Đấu La Đại Lục 2

Chương 763 Khắp nơi biến hóa (1)

Nam Thủy Thủy ôm nữ nhi, than nhẹ một tiếng, nói: - Chúng ta hộ pháp cho hắn đi. Mặc dù ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nếu như ta đoán không sai, hẳn là người yêu của hắn hi sinh bản thân, tác thành cho hắn. Còn nguyên nhân vì sao trên người hắn lại xuất hiện cảnh tượng kỳ dị như thế, thì chúng ta cũng không biết được gì rồi. Đối với hắn hẳn không phải là chuyện xấu, chỉ là người yêu của hắn thật đáng thương. . ., cũng vì cứu ta, ôi. . . Nam Thủy Thủy biết, lần này Địa Long Môn thiếu nhân tình Hoắc Vũ Hạo thật sự là quá lớn. Hoắc Vũ Hạo cứu ra tất cả đệ tử dự thi của Địa Long Môn, còn bao gồm cả môn chủ là nàng. Cũng vì thế mà phải hi sinh tính mạng bạn lữ của hắn. Dạng đại ân như thế, làm sao mà hồi báo đây! - Cái gì? Mã Tiểu Đào nhìn vào tam trưởng lão và tứ trưởng lão, cả người đã hoàn toàn ngốc trệ. Đối với nàng mà nói, tin tức mới vừa nhận được đơn giản giống như sét đánh ngang tai. Vũ Hạo bị mai phục, vây công, phải thiêu đốt Tinh Thần Hải, nương theo năng lực đặc thù xông ra trùng vây, lại còn chẳng biết đi đâu? Thiêu đốt Tinh Thần Hải? Thiêu đốt Tinh Thần Hải! Điều này có ý nghĩa gì, Mã Tiểu Đào vốn xuất thân từ học viện Sử Lai Khắc làm sao có thể không biết a! Vũ Hạo! Vũ Hạo! Thân thể của Mã Tiểu Đào run rẩy nhè nhẹ, khí tức khủng bố trên người nàng không ngừng bùng nổ. - Thánh Nữ, người không sao chứ? Chung Ly Thiên thấp giọng hỏi. Trong mắt Mã Tiểu Đào lấp lóe tà quang, lạnh lùng nhìn thoáng qua tam trưởng lão và tứ trưởng lão, từng chữ nói ra: - Hai vị Phong Hào Đấu La mà ngay cả một Hồn Vương đều lưu không được, hai vị thật sự có bản lãnh a! Truy, đuổi theo cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Dứt lời, đôi cánh Phượng Hoàng của nàng bỗng nhiên mở ra, cả người lập tức hóa thành một con Hỏa Phượng Hoàng khổng lồ, bay theo hướng tam trưởng lão kể lại, nhanh chóng bay về phương hướng Hoắc Vũ Hạo biến mất. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Hải Duyệt Thành. Bến cảng vẫn hoàn toàn bận rộn như trước đây, hàng hóa vận chuyển, hải thuyền nhập, xuất cảng. Một chiếc thuyền chuyên chở có thể tích khổng lồ đang tiến hành kiểm kê nhân số. Trong khoang thuyền rộng lớn nằm ngổn ngang rất nhiều người, một chút người có trạng thái tinh thần hơi tốt mới có thể miễn cưỡng khoanh chân ngồi xuống. Nhưng bất luận là người đang nằm, hay đang ngồi, trong ánh mắt mỗi người đều lộ ra vẻ hưng phấn. Sự hưng phấn của bọn hắn, xuất phát từ tự do! Từ Tam Thạch, Hòa Thái Đầu, Diệp Cốt Y, Kinh Tử Yên bốn người kiểm kê nhân số, bọn hắn lúc này sắc mặt đều có chút ngưng trọng, Quý Tuyệt Trần thì đang ở bên ngoài khoang thuyền canh giữ, tránh cho có sự tình ngoài ý muốn phát sinh. Lần hành động cứu viện này có thể nói là vô cùng thuận lợi, ít nhất theo bọn hắn nghĩ là như vậy. Toàn bộ quá trình hoàn toàn dựa theo kế hoạch của Hoắc Vũ Hạo hoàn mỹ tiến hành. Hết thảy cứu ra đến gần sáu trăm người, vì mê hoặc truy binh, có hơn mười vị cường giả tông môn hoặc là lão sư học viện lưu lại đoạn hậu, dẫn dắt truy binh đi nơi khác. Có thể nói, hơn 95% con tin được cứu vớt đều đã chạy tới Hải Duyệt Thành tụ hợp. Bởi vì phi hành hết tốc lực, cùng với thân thể bị ngược đãi trong thủy lao, bọn hắn hiện tại cũng đã mệt rã rời. Nhưng ở đầy đủ đồ ăn và uống nước duy trì, không bao lâu, bọn hắn liền có thể hoàn toàn khôi phục sức chiến đấu. Nhưng cho dù như thế, Từ Tam Thạch bọn hắn lại không có một chút cao hứng nào, bởi vì, cho tới bây giờ, Hoắc Vũ Hạo và Nam Thu Thu còn chưa trở lại. Nói cách khác, bọn hắn đã không có khả năng chạy đến Hải Duyệt Thành hội hợp. Đối với loại tình huống này, Hoắc Vũ Hạo cũng sớm có bàn giao. Chỉ cần con tin đến đông đủ thì bọn hắn lập tức lái thuyền rời đi, hắn và Nam Thu Thu sẽ nghĩ biện pháp khác trở về học viện. Mặc dù đã an bài từ trước, nhưng tin tức do Hòa Thái Đầu mang tới vẫn khiến tâm tình mỗi người nặng nề. Một chi quân đoàn hồn đạo sư cấp Thú Vương tiến vào chiếm giữ đã khiến cục diện khó bề phân biệt, hiện tại tình huống của Vũ Hạo và Nam Thu Thu đến tột cùng là như thế nào bọn hắn cũng không biết, lúc này căn bản không liên lạc được. Bọn hắn đương nhiên hy vọng có thể đợi đến khi Vũ Hạo trở về rồi mới xuất phát, chỉ như thế mới khiến mọi người đều vui vẻ, hành động lần này mới xem như hoàn mỹ vô khuyết. - Các ngươi đều đến từ học viện Sử Lai Khắc sao? Cảm ơn các ngươi. Một lão giả tuổi chừng lục tuần đứng lên, nghênh tiếp Từ Tam Thạch đang kiểm kê nhân số, trong mắt tràn ngập cảm kích nói ra. Từ Tam Thạch đè xuống bất an trong lòng, mỉm cười nói: - Người đừng khách khí, đế quốc Nhật Nguyệt lần này dụng tâm hiểm ác, vậy mà không để ý quy tắc đại tái truyền thừa nhiều năm trên đại lục, cưỡng ép cầm tù nhiều người như vậy, Sử Lai Khắc và Đường Môn chúng ta nào có thể ngồi nhìn? Trong mắt lão giả lóe lên một đạo hàn quang: - Đế quốc Nhật Nguyệt, hay cho một đế quốc Nhật Nguyệt. Bọn hắn thật xem bằng vào hồn đạo khí liền có thể xưng bá toàn bộ đại lục sao? Bọn hắn tính toán còn sớm lắm. Đế quốc Nhật Nguyệt há có thể sánh được với nội tình của Đấu La Đại Lục chúng ta? Từ Tam Thạch nhẹ gật đầu, lên tiếng: - Chỉ cần chúng ta đoàn kết nhất trí, đế quốc Nhật Nguyệt coi như có khởi xướng chiến tranh xâm lược, chúng ta cũng sẽ không thua cho bọn hắn. Ngài nghỉ ngơi trước nghỉ ngơi đi, chờ một lúc nữa chúng ta lập tức lái thuyền rời đi. - Được, cảm ơn. Chuyện lần này, chúng ta sẽ một mực ghi nhớ, tương lai chỉ cần học viện Sử Lai Khắc hô ứng một tiếng, chúng ta nhất định không chối từ. Thanh danh của Đường Môn lúc này dù sao cũng còn quá nhỏ, so với học viện Sử Lai Khắc đứng sừng sững vạn năm còn xa xa không đủ. Bởi vậy, mặc dù Từ Tam Thạch bọn hắn đã mấy lần nhắc tới, bọn hắn chẳng những đến từ học viện Sử Lai Khắc, cũng tới từ Đường Môn. Nhưng đại đa số người vẫn chỉ là đem phần ân đức này ghi trên người học viện Sử Lai Khắc. Hòa Thái Đầu từ một bên khác đi tới, cùng Từ Tam Thạch thẩm tra đối chiếu một chút nhân số. Đến lúc này còn còn kém mười hai người không chạy tới, hiển nhiên, mười hai người này chỉ sợ vĩnh viễn cũng không cách nào chạy đến. - Tam Thạch, đến giờ rồi. Hòa Thái Đầu có chút chật vật nói ra câu nói này. Mặc dù bài danh trong Thất Quái của Hòa Thái Đầu còn ở trước Từ Tam Thạch, nhưng trong địa vị Đường Môn, Từ Tam Thạch lại hơi cao hơn hắn. Nhìn vào các con tin trong khoang thuyền, Từ Tam Thạch mãnh liệt cắn răng một cái, trầm giọng nói: - Lái thuyền! Mấy phút sau, neo sắt khổng lồ được đám thủy thủ chậm rãi kéo lên, thuyền hàng to lớn chậm rãi ra khỏi hải cảng, đi về hướng biển cả vô biên vô tận. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Đế quốc Nhật Nguyệt, hoàng cung. - Cái gì? Con tin trốn thoát? Thanh âm luôn luôn bình thản của Từ Thiên Nhiên đột nhiên tràn đầy lực xuyên thấu, chấn động đến toàn bộ nóc đại điện cũng hơi phát run. Từ Thiên Nhiên một thân trường bào màu vàng óng, lúc này sắc mặt âm trầm như muốn chảy ra nước, ánh mắt băng lãnh nhìn vào mấy người đang quỳ rạp xuống đất, trong ánh mắt đã phủ đầy sát cơ. Quỳ gối phía dưới, có đoàn trưởng quân đoàn hồn đạo sư Tà Quân, cùng với hai đoàn trưởng quân đoàn hồn đạo sư trú đóng ở xung quanh Nhật Thăng Thành. - Nói, chuyện gì xảy ra? Đem tình huống nói rõ ràng cặn kẽ. Từ Thiên Nhiên lúc này thản nhiên nói. Trong khoảng thời gian ngắn mà hắn đã khôi phục tỉnh táo. Nhưng ai cũng có thể cảm giác được, đây chỉ là khoảng lặng trước bão táp mà thôi, nếu như không nói rõ ràng sự tình, hoặc là trong quá trình có cái gì sai lầm, chỉ sợ ngay lập tức sẽ có đầu người rơi xuống. Quất Tử ngồi bên người Từ Thiên Nhiên, sắc mặt của nàng cũng có chút khó coi, có Thánh Linh Giáo và hai cái quân đoàn hồn đạo sư trông giữ, còn có quân đoàn hồn đạo sư cấp Thú Vương Tà Quân am hiểu nhất là tốc độ tùy thời trợ giúp, thế mà khiến mấy trăm tên con tin chạy không còn một người, đây quả thực là vô cùng nhục nhã a! Huống chi, tác dụng của đám con tin cực lớn, có thể làm cho tam quốc Đấu La Đại Lục ném chuột sợ vỡ bình, đồng thời, những người này lưu lại đế quốc Nhật Nguyệt, tương đương với việc khiến lực lượng hồn sư cao tầng trong tương lai của tam quốc Đấu La Đại Lục nhận lấy hạn chế cực lớn. Hiện tại người đều đã chạy mất, tất cả kế hoạch đều phải thay đổi, biên cảnh bên đó càng tùy thời có khả năng bộc phát trả thù đến từ tam quốc! Mấy vị đoàn trưởng quân đoàn hồn đạo sư lập tức bắt đầu báo cáo, mỗi người bọn họ đều phụ trách một phần, lời nói của ba người cộng lại, cơ bản liền nói rõ ràng toàn bộ quá trình chạy trốn của con tin. - Người đâu, mời quốc sư đến nghị sự. Nghe xong ba tên đoàn trưởng, Từ Thiên Nhiên lạnh lùng phân phó. Lập tức có thị vệ chạy như điên đi truyền đạt tin tức. Từ Thiên Nhiên hai mắt híp lại, trong mắt lộ ra vẻ suy tư, cầm tù con tin, địa phương mấu chốt nhất đều do Thánh Linh Giáo hoàn thành, còn cần có dược vật tán đi hồn lực của hồn sư. Nhưng cuối cùng lại làm cho người ta chạy sạch sẽ, Thánh Linh Giáo làm ăn cái gì không biết? Hai vị tà hồn sư cấp bậc Phong Hào Đấu La vậy mà đều không thể giữ vững bên trong, thậm chí ngay cả tranh thủ thời gian cho viện quân đều không làm được sao? Hơn nữa, cuối cùng người đến cứu viện lại còn trốn thoát. Hai tên Phong Hào Đấu La lưu không được một Hồn Vương, chuyện này ai sẽ tin tưởng? - Thân phận của người thiêu đốt tinh thần lực của bản thân để bỏ chạy đã điều tra xong chưa? Từ Thiên Nhiên lạnh lùng hỏi. Đoàn trưởng quân đoàn hồn đạo sư Tà Quân, Vương Dịch Hành cung kính nói: - Đã điều tra xong. Người này hẳn là đến từ học viện Sử Lai Khắc, hoặc là nói đến từ Đường Môn. Trước đây không lâu còn lấy danh nghĩa Đường Môn tham gia Hồn Sư Tinh Anh Đại Tái. Nghe được câu này, trên gương mặt vốn bình thản của Quất Tử lập tức động dung. Một cỗ dự cảm bất tường tự nhiên sinh ra. - Bởi vì từng tham gia đại tái, cho nên có thủ hạ của ta nhận ra hắn, tên của hắn là Hoắc Vũ Hạo. Chỉ là thời điểm dự thi, hắn vẫn đang ngồi xe lăn. Thời điểm hắn xuất hiện vào tối hôm qua lại cử động bình thường, nhưng cơ hồ có thể khẳng định là cùng một người. Tường thành do người khống chế năng lực băng làm nổ tung, mà theo chúng ta điều tra, bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng am hiểu năng lực Cực Hạn Băng. Nghe câu nói này, Quất Tử chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, suýt nữa từ trên ghế tẻ xuống. Nghe được Hoắc Vũ Hạo xuất hiện, đối với nàng mà nói vốn là chuyện tốt, lúc trước mấy người Hoắc Vũ Hạo lâm vào Càn Khôn Vấn Tình Cốc liền không có tin tức. Mấy tháng qua, Quất Tử thậm chí đã từng lặng lẽ phái người đi tìm qua, nhưng một điểm kết quả đều không có. Lần này tuy Hoắc Vũ Hạo mặc dù xuất hiện, nhưng lại là tình huống thân lâm tuyệt cảnh a! Vũ Hạo, là Vũ Hạo. Hắn làm sao lại tới cứu viện con tin. Còn thiêu đốt tinh thần lực của mình? Hắn, hắn thế nào. . . Quất Tử cũng không còn cách nào bình tĩnh, nàng lúc này chỉ cảm thấy như đang ngồi bàn chông. Nghe Vương Dịch Hành nói, vốn Từ Thiên Nhiên còn đang cực độ tức giận hơi sững sờ, hơi suy tư một chút, lên tiếng: - Người này ta có ấn tượng. Đúng, thời điểm tranh tài hắn còn đang ngồi xe lăn. Là hắn dẫn dắt Đường Môn nhiều lần sáng tạo kỳ tích, cuối cùng ngay cả Thánh Linh Tông chiến đội đều đánh bại. Sau đó liền theo người của học viện Sử Lai Khắc cùng một chỗ mất tích.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất