Hai đạo kim ngân song sắc ánh sáng xen lẫn nhau, hóa thành hai tia sáng mảnh khảnh trên không trung, lập tức bắn ra nhanh như chớp. Điểm đáng sợ nhất của Nhật Nguyệt Thần Châm nằm ở chỗ nó có thể đem năng lượng khổng lồ áp súc thành một tia sáng. Một khi đạo ánh sáng này trúng đích, lực phá hoại cũng tự nhiên là kinh khủng nhất.
Đái Hạo trước đó từng cứng đối cứng qua, tất cả hồn đạo khí phòng ngự trên người toàn bộ vỡ vụn, hơn nữa còn thụ thương không nhẹ.
Lúc này, mục tiêu mà hai kiện Nhật Nguyệt Thần Châm nhắm tới, chính là hai trong ba vị hồn đạo sư cấp chín.
Hoắc Vũ Hạo vừa rồi kêu rất lớn tiếng, hai vị này tự nhiên cũng đều nghe được. Nhưng mà, nghe thấy là một chuyện, nhưng nhìn thấy lại là một chuyện khác. Thứ bọn hắn thấy, chính là kim ngân song sắc ánh sáng đang hướng về phía bản thân.
Hai vị hồn đạo sư cấp chín không lo được hình tượng, đồng thời hú lên quái dị, thân mình cũng điên cuồng lóe lên ánh sáng hộ tráo màu sắc khác nhau. Bảo mệnh quan trọng hơn, bất luận hồn đạo khí phòng ngự quý báu cỡ nào thì cũng phải có mệnh dùng mới được a!
Ầm ầm, ầm ầm!
Hai tiếng tiếng nổ kịch liệt vang lên trên không trung. Trong nháy mắt, trên bầu trời phảng phất sáng lên hai khỏa kim ngân song sắc thái dương.
- Đi mau!
Hoắc Vũ Hạo hướng Đái Hạo khẽ quát một tiếng, hồn kỹ Mô Phỏng lập tức phát động, đem hai người bao trùm bên trong, đồng thời triển khai thân hình bay thẳng xuống phía dưới. Mục tiêu của bọn hắn cũng không phải mười hai phiến đại môn màu đen.
Hồn kỹ Mô Phỏng có thể ẩn thân, nhưng mà, nếu như bị bao trùm trong công kích phạm vi lớn vẫn sẽ bị lộ diện. Hoắc Vũ Hạo hiện tại tuyệt không có khả năng mạo hiểm.
Đằng sau, hai chi quân đoàn hồn đạo sư đã tất cả đều chạy tới, bọn hắn tự nhiên đặt vào mắt tình huống bên này. Kinh nghiệm chiến đấu của hồn đạo sư cũng cực kỳ phong phú. Hồn đạo khí công kích phô thiên cái địa cơ hồ đồng thời phóng ra, mà phạm vi bao phủ chính là con đường từ vị trí Hoắc Vũ Hạo, Đái Hạo biến mất cho đến đến mười hai phiến đại môn màu đen, công kích trải thảm.
Nếu như vừa rồi Hoắc Vũ Hạo lựa chọn sai lầm, với công kích cấp bậc này, bọn hắn tất nhiên không chỗ che thân.
Đái Hạo nhìn vào từng vầng sáng lớn từ trên trời giáng xuống, sau lưng cũng ứa ra mồ hôi lạnh. Mà hắn và Hoắc Vũ Hạo lúc này lại đang bay qua người của quân đoàn hồn đạo sư, hơn nữa là bay xuống phía dưới bọn hắn.
Địa phương nguy hiểm nhất có lúc là an toàn nhất. Công kích trải thảm cũng sẽ không oanh kích vị trí của bản thân bọn hắn đi.
Diệp Vũ Lâm đã một lần nữa bay lên không trung, ngoài ra thì hai tên hồn đạo sư cấp chín nhờ có trang bị tốt kinh người, cuối cùng cũng từ trước mặt Nhật Nguyệt Thần Châm trốn được một cái mạng. Lần này tiến vào đế quốc Tinh La, bọn hắn cũng đều đã chuẩn bị cực kỳ phong phú.
Khiến Diệp Vũ Lâm xanh cả mặt chính là, Đái Hạo và Hoắc Vũ Hạo chẳng những mượn lấy uy lực Nhật Nguyệt Thần Châm của hắn, hơn nữa, thời điểm hai người biến mất cũng đem hai kiện Nhật Nguyệt Thần Châm đều cùng một chỗ biến mất. Đó chính là hai kiện hồn đạo khí cấp chín a! Giá trị căn bản là không có cách dùng tiền tài để cân nhắc. Hơn nữa còn là hồn đạo khí có lực phá hoại vô cùng cường đại. Cho dù là hắn, tiền bạc bây giờ cũng chỉ đủ tạo một kiện.
Mười hai phiến đại môn màu đen sau khi tên Bạch Hổ Thân Vệ cuối cùng tiến vào cũng đã bắt đầu đóng lại.
Không tìm được Hoắc Vũ Hạo và Đái Hạo, đám hồn đạo sư này đem lửa giận tất cả đều trút xuống mười hai phiến đại môn này.
Đáng tiếc, đại môn đến từ Vong Linh Bán Vị Diện căn bản cũng không phải là thực thể. Từng đạo hồn đạo xạ tuyến, từng khỏa hồn đạo pháo đạn chỉ có thể xuyên qua trong hư vô, lại không cách nào tiến vào bên trong. Chỉ có sinh mạng thể hoặc là sinh vật vong linh mới có thể đi vào đại môn vong linh này.
Chờ đến lúc đám hồn đạo sư bay đến phụ cận, mười hai phiến đại môn đã toàn bộ đóng lại. Biến mất không một dấu vết.
Hai đại quân đoàn hồn đạo sư lúc này lại phóng thích hồn đạo khí tham trắc nhiệt năng và hồn đạo khí tham trắc trên không thì đã trễ. Hồn đạo khí tham trắc nhiệt năng phạm vi rất có hạn, Hoắc Vũ Hạo mang theo Đái Hạo đã sớm bay xa, chỗ nào còn có thể tìm được người a!
Hoắc Vũ Hạo hô hấp lúc này rất là gấp rút, vừa rồi thời gian chiến đấu mặc dù ngắn ngủi, nhưng hắn lại có thể nói là dùng hết khả năng. Chẳng những hồn lực và tinh thần lực tiêu hao rất lớn, tâm lực cũng giống như thế. Lúc trước hắn và Đái Hạo đồng thời ứng phó nhiều hồn đạo sư cường đại như thế, chỉ cần có một bước thất bại, hắn liền hẳn phải chết không nghi ngờ a!
- Cảm ơn, ngươi lại cứu ta lần nữa.
Đái Hạo đã sớm thu hồi Nhật Nguyệt Thần Châm vào hồn đạo khí trữ vật của bản thân, từ đáy lòng nói.
Hắn hôm nay đã nghĩ bản thân hẳn phải chết, lại vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra người bên cạnh kỳ binh đột xuất, chẳng những cứu được thuộc hạ của hắn, ngay cả hắn cũng cứu ra. Hắn rất rõ ràng tình huống lúc trước nguy hiểm đến cỡ nào, lúc này sau lưng còn đầy mồ hôi lạnh đây. Nhưng người trước mắt lại liều lĩnh đem hắn cứu ra, đồng thời thi triển nhiều loại năng lực kỳ dị. Tựa hồ mỗi khi bản thân nguy hiểm nhất, người này đều sẽ xuất hiện. Hắn đến tột cùng là ai?
Hoắc Vũ Hạo lườm Đái Hạo một chút, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp, chỉ là hướng hắn lắc đầu, lại cũng không nói gì.
Hai người bay thẳng thêm gần trăm dặm, Hoắc Vũ Hạo mới mang theo Đái Hạo tới một địa phương vắng vẻ hạ xuống.
- Bạch Hổ Công Tước, ta chỉ đem ngươi đến nơi này. Bạch Hổ Thân Vệ bị lúc trước bị ta dẫn tới một không gian khác, ta hiện tại đem bọn hắn dẫn ra. Ngươi mang theo bọn hắn nhanh chạy đi.
Dứt lời, Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm niệm vài câu chú ngữ, một phiến đại môn màu đen mở ra.
Đúng vậy, lần này chỉ có một. Đồng thời mở ra mười hai phiến đại môn vong linh cực kỳ tiêu hao hồn lực. Lúc trước nếu không phải vì có thể để cho Bạch Hổ Thân Vệ mau chóng rút lui, hắn căn bản sẽ không mở nhiều như vậy.
Đối với toàn bộ kế hoạch cứu viện Bạch Hổ Công Tước, là do Hoắc Vũ Hạo trong khoảng thời gian ngắn nghĩ ra được. Hắn đầu tiên tại địa phương khá xa phóng thích đại môn vong linh, sau đó khiến nó trở thành hư vô trên không trung. Đồng thời, tiến vào Vong Linh Bán Vị Diện, nương theo tinh thần lực cường đại, khiến sinh vật vong linh ở phụ cận lối vào đại môn vong linh toàn bộ tản ra, tạm thời sẽ không tới gần. Như thế Bạch Hổ Thân Vệ cũng liền không dễ dàng phát hiện bí mật Vị Diện.
Ngay sau đó, hắn một lần nữa trở lại chiến trường, trước nói cho Bạch Hổ Công Tước, khiến hắn có thể phối hợp hành động. Thời điểm chế định kế hoạch, Hoắc Vũ Hạo cũng theo Bạch Hổ Công Tước hạ đạt mệnh lệnh mà định ra kế hoạch, nếu không, nào có sự tình trùng hợp như vậy a!
Sau đó, hắn liền đem các loại năng lực của vũ hồn Linh Mâu phát huy đến cực hạn. Thời điểm chế định kế hoạch, Hoắc Vũ Hạo cũng có định hướng rõ ràng cho bản thân, chủ yếu là quấy rối, mà không phải tiến công, chiến đấu. Với lực lượng một mình hắn, căn bản không có khả năng cùng nhiều hồn đạo sư như vậy chống lại, chiến đấu là tự tìm tử lộ. Chỉ có bằng vào các loại hồn kỹ thuộc tính tinh thần quấy rối địch nhân, mới có thể thu được cơ hội.
Quả nhiên, tinh thần lực quấy rối trên chiến trường có tác dụng tuyệt hảo, hoàn thành cuộc cứu viện không tưởng. Phải nói là hóa mục nát thành thần kỳ, đến mức Bạch Hổ Công Tước, Tinh Không Đấu La đều căn bản dự đoán không ra thực lực chân chính của hắn.
Mắt thấy từng tên Bạch Hổ Thân Vệ từ đại môn màu đen nối đuôi ra ngoài, trong mắt Bạch Hổ Công Tước bao hàm lệ nóng, nếu như không phải nhờ có người trước mắt, chỉ sợ hắn và huynh đệ đều đã chiến tử sa trường a!
- Ân công, có thể để cho ta nhìn xem bộ mặt thật của người hay không? Hai lần ân cứu mạng, Đái Hạo tất có báo đáp. Tương lai, bất luận ân công có gì sở cầu, chỉ cần không vi phạm đạo nghĩa, Đái Hạo tất nhiên tuân theo.
Nếu như Hoắc Vũ Hạo chỉ cứu được một mình hắn, Đái Hạo tuyệt đối sẽ không nói lời như vậy. Nhưng Hoắc Vũ Hạo lần lượt hai lần đều đồng thời cứu viện hắn và Bạch Hổ Thân Vệ. Đối với bọn hắn mà nói, có thể xem như đều có ơn tái tạo. Đại ân dạng này không khỏi khiến Đái Hạo không đưa ra lời hứa nặng như vậy.
Hoắc Vũ Hạo ngừng lại một chút, lên tiếng:
- Tốt, ngươi nhớ kỹ lời hôm nay. Còn tướng mạo của ta, ngươi cũng không cần nhìn. Một ngày nào đó, ngươi sẽ thấy.
Đái Hạo thoáng ngẩn người, một tia kỳ dị trong lời nói của Hoắc Vũ Hạo bị hắn bắt được, chẳng lẽ nói, ta quen biết người này? Nhưng mà, bất luận là âm thanh hay là thân hình, trong đầu hắn đều không bất luận ấn tượng gì a!
Sau đó không lâu, toàn bộ hơn một ngàn ba trăm tên Bạch Hổ Thân Vệ đều đi ra đại môn vong linh, một lần nữa tụ tập bên cạnh Đái Hạo.
Hoắc Vũ Hạo hướng Đái Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:
- Nơi này còn chưa an toàn. Quân đoàn hồn đạo sư vẫn có thể bay, nhưng đoán chừng bọn hắn một lát vẫn chưa tới bên này. Các ngươi mau chóng lui lại, bố trí phòng ngự đi.
- Ân công. Không bằng theo ta cùng đi quân doanh, với thực lực của ngài...
Hoắc Vũ Hạo đưa tay ngắt lời hắn, cũng không nói thêm gì, phóng người lên, hướng về bầu trời đêm phương xa bay đi. Trong nháy mắt dung nhập vào hắc ám, biến mất không thấy gì nữa.
Bạch Hổ Thân Vệ từng người tự phát nhìn vào phương hướng Hoắc Vũ Hạo rời đi, quỳ một gối xuống. Đây chính là ân cứu mạng a! Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo mặc dù không có quỳ xuống, nhưng trong mắt cũng tràn đầy cảm kích cùng cảm khái.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hoắc Vũ Hạo bay ở không trung, thẳng đến địa phương Bạch Hổ Công Tước bọn hắn đã không thấy được, thân thể đột nhiên chấn động một cái, "Phốc" một tiếng, một ngụm máu tươi phun lên khăn che mặt.
Hồn đạo khí phi hành cánh bướm sau lưng mở ra, lúc này mới ổn định lại thân hình của mình.
Kéo xuống khăn che mặt, sắc mặt của Hoắc Vũ Hạo có chút tái nhợt, trong ánh mắt lại có thêm vài tia hoang mang, lẩm bẩm tự nhủ:
- Nguyên nhân vì sao? Nguyên nhân vì sao ta không tiếc hết thảy đi cứu hắn? Ta không phải hẳn nên hận hắn sao? Nhưng mà, sau khi cứu được hắn, ta lại như trút được gánh nặng. Chuyện này, nguyên nhân vì sao...
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sáng sớm. Ánh sáng mặt trời tràn ngập sức sống từ từ hiện ra.
Ánh sáng mặt trời thật tươi đẹp, có lẽ hôm nay thời tiết sẽ tốt, mà thời tiết tốt sẽ mang đến cho người ta một tâm tình tốt.
Nhưng mà, hôm nay lại ngoại lệ. Dù cho thời tiết có tốt, người của đế quốc Tinh La cũng sẽ không có tâm tình tốt.
Phòng ngự biên giới phía tây bị phá, tin dữ kinh người này đã thông qua đủ loại con đường truyền khắp toàn bộ đại lục thật nhanh. Hoàng thất đế quốc Thiên Hồn chấn kinh, vừa điều khiển đại quân, vừa phân biệt hướng đế quốc Đấu Linh, đế quốc Thiên Hồn cầu viện.
Chẳng ai ngờ rằng, đế quốc Nhật Nguyệt sẽ phát động nhanh như vậy, thế công càng mãnh liệt như thế. Đối với sức chiến đấu của đế quốc Nhật Nguyệt, tam quốc lúc đầu đều đã có đoán chừng rất cao. Nhưng mà, thời điểm phần nguy cơ khủng bố này hàng lâm, bọn hắn mới phát hiện, vốn đoán chừng vậy mà vẫn như cũ không đủ. Đế quốc Nhật Nguyệt so với trong tưởng tượng của bọn hắn càng thêm đáng sợ. Ảnh hưởng của hồn đạo khí đối với chiến tranh đã phần lớn vượt ra khỏi dự đoán của bọn hắn.