Đấu La Đại Lục 2

Chương 678 Quá mức mạo hiểm lại là… (1)

Chương 358: Quá mức mạo hiểm lại là. . . (thượng) Duyên Hải Thần trên hồ Hải Thần đối với Ninh Thiên mà nói, có thể xem như một sự kiện vô cùng nhục nhã! Khiến nàng một mực khắc sâu vào lòng. Mà lần này lâm vào Càn Khôn Vấn Tình Cốc, nàng nghe được Vu Phong trực tiếp thổ lộ, tâm tình trở nên cực kỳ phức tạp. Nhưng đối với phần tình yêu của Vu Phong quả thực cũng có mấy phần cảm động. Nàng tự nghĩ, nếu như mình là nam nhân thì tốt biết bao! Ngay lúc trong đầu Ninh Thiên đang suy nghĩ miên man, luân bàn trước mặt nàng rốt cục cũng ngừng lại, một ký hiệu quen thuộc đã từng xuất hiện lại hiện ra ở trước mặt nàng. Ký hiệu này có hình dạng bờ môi mà Từ Tam Thạch từng rút phải. Nàng ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn về phía Vu Phong. Vu Phong cũng đồng dạng đang nhìn về phía nàng. Chỉ bất quá, trong mắt Vu Phong lại hiện lên một tia mừng rỡ. ----------------------------------------- Ọe, ọe...... Âm thanh buồn nôn tiếp tục vang lên, trọn vẹn kéo dài vài phút đồng hồ mới miễn cưỡng dừng lại. Bối Bối và Từ Tam Thạch nhìn hằm hằm đối phương, đồng thời ngửi thấy mùi hôi thối trên người bản thân, phiền muộn đã đến đỉnh điểm. Bất quá, nhìn vào dáng vẻ chật vật của nhau, nét mặt của bọn hắn từ phiền muộn dần dần biến thành run rẩy, cuối cùng lại... Ha Ha Ha Ha.... - Thực tế chứng minh, ca đối với ngươi một chút hứng thú đều không có. Từ Tam Thạch kiêu ngạo nói ra. Bối Bối cả giận nói: - Đánh rắm, chẳng lẽ ta có hứng thú đối với ngươi hay sao? Ngươi quả là tên hỗn đản, ngươi nhìn ngươi phun đầy thân ta này. Nhanh làm sạch cho ta, khó chịu chết rồi. Đây là nơi nào? Dứt lời, hai người cũng kịp phản ứng, bắt đầu đánh giá hết thảy xung quanh. Địa phương bọn hắn xuất hiện là trong một vùng phế tích, xung quanh đều là tường đổ, lại giống như bên trong một tòa trong thành thị, tình huống hoàn toàn khác biệt so với hai vòng trước đó trong Càn Khôn Vấn Tình Cốc. Từ Tam Thạch thôi động hồn lực, một đạo ánh sáng màu đen đảo qua trên thân hai người, năng lực đặc hữu thuộc tính Thủy của Huyền Vũ thanh tẩy dơ bẩn trên thân hai người. Bối Bối cũng thôi động hồn lực lôi điện của bản thân, tiêu trừ mùi vị khó ngửi trong không khí . - Nơi này tựa như là... Từ Tam Thạch và Bối Bối liếc nhau, bởi vì bọn hắn đều cảm thấy kiến trúc nơi đây có chút quen mắt, lại hướng phía đằng xa nhìn lại, từng tòa kiến trúc cao lớn rốt cục khẳng định suy đoán trong lòng bọn hắn. - Minh Đô? Hai người hoảng hốt, trăm miệng một lời nói ra. Cũng ngay lúc này, thanh âm bình thản trong Càn Khôn Vấn Tình Cốc làm bọn hắn thống khổ muốn chết đồng thời vang lên trong đầu của bọn họ: - Quá mức mạo hiểm bắt đầu. Đề mục mạo hiểm, xông ra trùng vây. Yêu cầu xông ra khỏi Minh Đô, quay về bên trong Tây Sơn là thông qua quá mức mạo hiểm. Vị trí, hoàn cảnh hiện tại của các ngươi là chân thực, nếu như tử vong trong quá trình tiến hành khảo hạch, sẽ thật sự tử vong. Quá ba ngày chưa quay về phạm vi Tây Sơn, khảo hạch thất bại, trừng phạt là tử vong. Khảo hạch bắt đầu. Âm thanh lập tức biến mất, ở phía góc trái trên cùng trong tầm mắt của bọn họ hiện ra một cái đồng hồ cát màu vàng nhạt, cát sỏi bắt đầu chầm chậm chảy xuống. Đồng hồ cát hiển nhiên là dùng để tính thời gian, đồng thời cũng đang nhắc nhở bọn hắn, lúc này bọn hắn vẫn như cũ đang bị Càn Khôn Vấn Tình Cốc khống chế.... Cảm thụ được hết thảy biến hóa, Bối Bối và Từ Tam Thạch suýt nữa phải nói tục. Cho dù dùng đầu ngón chân vẫn có thể đoán được tình huống hiện tại của Minh Đô như thế nào. Vừa mới trải trận đại bạo tạc mang tính hủy diệt, tất nhiên sẽ giới nghiêm toàn thành, không chừng đã có quân đội và cường giả Minh Đô đang dò xét ngay phụ cận. Tu vi của hai người bọn họ đúng là không yếu, nhưng mà nơi này chính là thủ đô của người ta a! Muốn một lần nữa trốn vào Tây Sơn dễ lắm sao? - Trước tiên chúng ta lập kế hoạch một chút. So với Từ Tam Thạch thì Bối Bối tỉnh lại từ trong cơn giận nhanh hơn một chút, gọi Từ Tam Thạch tỉnh lại. Từ Tam Thạch cũng hiểu ý, nhẹ gật đầu. Bọn họ đều là tinh anh của nội viện Sử Lai Khắc, đối mặt với tình thế nguy hiểm, sau khoảnh khắc nóng giận ngắn ngủi liền khôi phục tỉnh táo, hai người nhìn xung quanh, vội vàng tìm tới một góc tường tương đối bí mật để ẩn giấu bản thân. Bối Bối có chút bất đắc dĩ nói: - Cũng may là còn cho chúng ta thời gian ba ngày, mà không phải là ba canh giờ. Từ Tam Thạch trợn trắng mắt, lên tiếng: - Thương thế của ngươi thế nào? Bối Bối lên tiếng: - Miễn cưỡng có thể động thủ. Ngươi thì sao? Từ Tam Thạch cười khổ nói: - Vẫn còn mạnh hơn ngươi một chút, đoán chừng còn có khoảng bảy phần mười sức chiến đấu. Cầu nguyện chúng ta đừng quá mức xui xẻo, nói không chừng vẫn có cơ hội lừa gạt ra ngoài. Đúng lúc này, từng tiếng bước chân vang lên: - Mau qua bên này xem có người bị thương không. Bên đó cũng tìm xem. Ánh mắt của Bối Bối nhìn vào Từ Tam Thạch lập tức trở nên quái dị, thấp giọng gầm lên: - Sau này ngươi ngậm cái miệng quạ đen lại cho ta! - Khụ khụ... --------------------------------------------- Ánh sáng lóe lên, Đái Hoa Bân bỗng nhiên trống rỗng xuất hiện trong một quân doanh. Hắn kinh ngạc phát hiện trên người mình vậy mà đổi thành một thân quân trang. Lúc này đang đứng ở bên ngoài một túp lều lớn, xung quanh là một màu đen kịt, thời gian hẳn là ban đêm. Nơi này là... Nhìn vào hoàn cảnh có chút quen thuộc, Đái Hoa Bân không khỏi có chút ngây người. Hắn thậm chí hoài nghi mọi thứ vừa trải qua trước đó đều là nằm mơ, mà mọi chuyện trước mắt mới là chân thực. Đáng tiếc, thực tế luôn luôn tàn khốc, thanh âm bình thản của Càn Khôn Vấn Tình Cốc vang lên: - Quá mức mạo hiểm bắt đầu, đề mục mạo hiểm, cứu vớt. Phụ thân của ngươi, Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo sẽ gặp phải thích khách ám sát, ngươi nhất định phải ngăn cản thích khách, giúp phụ thân thoát khỏi nguy hiểm. Hiện tại ngươi là thân vệ của phụ thân ngươi, không ai có thể nhận ra thân phận thật sự của ngươi. Ngươi chỉ có thể dựa vào thực lực và trí tuệ của bản thân. - Khảo hạch này là một sự kiện chân thật, nói cách khác, nếu như ngươi không thể cứu được phụ thân của mình, chẳng những ngươi vì khảo hạch thất bại mà tử vong, phụ thân ngươi cũng đồng dạng sẽ chết. Sau năm phút, phụ thân ngươi sẽ dẫn người ra ngoài tuần tra, một khắc đồng hồ sau đó ngươi có thể khôi phục năng lực nói chuyện. Ngươi sẽ không cách nào ngăn cản phụ thân mình ra ngoài, mà địch nhân lúc nào cũng có thể sẽ xuất hiện. Điều kiện hoàn thành quá mức mạo hiểm, bảo hộ Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo quay về quân doanh. Nếu Bạch Hổ Công Tước tử vong, khảo hạch thất bại, trừng phạt là tử vong. Đái Hoa Bân nghe thanh âm nói ra bố trí khảo hạch không khỏi trợn mắt hốc mồm, bản thân lại bị đưa đến Minh Đấu sơn mạch cách xa ngàn dặm, đến chỗ đại doanh của phụ thân. Hơn nữa phụ thân còn không cách nào nhận ra mình, đồng thời còn phải bị ám sát. Chuyện này, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra đây? Thời điểm trong đầu hắn đang nghĩ loạn lên, đột nhiên, thân thể của một tên thân vệ bên cạnh hắn đột nhiên run lên, ngay sau đó, một cỗ khí tức quen thuộc lập tức truyền đến. Đái Hoa Bân chăm chú nhìn vào hắn, lập tức hoảng hốt phát hiện, tên thân vệ vậy mà biến thành bộ dáng Chu Lộ. - Lộ Lộ? Đái Hoa Bân há mồm muốn kêu gọi, lại phát hiện bản thân căn bản không phát ra được thanh âm nào. Mà lúc này Chu Lộ cũng đã nhìn thấy hắn. Trong đôi mắt đẹp toát ra vẻ kích động, chợt lách người đến, lập tức nhào vào trong ngực hắn, nước mắt không khống chế được mà tuôn rơi. Mặc dù hai người đều không thể nói chuyện, nhưng qua nét mặt của Chu Lộ, Đái Hoa Bân cũng nhìn ra được nàng hẳn đã tha thứ cho hắn. Nhưng cũng ngay lúc này, thân thể Chu Lộ cứng đờ, vẻ cảm động trong mắt dần dần bị vẻ chấn kinh thay thế, hiển nhiên, nàng cũng nghe thấy cái gì đó. Chu Lộ kéo tay Đái Hoa Bân, vội vàng ngồi xổm người xuống, ngón tay nhanh chóng vẽ trên mặt đất. Từng dòng chữ nhỏ nhắn xuất hiện trước mắt Đái Hoa Bân. Đái Hoa Bân trợn mắt hốc mồm nhìn nàng, đề mục quá mức mạo hiểm của Chu Lộ vậy mà giống hắn như đúc. - Ngươi là đồ ngốc a! Ngươi hẳn phải được thông quan, tại sao lại theo ta? Trong mắt Đái Hoa Bân tràn đầy lo lắng, viết lên mặt đất. Chu Lộ hướng hắn nhẹ nhàng lắc đầu, khóe miệng lại hiện ra một nụ cười, ngẩng đầu hôn trên gò má hắn một cái, sau đó viết bốn chữ, trên mặt đất: - Đồng sinh cộng tử. Đái Hoa Bân chấn động toàn thân, nhìn Chu Lộ thật sâu, dùng sức hướng nàng gật đầu. Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng tiếng kèn vang lên. Đái Hoa Bân chính là con trai của Bạch Hổ Công Tước, lúc còn rất nhỏ đã từng tới chỗ quân đội, tự nhiên hiểu được kèn lệnh này có ý tứ gì. Đây là hiệu lệnh tập kết, mà lại còn là hiệu lệnh đặc biệt nhằm vào Bạch Hổ Thân Vệ. Quả nhiên, lượng lớn Bạch Hổ Thân Vệ nhanh chóng hành động, hai người bọn họ lúc này đều mang trên người trang phục của Bạch Hổ Thân Vệ, vội vàng chạy theo dòng người. Phụ thân sắp phải gặp chuyện, làm sao bây giờ? Ta bây giờ nên làm gì? Đái Hoa Bân phát hiện lúc này trong lòng minh có chút mờ mịt. Lúc này, hắn không cách nào nói chuyện, coi như hắn có thể nói chuyện, dưới tình huống phụ thân không cách nào nhận ra mình, chạy tới nói cho hắn biết sắp bị ám sát, với tính tình của phụ thân sẽ tin tưởng mình sao? Đáp án hiển nhiên là không. Đái Hoa Bân cho tới bây giờ chưa từng đối mặt qua tình thế nguy hiểm như thế này, đầu hắn trong lúc nhất thời vô cùng hỗn loạn, không biết nên làm thế nào cho phải. Nhưng hắn rất rõ ràng, địa phương quỷ dị này tuyệt đối không là nói đùa. Hơi bất cẩn một chút, không những mình và Chu Lộ phải chết, ngay cả phụ thân cũng.... Nghĩ tới đây, Đái Hoa Bân đành phải lên dây cót tinh thần. Bạch Hổ Thân Vệ chính là cận vệ tinh nhuệ nhất dưới trướng Bạch Hổ Công Tước, rất nhanh, đại đội Bạch Hổ Thân Vệ đã tập kết hoàn tất. Xa xa, Đái Hoa Bân nhìn thấy phụ thân một thân quân phục đứng trước lều lớn, khuôn mặt lạnh lùng. Đã có người hầu dắt tọa kỵ Bạch Hổ Câu thần tuấn vô cùng tới trước mặt hắn. Ánh mắt sâm nhiên của Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo đảo qua nhóm Bạch Hổ Thân Vệ trước mặt, nhẹ gật đầu, lên tiếng: - Lâm thời hòa bình cũng không để cho các ngươi lười biếng, ta rất hài lòng. Tốt, tiểu đội thứ nhất theo ta đi tuần. Những người khác về doanh nghỉ ngơi. Xuất phát. Dứt lời, mũi chân hắn đạp xuống đất, đã ngồi lên Bạch Hổ Câu, bốn tên cận thân thị vệ đứng cạnh bên cũng riêng phần mình lên ngựa. Tiểu đội thứ nhất của Bạch Hổ Thân Vệ cũng lập tức chạy về hướng ngựa của bản thân, tuần tự lên ngựa. Đi theo Bạch Hổ Công Tước cùng nhau rời doanh địa. Không hề nghi ngờ, Đái Hoa Bân và Chu Lộ đều là đội viên trong tiểu đội thứ nhất. Bạch Hổ Thân Vệ có thể nói là gia tướng của Bạch Hổ Công Tước, coi như chiến tranh kết thúc, Bạch Hổ Công Tước không đảm nhiệm chức vụ nguyên soái nữa, thì Bạch Hổ thân vệ cũng sẽ một mực đi theo bên cạnh hắn. Trong Bạch Hổ Thân Vệ, mỗi một tiểu đội đều có một trăm người. Năm tiểu đội tạo thành một trung đội. Ba trung đội tạo thành một đại đội. Toàn bộ Bạch Hổ Thân Vệ Đoàn tổng cộng có ba đại đội phối hợp tả hữu, tương đương với binh lực của một sư đoàn, còn có một số binh chủng đặc thù. Đây cũng do Đái Hạo thân là Bạch Hổ Công Tước, bản thân được điều phối binh sĩ tới mức cực hạn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất