Nhưng Long Ngạo Thiên này cũng giống thế sao? Đương nhiên là không. Hắn là người xuất thân từ Bản Thể Tông, lại thành công tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, thì làm sao có thể dùng đan dược để đạt đến cảnh giới này chứ? Tu vi của hắn tất nhiên là dùng nỗ lực của bản thân để đạt được. Một Hồn Thánh như vậy, lại là Hồn Thánh xuất thân từ Bản Thể Tông, thử hỏi sẽ đáng sợ đến mức nào? Hồn Hoàn bốn vạn năm, cấp bậc Hồn Hoàn này, thậm chí đã vượt qua cả Bất Phá Đấu La. Hồn Hoàn cao nhất của Trịnh Chiến cũng chỉ bốn vạn năm mà thôi.
Không ngờ trong thế hệ trẻ của Bản Thể Tông lại có người tài giỏi như vậy. Tất cả đội viên Đường Môn đều biến sắc. Ngay cả những người trên đài chủ tịch, từ Từ Thiên Nhiên, Kính Hồng Trần cho đến vị quốc sư thần bí kia, khi nhìn thấy bảy Hồn Hoàn trên người Long Ngạo Thiên thì hơi thở đều xuất hiện sự dao động.
Trước khi Long Ngạo Thiên xuất chiến, Vương Thu Nhi được coi là cường giả mạnh nhất đại hội lần này, cũng đại biểu cho lực chiến đấu mạnh mẽ nhất. Nhưng lúc này, cho dù Long Ngạo Thiên vẫn chưa chính thức động thủ thì người sáng suốt đều hiểu được, trình độ của hắn chắc chắn vượt qua Vương Thu Nhi. Chỉ là không biết Vũ Hồn của hắn đến cuối cùng là cái gì?
Cách trăm mét, khoảng cách xa như vậy đối với Long Ngạo Thiên chỉ là một cái chớp mắt.
Không có động tác dư thừa, cũng không sử dụng hồn kỹ, tay phải hắn nâng lên, từ trên không ấn xuống đỉnh đầu Hoắc Vũ Hạo.
Nhất thời, toàn bộ sàn thi đấu đều xuất hiện chấn động nhỏ, khi hắn đến ngay trước mặt Hoắc Vũ Hạo, Hoắc Vũ Hạo có cảm giác dường như đối thủ của mình không chỉ là Long Ngạo Thiên mà còn có tất cả không khí trong đài thi đấu, ngay cả ánh mặt trời cũng đối địch với hắn.
Cho dù không có dị tượng xuất hiện nhưng ở trong mắt Hoắc Vũ Hạo đã có cảm giác Thiên Địa biến sắc.
Đây là chiến kỹ của Thiên Nhân Hợp Nhất sao?
Hai tròng mắt Hoắc Vũ Hạo sáng rực rỡ, ngay cả Long Ngạo Thiên khi nhìn thấy cũng có chút kinh ngạc. Vì sao trong mắt của người thanh niên ngồi trên xe lăn này lại không lộ ra sự sợ hãi cùng kích động, mà lại tỏ ra vui mừng?
Tay phải nâng lên, chưởng nắm thành quyền. Người Hoắc Vũ Hạo hơi run lên, ngay sau đó, một đạo quang ảnh màu vàng kim phóng ra từ trên người hắn. Cả người hắn cũng hoàn toàn biến thành màu vàng kim, tựa như bức tượng được đúc ra từ vàng ròng.
Quang ảnh màu vàng kia, thân mình thon dài, tuy có phần hư ảo nhưng khi nó vừa xuất hiện Long Ngạo Thiên lại cảm nhận được, áp lực mà mình tạo cho Hoắc Vũ Hạo đều bị quang ảnh này hấp thu hết.
Quang ảnh này nhìn có chút quen thuộc, ba đôi cánh sau lưng mở ra, tóc dài tung bay, hai quyền đánh ra trước, chặn ngay trước bàn tay Long Ngạo Thiên.
- Phốc.
Không hề có âm thanh va chạm kịch liệt, mà trong nháy mắt khi hai bên tiếp xúc, lực lượng mà Long Ngạo Thiên phóng thích ra dường như kiềm hãm lại một chút. Nắm tay màu vàng kim sinh ra một lực hút vô cùng lớn, tựa như vòng xoáy cắn nuốt tất cả mọi thứ.
Hai ánh sáng vàng kim cùng bạch ngọc đang yên lặng lồng vào nhau chợt nổ bung, hóa thành hai tấm màn ánh sáng theo sát nhau lan tỏa ra xung quanh làm đài thi đấu phải rung chuyển.
Hoắc Vũ Hạo ngồi ngay ngắn trên xe lăn giống như một bức tượng điêu khắc, không có chút thay đổi nào. Mà quang ảnh màu vàng kim trước người hắn cũng bị nghiền nát ngay sau đó.
Long Ngạo Thiên vẫn đứng yên tại chỗ, mặc dù không hề bị thương tổn nhưng trong ánh mắt của hắn lại không dấu được sự kinh ngạc.
Đây không phải hồn kỹ, mà là một loại phương thức chiến đấu. Nhưng rốt cuộc phương thức chiến đấu này là gì? Đây cũng không phải chiêu thức do Long Thần Đấu La của Sử Lai Khắc Học Viện truyền lại, vì Quân Lâm Thiên Hạ mà Hoắc Vũ Hạo từng dùng lúc trước mới là chiêu thức Mục lão truyền lại. Đến cuối cùng là cái gì đây?
Cho dù là người có tu vi như Long Ngạo Thiên, tại thời khắc va chạm giữa hai bên cũng không thể tiến thêm được nửa bước. Mà cũng chỉ trong một cái chớp mắt tiếp theo, quang ảnh màu vàng kim lại ngưng tụ một lần nữa. Tay trái quang ảnh thu lại, tay phải vòng ngược lại đối diện với tay trái. Hai bàn tay xoay chuyển rồi từ từ kéo dãn khoảng cách, một vòng xoáy màu vàng kim có đường kính gần một thước được kéo ra từ khoảng cách giữa hai tay. Trong vòng xoáy vàng kim ấy, một quang ảnh kim sắc chợt bay ra, lao thẳng tới Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên lui về sau một bước, tay phải nâng lên cao, biến chưởng thành đao, trong phút chốc, cả cánh tay và thân thể hắn đều biến thành màu xanh ngọc. Phía sau lưng hắn, không khí dường như bị uốn cong trở nên vặn vẹo rồi ngưng tụ thành một trường đao. - Xẹt.
Âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, vòng xoáy vàng kim bị chém tan tành, trường đao bạch ngọc cũng trở thành hư ảo.
Lúc này, Long Ngạo Thiên lại thối lui về phía sau nửa bước, cả miệng lẫn mũi Hoắc Vũ Hạo đều tràn ra xử máu tươi.
Nhìn qua chỉ là sự va chạm rất bình thường nhưng so với việc sử dụng hồn kỹ thì còn nguy hiểm hơn gấp bội, vô cùng nguy hiểm.
Quang ảnh màu vàng kim liên tục bị phá nát, sắc mặt Hoắc Vũ Hạo đã trở nên tái nhợt. Nhưng tay phải hắn vừa thu lại ở trước ngực lại tiếp tục đẩy ra ngoài, quang ảnh vàng kim tiếp tục được ngưng tụ. Lúc này, hai tay của quang ảnh đặt ở trước ngực tạo thành hình chữ thập, một loại hơi thở xơ xác tiêu điều nháy mắt tràn ngập không gian xung quanh.
Sắc mặt Long Ngạo Thiên nháy mắt liền trở nên nghiêm nghị, hắn là cường giả đã tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cho dù tinh thần lực không bằng Hoắc Vũ Hạo nhưng ở linh giác của hắn lại không hề kém. Hắn cảm nhận được nguy cơ mà đối thủ mang lại.
Khi quang ảnh màu vàng kim vừa ngưng tụ trước người Hoắc Vũ Hạo, Long Ngạo Thiên đột nhiên cảm thấy trái tim mình co thắt, một lượng lớn huyết dịch được bơm ra động mạch làm tóc gáy của hắn dựng lên. Hắn có cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất vậy mà lại cảm thấy mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra trên lưng. Cảm giác này như bị một loại rắn mang kịch độc nhìn chằm chằm và dường như chỉ cần một ngụm của nó là có thể cướp đi tính mạng của hắn.
Làm sao có thể? Rõ ràng Tu vi của Hoắc Vũ Hạo không thể bằng mình, hồn lực lại bị tiêu hao nhiều như vậy. Làm sao hắn lại khiến mình có cảm giác như thế?
Mặc dù trong lòng Long Ngạo Thiên khiếp sợ, nhưng động tác lại là không hề chậm chạp. Mũi chân hắn khẽ điểm trên bề mặt, thân thể bay ngược về phía sau.
Cùng lúc đó, hai cánh tay hắn vòng ra trước người tạo thành một vòng tròn lớn, cả cánh tay đều biến thành bạch ngọc, trên bề mặt da ánh sáng không ngừng dao động. Sau lưng Long Ngạo Thiên, một hư ảnh hình người ngưng tụ. Đây đúng là Vũ Hồn bản thể thức tình lần thứ hai, cấp Bạch Ngân.
Trên thực tế, ngay cả Mục lão đều không biết rằng, Vũ Hồn bản thể thức tỉnh lần thứ hai của Bản Thể Tông có thể tiến hóa. Cấp bậc mạnh nhất khi thức tỉnh lần thứ hai là Bạch Ngân cấp, cũng chỉ có Bạch Ngân cấp mới có cơ hội ngay tại khi tu vi đột phá cảnh giới Phong Hào Đấu La tiến hóa thành Hoàng Kim cấp.
Hoắc Vũ Hạo suy đoán không sai, Long Ngạo Thiên người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Bản Thể Tông, cũng chính là người thừa kế chức vị Tông Chủ trong tương lai của Bản Thể Tông. Địa vị của hắn ở Bản Thể Tông rất cao, thậm chí còn cao hơn một số trưởng lão.
Nhìn Long Ngạo Thiên đột nhiên thi triển ra Vũ Hồn bản thể thức tỉnh lần thứ hai, trong khu chờ chiến của Tuyết Ma Tông, tất cả đội viên không khỏi đứng hết lên. Bọn họ không hiểu, vì sao đang chiếm thượng phong mà Long Ngạo Thiên lại đột nhiên làm như vậy?
Cũng đúng lúc này, quang ảnh màu vàng kim trước người Hoắc Vũ Hạo cũng di động. Hai cánh tay tạo thành cữ thập trước người nó quét ra, một đạo kim mang rất nhỏ bắt ra. Nơi đạo kim quang đi qua, không hề có bất cứ sự dao động nào, thậm chí cả một tiếng xé gió nhỏ nhoi cũng đều không có. Nếu không cẩn thận quan sát thì khó có thể phát hiện ra đạo kim quang này.
Ít nhất những người ở bên ngoài xem cuộc chiến đều không thấy được kim quang này, ngay cả ánh sáng khúc xạ chiếu đến nó dường như cũng bị hấp thụ hết.
Trên mặt Long Ngạo Thiên lộ ra vẻ trầm ngâm, trong phút chốc khi kim quang xuất hiện, hắn có cảm giác linh hồn mình đau đớn, đây căn bản là một đòn không thể né tránh. Nhưng đối với người tự cao như hắn, hắn cho rằng không cần sử dụng năng lực của Vô Địch Vòng Bảo Hộ. Làm cường giả mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Bản Thể Tông, ý niệm Vũ Hồn mạnh hơn Hồn Đạo Khí đã trở thành một chấp niệm vô cùng kiên định. - Xẹt.
Bạch quang bảo hộ quanh thân thể Long Ngạo Thiên, chính là năng lượng mãnh liệt do Vũ Hồn thức tỉnh lần thứ hai phóng ra, nhưng không ngờ trong phút chốc bị đâm rách giống như quả bóng hơi nổ tung, hóa thành những mảnh ánh sáng trắng vỡ vụ tràn ra xung quanh. Bản thân hắn cũng đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cả người run rẩy, ánh sáng trắng cũng càng dao động mãnh liệt.
Đối mặt với sự thay đổi của Long Ngạo Thiên, bên kia, tình hình của Hoắc Vũ Hạo cũng không hề khả quan. Sau khi đánh ra một chiêu kia, ánh sáng vàng kim ngưng tụ xung quanh thân thể hắn chợt nhạt đi rồi biến mất. Sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, phải nhờ vào sự nâng đỡ của xe lăn Hoàng Kim Thụ mới không ngã xuống, hắn há miệng thở hổn hà hổn hển, ngay cả ánh sáng của Linh Mâu cũng ảm đạm.
Nhưng đôi mắt của hắn từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm đối thủ. Trong lòng hắn âm thầm cảm thán, đây là lần đầu tiên mình sử dụng tuyệt kỹ này, nhưng kết quả chỉ sợ. . . - Phốc.
Thân thể Long Ngạo Thiên đột nhiên run lên, một ngụm máu tươi từ trong miệng hắn phun ra. Nhưng ngụm máu tươi này của hắn vô cùng kỳ dị, sau khi phun ra, nó lập tức hóa thành vô số giọt máu tươi bay tán loạn ra tứ phía, nơi máu tươi đi qua, không khí phát ra những tiếng "Xuy xuy". Khi rơi trên mặt đất tạo ra những lỗ nhỏ li ti sâu không thấy đáy.
Thân thể chuyển động, sắc mặt Long Ngạo Thiên cũng tái đi vài phần, ánh mắt hắn nhìn vào Hoắc Vũ Hạo trở nên vô cùng ngưng trọng. Tay phải Long Ngạo Thiên nâng lên, quang mang màu trắng lại xuất hiện.
Long lão đại có thể bị thương? Trong lòng đội viên Tuyết Ma Tông đều chấn động, hơn nữa nhìn xem tình trạng bây giờ, Long Ngạo Thiên còn có chút không ổn. Bọn họ cũng không ngờ tới, Hoắc Vũ Hạo có thể làm Long Ngạo Thiên bị thương như vậy. - Ta nhận thua.
Thanh âm suy yếu của Hoắc Vũ Hạo vang lên, hắn giơ tay hướng đến trọng tài Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến.
Sau hai trận thắng liên tiếp, cuối cùng Hoắc Vũ Hạo cũng thua trong tay cường giả đệ nhất trong thế hệ trẻ Bản Thể Tông, Long Ngạo Thiên. Một trận chiến này, Long Ngạo Thiên không hề sử dụng toàn lực, nhưng hắn ta vẫn bị một chiêu cuối cùng của Hoắc Vũ Hạo làm bị thương.
Vương Đông Nhi là người đầu tiên xông lên đài thi đấu, nàng đi đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo hướng nàng mỉm cười, ý nói mình không có việc gì. Đúng lúc Vương Đông Nhi muốn giúp Hoắc Vũ Hạo xuống đài, Long Ngạo Thiên đột nhiên nói: - Chờ một chút.
Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn về phía hắn, trong mắt Đông Nhi chợt tràn đầy địch ý cùng cảnh giác. Đối thủ này quá mạnh, quả thật đã vượt qua phán đoán của Đường Môn.
Ánh mắt thâm thúy của Long Ngạo Thiên nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo:
- Có thể cho ta hỏi một chút, thân ảnh màu vàng kim kia là phương thức chiến đấu của bản thân ngươi?
Hoắc Vũ Hạo hơi hơi gật đầu.
Long Ngạo Thiên nói :
- Ngươi rất mạnh, trong thế hệ của chúng ta bây giờ, người là người đầu tiên cho ta cảm giác gặp phải địch thủ. Đáng tiếc là thân thể hạn chế năng lực của ngươi, nếu không, ngươi sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất trong tương lai của ta. Nếu có một ngày, ngươi có thể đứng lên, ta hi vọng có thể đánh với ngươi một trận nữa.
Hoắc Vũ Hạo cười nhạt một tiếng:
- Nhất định sẽ có cơ hội này.
Lúc nói, ánh mắt hắn dường như tỏa sáng một lần nữa. Trận chiến này quả thật hắn đã muốn toàn lực ứng phó, phải đối đầu với cường địch nhưng tất cả bài tẩy của hắn cũng chưa ra hết. Dù sao thì phía sau vẫn còn trận đoàn chiến, quan trọng hơn là, nếu như tất cả bài tẩy của hắn đều mở ra thì khi phải đối mặt với Thánh Linh Tông sẽ phải ứng phó thế nào?