chạm vào liền tách ra. Thân thể Hoắc Vũ Hạo bồng bềnh trên không, nhẹ nhàng đáp xuống như lá mùa thu. Quý Tuyệt Trần xuất hiện ngay vị trí trước đó, gương mặt bình tĩnh như tượng, nhưng Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm trong tay đã hóa thành màu trắng. Bụp, bụp, bụp, bụp, bụp, bụp. . . . . . Liên tiếp những tiếng nổ nhỏ vang lên, Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm trắng như tuyết đang vỡ ra, tan thành từng mảnh nhỏ. Hoắc Vũ Hạo thì lại phiêu nhiên rơi xuống cách hắn hai mươi mét. Dù cho thanh Thiên Ngoại Vẫn Thạch Kiếm luôn đeo bên mình hai mươi năm bị vỡ nát, nhưng Quý Tuyệt Trần không nói gì, thậm chí không nổi giận, không biến sắc, không thay đổi chút nào. Chiến đấu vẫn chưa dừng lại, tay phải của hắn đột nhiên quét ngang về phía Hoắc Vũ Hạo, một đạo kiếm khí màu xám ngang trời xuất thế, trong không trung đón gió tăng vọt, hóa thành một kiếm ảnh dài đến ba mét bay về phía Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo cũng giơ tay phải, không ngờ cũng là một đạo kiếm quang chém ra, màu lam thẫm lóe lên giữa không trung. Kiếm quang nhin qua mênh mông vô tận nhưng lại mỏng như tờ giấy, chỉ là hai tờ giấy mỏng vừa bặn va chạm với nhau trên không. Âm thanh sắc bén chói tai vang lên, một cái lỗ đen xuất hiện mở rộng ra hút tất cả vào. Ầm! Khí lãng rung trời phát tán cuốn về cả hai phía. Quý Tuyệt Trần trượt dài về sau, hai chân cắm thẳng trên đất tạo thành hai đường sâu hoáy. Bên kia, Hoắc Vũ Hạo cũng không khác mấy, cả người trực tiếp bị hất lên không, nhưng lại như là bông tuyết bập bồng phiêu động, trong không trung bước Quỷ Ảnh Mê Tung, hóa giải phần lớn lực xung kích của khí lãng, vững vàng hạ xuống mặt đất. Hai chân đứng vững trên đất, ánh mắt hắn nghiêm trọng nhìn thẳng Quý Tuyệt Trần. - Ngươi đã lĩnh ngộ được huyền bí của việc dung hợp tinh thần lực vào hồn lực? Không hổ là kiếm si a! Nếu ta không lầm, vừa rồi hẳn là lĩnh vực của ngươi sao? Gọi là gì? Quý Tuyệt Trần thản nhiên nói: - Gọi là Tịch. Tịch trong tịch mịch. Vẫn chưa hoàn thiện, nếu không sao còn cần Tử Yên bám lấy ngươi. Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, nói: - Trên thực tế nãy giờ cũng chỉ có hai chúng ta so đấu mà thôi, phương thức chiến đấu của ngươi rất đặc biệt, căn bản không có biện pháp phối hợp cùng người khác. Kỳ thật hoàn toàn không cần như thế, cho dù Tử Yên không bám trụ ta, ta cũng sẽ thử xem uy lực lĩnh vực của ngươi. Quý Tuyệt Trần ánh mắt lóe sáng, - Một kiếm vừa rồi gọi là gì, ta nhận thấy rõ sự cao ngạo trong cái lạnh cực hạn, còn một chưởng kia nữa. Hoắc Vũ Hạo nói: - Kiếm tên Băng Cực Vô Song. Chưởng là Đại Hàn Vô Tuyết. Đều là hồn kỹ ta mới học. Quý Tuyệt Trần thản nhiên nói: - Ta thua. Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, nói: - Không, ngươi không thua. Trận chiến của chúng ta vẫn chưa kết thúc, kiếm ý thực thể hóa, kết hợp tinh thần lực và hồn lực vẫn chưa hoàn toàn thi triển ra hết. Băng Cực Vô Song của ta cũng không thể liên tục thi triển, hồn lực tiêu hao rất lớn. Cho nên, thắng bại bất phân. Quý Tuyệt Trần lắc đầu: - Ta rất rõ ràng mình thắng hay thua, ngươi chưa dùng Quân Lâm Thiên Hạ, hơn nữa ngươi cũng nương tay với Tử Yên. Lĩnh vực của ngươi đã thay đổi. Hoắc Vũ Hạo cười lớn, nói: - Ánh mắt thật sắc sảo, nếu đối thủ tương lai của ta đều như ngươi, ta thật chẳng dám sơ ý chút nào. Quý tuyệt trần lên tiếng: - Ngươi sẽ một mực ở học viện Sử Lai Khắc sao? Hoắc Vũ Hạo lên tiếng: - Tạm thời hẳn là vậy. Ít nhất trước khi bắt đầu cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái thì ta vẫn sẽ ở đó. - Ừm. Thuận buồm xuôi gió. - Được. Kinh Tử Yên đi đến bên cạnh Quý Tuyệt Trần, nhìn Hoắc Vũ Hạo thật sâu, lên tiếng: - Đừng tưởng rằng ngươi chạy về học viện Sử Lai Khắc là chúng ta sẽ buông tha ngươi. Hoắc Vũ Hạo ha ha cười nói: - Có bản lĩnh liền theo ta tới đó là được. Ở bên đó mới chân chính là địa bàn của ta, ở học viện Sử Lai Khắc, hồn sư mạnh hơn ta có rất nhiều người. Đến lúc đó, chỉ sợ các ngươi không biết phải khiêu chiến ai mới đúng. Ánh mắt của Quý Tuyệt Trần chợt lóe sáng: - Hi vọng ngươi không gạt ta. Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên nói: - Các ngươi sẽ không thật sự đi qua đó chứ? Kinh Tử Yên cười hắc hắc, lên tiếng: - Còn chưa biết chừng nha. Nói xong, nàng kéo Quý Tuyệt Trần một cái, cả hai quay người mà đi. Nhìn vào bóng lưng bọn hắn rời đi, Hoắc Vũ Hạo cũng cười, lầu bầu nói: - Ta còn đang ước gì các ngươi sẽ đi qua đó. Nếu như các ngươi thật sự qua đó, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để các ngươi không muốn trở lại đây nữa. Nhìn một vòng quanh hồn đạo thí luyện trường, Hoắc Vũ Hạo thở ra một ngụm trọc khí, nâng tay phải lên, nhìn thoáng qua thì thấy trong lòng bàn tay có một vết máu. - Kiếm ý thật mạnh. Tuyệt Trần, ngươi quả thật không có bại. Ngươi có biết không, hồn kỹ Hư Nhược, Hỗn Loạn của ta đều không có hiệu quả chút nào ở trước mặt ngươi. Ngươi đã hoàn toàn ngưng thực được ý chí của mình sắc bén như kiếm, đối với hồn sư hệ Khống Chế mà nói đúng là một hồi tai nạn. Ta vẫn chưa thể đem Tuyết Đế Tam Tuyệt dung hợp với Quân Lâm Thiên Hạ a! Ở nơi này, Hoắc Vũ Hạo xác thực không có bao nhiêu bằng hữu. Nhưng hắn vẫn quyết định muốn đi gặp một người. Hơn nữa, lần này hắn hoàn toàn có thể thả lỏng mà đi. ..................................... - Cái gì? Ngươi muốn gặp đường chủ? Lâm Giai Nghị nhìn người thanh niên trước mặt mình, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Hơn hai năm giao lưu học tập sắp kết thúc. Các học viên của học viện Sử Lai Khắc đều biểu hiện theo quy củ. Tuy trong đó cũng không thiếu nhân tài, nhưng mà, đối với hắn thì ký ức về người thanh niên trước mắt được khắc sâu nhất, nhất là trong trận đấu giao hữu. Sau đó, hắn vậy mà ngộ đạo đến nửa năm, nhưng tu vi lại không tiến thêm gì cả. Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, nói: - Có thể chứ? Chúng ta sắp phải rời khỏi. Trước khi đi, ta muốn nói một vài lời cảm tạ đến đường chủ, hơn nữa ta còn có chút việc muốn bàn với đường chủ. Đối với các học viên thông thường, muốn gặp đường chủ của Minh Đức Đường, Kính Hồng Trần khó khăn đến chừng nào? Có thể nói là gần như không thể nào. Đường chủ của Minh Đức Đường là ai? Ở đế quốc Nhật Nguyệt có địa vị dưới một người trên vạn người. Nhưng đối với vị học viên trước mắt lại khác, địa vị của hắn đặc thù đến mức Lâm Giai Nghị cũng không dám tuỳ tiện từ chối hắn! - Được. Ngươi chờ một chút, để ta hỏi xem đường chủ có thời gian gặp ngươi không. - Được. Hoắc Vũ Hạo tùy ý ngồi xuống một bên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, hiện ra vẻ nghiêm chỉnh. Lâm Giai Nghị cầm lấy hồn đạo khí truyền âm nội bộ, thông qua dao động hồn lực đặc thù truyền tin ra ngoài. Một lát sau, thanh âm của Kính Hồng Trần vang lên trong ống nghe. - Hả? Hoắc Vũ Hạo muốn gặp ta? Tốt, ngươi dẫn hắn tới. Kính Hồng Trần thống khoái đáp ứng thỉnh cầu của Hoắc Vũ Hạo. Trên thực tế, hắn cũng rất ngạc nhiên, không biết vị thiếu niên thiên tài của học viện Sử Lai Khắc muốn gặp hắn làm gì. Chẳng lẽ hắn muốn đầu nhập vào Minh Đức Đường? Điều này cũng có khả năng a! Nghĩ đến đây, tâm tình của Kính Hồng Trần không khỏi tốt lên. Hoắc Vũ Hạo được Lâm Giai Nghị dẫn đến văn phòng của Kính Hồng Trần. - Đường chủ, chào ngài. Hoắc Vũ Hạo rất lễ phép tiến lên hành lễ. Kính Hồng Trần mỉm cười lên tiếng: - Ngồi đi. Thế nhưng Hoắc Vũ Hạo không ngồi xuống, vẫn như cũ đứng đấy lên tiếng: - Ta có chút sự tình muốn bàn với một mình ngài được không? Kính Hồng Trần thoáng ngẩn người, hướng Lâm Giai Nghị phất phất tay. Khóe miệng của Lâm Giai Nghị khẽ động một chút, trong lòng thầm nghĩ, đường chủ thật đúng là dung túng cho tiểu tử này. Nhưng động tác của hắn lại không chậm, bước nhanh rời khỏi gian phòng, đồng thời đóng cửa lại. - Hiện tại ngươi có thể nói rồi. Kính Hồng Trần thầm đánh giá thanh niên trước mặt. Thời gian hơn hai năm, dáng người của Hoắc Vũ Hạo trở nên cao lớn hơn rất nhiều, hiện tại đã trở thành một chàng trai chững chạc. Dáng người khỏe đẹp cân đối, lưng dài vai rộng, tay vượn eo ong, hắn thậm chí kinh ngạc phát hiện, trên thân mình Hoắc Vũ Hạo tựa hồ nhiều hơn một loại khí chất kỳ lạ, khuôn mặt vốn tương đối bình thường nay lại lộ ra vẻ trầm ổn cương nghị, có mấy phần mị lực của nam nhân thành thục. Nhất là đôi mắt đặc biệt sáng tỏ của hắn, làm cho người thấy một lần khó quên. Hoắc Vũ Hạo lên tiếng: - Ta học tập ở học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư cũng đã hơn hai năm. Trong hai năm này nhờ có đường chủ quan tâm và trợ giúp, giúp cho phương diện chế tác và sử dụng hồn đạo khí của ta đều có tiến bộ vượt bậc. Mà lần giao lưu này sắp phải kết thúc, để tỏ lòng biết ơn đối với ngài, ta muốn đưa một kiện lễ vật cho ngài. - Tặng ta lễ vật? Kính Hồng Trần lập tức cảm thấy hứng thú, trước nay chưa từng có học viên nào làm như vậy. Trên thực tế, cũng không ai dám làm như vậy. Hắn tuyệt đối nghĩ không ra, Hoắc Vũ Hạo đến đây gặp mình, lại là muốn đưa tặng lễ vật. Kính Hồng Trần giống như cười mà không phải cười nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, lên tiếng: - Lễ vật này của ngươi chỉ sợ không dễ thu à. Hoắc Vũ Hạo vội vàng lắc đầu, lên tiếng: - Không phải, không phải. Đây chỉ là lời cảm tạ thuần túy của ta đối với ngài. Đây chính là một kiện hồn đạo khí do đích thân ta làm ra. Hi vọng ngài vừa lòng. Dứt lời, hắn sờ vào Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ trên hông, lấy ra một cái hộp kim loại màu đen đặt trước mặt Kính Hồng Trần. - Đường chủ, đây chỉ là bản mẫu của một kiện hồn đạo khí, tặng cho ngài lưu làm kỷ niệm, phía trên là cơ quan được ta lắp đặt. Nếu như người muốn sử dụng, thì cứ... Dứt lời, hắn lập tức hướng dẫn cho Kính Hồng Trần vài lần. Nếu như Hiên Tử Văn ở chỗ này, nhất định sẽ phát hiện hộp kim loại mà Hoắc Vũ Hạo đưa cho Kính Hồng Trần, giống như đúc cái hộp đã làm hắn chấn kinh lúc trước... Kính Hồng Trần tiếp nhận hộp kim loại, cầm trong tay nhìn một chút. Kiện hồn đạo khí này quả thực có chút thô ráp, hoàn toàn không có tí cảm xúc gì. Hắn hơi thôi động hồn lực dò xét một chút, liền phát hiện bên trong chi có một cái pháp trận hạch tâm Tụ Năng đơn giản mà thôi. - Tốt, cảm ơn ngươi. Trong lòng mặc dù có chút khinh thường, nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài. Hoắc Vũ Hạo cung kính cúi người chào, lên tiếng: - Xin cáo từ đường chủ, có duyên sẽ gặp lại. Nói xong, hắn cũng không ở lâu, liền xoay người rời đi. Hoắc Vũ Hạo vừa đi, khóe miệng của Kính Hồng Trần lại toát ra một nụ cười nghiền ngẫm, tiểu tử này chẳng lẽ là muốn nói cho ta biết hắn căn bản không học được thứ gì, đưa cái đồ chơi này đến châm chọc ta không chịu dạy hắn gì cả sao? Thật lá gan không nhỏ a! Còn dạy ta cách dùng kiện hồn đạo khí chưa tới cấp một này nữa, không biết hắn có ý tứ gì đây? Vừa nghĩ, hắn theo bản năng dựa theo phương pháp của Hoắc Vũ Hạo, đơn giản khống chế một chút, hướng về vách tường phía trước rồi nhấn vào cái nút phía trên cái hộp. Theo Kính Hồng Trần, kiện hồn đạo khí này tối đa cũng chỉ là một món Hồn Đạo Xạ Tuyến, hơn nữa uy lực cũng sẽ không quá lớn. Vừa rồi hắn thôi động hồn lực liền phát hiện pháp trận Tụ Năng bên trong vẫn còn chứa đựng hồn lực, hẳn là do Hoắc Vũ Hạo vừa truyền vào, còn chưa kịp bốc hơi. Vèo, vèo, vèo, vèo... Tiếng xé gió liên tiếp vang lên, dọa Kính Hồng Trần nhảy dựng lên. Ngay sau đó, trên vách tường đối diện liền truyền đến một chuỗi âm thanh "bụp, bụp". Kính Hồng Trần theo bản năng nhìn thoáng qua cái hộp đen trong tay, sau đó nhanh chóng từ bàn đọc sách đi tới. Lúc này, tiếng đập cửa vang lên. - Tiến vào. Kính Hồng Trần dừng bước. Lâm Giai Nghị từ bên ngoài đi vào, nói: - Đường chủ, người còn có điều gì phân phó? Kính Hồng Trần nhìn hắn một cái, rồi lại tiếp tục hướng về vách tường đối diện, rất nhanh liền tìm được mấy cây tiểu thiết tiễn đã hoàn toàn khảm vào trong vách tường. Hắn quay người lại cầm lấy hộp đen, rót vào một chút hồn lực, lần nữa nhấn cái nút trên đó, lại là một chuỗi âm thanh xé gió "vèo, vèo" vang lên. Từng cái bóng nhỏ hiện lên, vách tường đối diện lập tức truyền đến âm thanh "bụp, bụp" như trước. - Chuyện này... Trong mắt Kính Hồng Trần hiện ra vẻ kinh nghi bất định, hắn đột nhiên hiểu được cái gì, lập tức hướng về Lâm Giai Nghị lên tiếng: - Đi, đem Hoắc Vũ Hạo gọi trở về cho ta. - Vâng. Lâm Giai Nghị không dám hỏi nhiều, xoay người chạy đi gọi Hoắc Vũ Hạo. Pháp trận hạch tâm của kiện hồn đạo khí này làm sao phát động? Làm sao phóng ra mũi tên được? Nó cũng không phải là Hồn Đạo Xạ Tuyến, càng giống như một kiện Định Trang Hồn Đạo Khí hơn. Càng đáng sợ chính là kiện Định Trang Hồn Đạo Khí này không cần hồn lực thôi động, mà là sau khi rót vào hồn lực thì trực tiếp dùng là được. Làm thế nào mà nó phát động được? Cơ hồ có chút không kịp chờ đợi, Kính Hồng Trần liền muốn đem hộp đen mở ra, nhưng hắn mới vừa mới chạm vào chốt mở, bên trong hộp đen liền truyền đến tiếng leng keng liên tiếp. - Thiết bị tự hủy. Hảo tiểu tử! Kính Hồng Trần không cần nhìn cũng biết các linh kiện bên trong đã xong đời, không thể dùng được nữa. Hoắc Vũ Hạo vừa mới rời đi, nên gọi trở về tự nhiên không khó, nhất là hắn vốn đi rất chậm, cũng không có ý tứ rời đi quá xa. Một lát sau, hắn đã một lần nữa đứng trước mặt Kính Hồng Trần. - Nói đi, mục đích của ngươi là gì? Kính Hồng Trần trầm giọng hỏi. Lần này Hoắc Vũ Hạo cũng không cần để Lâm Giai Nghị rời đi, chỉ là một mặt mờ mịt nhìn vào hắn, lên tiếng: - Mục đích gì cơ? Kính Hồng Trần trong lòng co quắp một chút, tiểu tử này thực biết diễn a! - Cái này! Hắn lắc lắc hộp đen trong tay. Hoắc Vũ Hạo thoáng ngẩn người, lên tiếng: - Nó không có mục đích gì a! Chỉ là để lưu cho ngài làm kỷ niệm thôi. A!? Sao lại hỏng rồi? Lúc Kính Hồng Trần lắc lư hộp đen, bên trong truyền đến từng tiếng "loảng xoảng". Hiển nhiên là kết cấu bên trong đã bị phá hư. Trong mắt Hoắc Vũ Hạo lộ ra một tia khó hiểu và thương tâm: - Đường chủ, coi như người xem thường cái vật nhỏ này của ta, nhưng ta cũng chỉ là muốn tặng cho ngài lưu làm kỷ niệm mà thôi, ngài cũng không cần phải làm hư nó a! Kính Hồng Trần xém chút tin tưởng bộ dáng đầy chân thành của Hoắc Vũ Hạo. Tiểu tử này diễn kịch cũng quá giống thật. - Được rồi, đừng giả bộ. Trực tiếp ra giá đi. Ta muốn kết cấu cụ thể của nó. Với nhãn lực của hắn, đương nhiên nhìn ra được tác dụng của các trang bị phát động bên trong hộp đen. Hoắc Vũ Hạo lại một mặt mờ mịt lên tiếng: - Cái gì mà trang bị phát động? Đây chỉ một món đồ chơi nho nhỏ do ta tiện tay làm ra mà thôi. Hơn nữa đều đã đưa hết cho ngài a! Còn giả ngu? Kính Hồng Trần cảm thấy tính nhẫn nại của bản thân sắp cạn sạch, lên tiếng: - Ý ta muốn nói là muốn ngươi vẽ ra kết cấu bên trong hộp đen. Nếu như không có vấn đề, ta nguyện ý trả thù lao cho ngươi. - A. Nguyên lai là như thế. Hoắc Vũ Hạo làm ra một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ. - Có điều, đường chủ à, ta nghiên cứu cái này vô cùng tốn sức. Nếu có bán, cũng không phải rẻ đâu! Kính Hồng Trần tức giận nói: - Ra giá đi. Chẳng lẽ ta là người keo kiệt lắm sao? Hoắc Vũ Hạo duỗi ra một bàn tay, xoè ra cả năm ngón, suy nghĩ một hồi lại thu hồi hai ngón tay, chỉ để lại ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út. - Ba kiện đi, ba kiện hồn đạo khí cấp chín, thì ta đổi với ngươi. Hắn nói vô cùng tự nhiên, vô cùng tùy ý, nhẹ nhõm giống như muốn đổi lấy ba túi gạo của Kính Hồng Trần. Lâm Giai Nghị thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Cái gì? Ba kiện hồn đạo khí cấp chín? Tiểu tử này cho rằng hồn đạo khí cấp chín là cái gì hả? Một vị hồn đạo sư cấp chín muốn hoàn thành một kiện hồn đạo khí cấp chín hoàn mỹ không biết cần phải hao phí bao nhiêu tâm huyết và vật liệu. Vậy mà một cái hộp sắt hỏng như vậy cũng muốn bán bằng ba kiện hồn đạo khí cấp chín? Bắp thịt trên mặt Kính Hồng Trần trong nháy mắt liền cứng ngắc lại, vẻ mỉm cười trong khoảnh khắc không còn sót lại chút gì. - Tiểu tử, ngươi đang lừa đảo hay sao? Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, lên tiếng: - Không có a! Ta chẳng qua cảm thấy nghiên cứu của ta cùng trân quý, đáng cái giá này. Hơn nữa, giá cả cũng có thể thương lượng mà, người nói phải không?" Ngay sau đó, hắn làm ra bộ mặt khẩn thiết nâng lên một cái tay khác, đem ngón áp út trong ba ngón tay đang duỗi ra ấn trở về, nói: - Hai kiện, người thấy được hay không? Kính Hồng Trần đầu đầy hắc tuyến, lên tiếng: - Được cái rắm. Mặc dù trang bị phát động của ngươi có chút giá trị, nhưng làm sao có thể so sánh với hồn đạo khí cấp chín? Hoắc Vũ Hạo lên tiếng: - Một kiện Định Trang Hồn Đạo Pháo cấp chín cũng được, ta cũng không kén chọn. Một chữ "Lăn" đã đến bên miệng Kính Hồng Trần , thiếu chút nữa liền phun ra. Hắn lúc này mới nhớ tới, thời điểm tổ chức đấu giao hữu tiểu tử này đã lừa mình như thế nào. Hiển nhiên, hôm nay hắn cố ý đem kiện hồn đạo khí này cho mình xem, sau đó mới treo giá cắt cổ. Bất quá, trên thực tế Kính Hồng Trần lại không nổi giận cho lắm, thậm chí còn cảm thấy may mắn, ít nhất Hoắc Vũ Hạo đem kiện hồn đạo khí này cho hắn nhìn, mà không phải trực tiếp trở lại học viện Sử Lai Khắc, để hắn căn bản không biết về nó. Nếu như ứng dụng Linh kiện phát động này vào Định Trang Hồn Đạo Khí, sẽ đạt được hiệu quả tương đối tốt. Hơn nữa, nguyên lý của nó phối hợp với hồn đạo khí cho tác dụng cũng rất rõ ràng. Loại phát động này mang ý nghĩa người bình thường cũng có thể sử dụng được hồn đạo khí a! Huống chi, hắn đã nghe Hiên Tử Văn nói gần đây nan đề nghiên cứu Bình Sữa Kín đã có chút tiến triển. Nếu như loại trang bị phát động này kết hợp với các hồn đạo khí mạnh hơn, cộng thêm Bình Sữa Kín nữa thì...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất