Dịch: HảiFull
Bối bối liền đứng lên tập trung cảnh giác thủ hộ bốn phía xung quanh cho nàng.
Hoắc Vũ Hạo sau khi hôn mê cảm giác được như mình tiến vào một giấc mộng, hắn mơ thấy mình bước vào một không gian màu trắng, trong không gian này có rất nhiều điểm sáng, cho dù hắn đã cố tình phóng tầm mắt đi khắp mọi ngõ ngách nhưng vẫn nhìn hoài không thấy giới hạn.
Ngay khi hắn ý thức được điểm thần kỳ của mảnh không gian thì xung quanh đột nhiên nổi lên một trận gió lốc, từng đạo kim sắc vô thanh vô tức xuất hiện. Kim sắc dần dần hội tụ tạo thành một vầng sáng thật lớn trôi nổi giữa không trung, tất cả điểm sáng trong không gian vì sự xuất hiện của quầng sáng này mà lớn lên rất nhiều. Mười vầng kim sắc từ từ xoay tròn, bên trong mỗi vầng sáng lại xuất hiện một cái vầng sáng màu trắng, vầng sáng kia càng ngày càng mạnh, dần tạo thành mười cái quang cầu to lớn trôi nổi trên không trung, khiến độ cao và thể tích của mảnh không gian này tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Cùng lúc đó quầng sáng màu xám đột nhiên xuất hiện gần quầng sang kim sắc, về mặt thể tích thì nó không lớn hơn so với mười quang cầu kia. Khi nó vừa xuất hiện liền khiến quang cầu sáng hẳn hơn, tựa như muốn đuổi quầng sáng kia đi vậy, nhưng quầng sang màu xám này không chút yếu thế, dần ngưng tụ thành hình cầu rồi bình thản trôi nổi. Mười quang cầu kia sau một hồi cố gắng không được gì cuối cùng cũng bỏ cuộc, quay trở lại việc củng cố bản thân.
Thần trí Hoắc Vũ Hạo dần tỉnh táo, cảnh vật xung quanh cũng càng thêm rõ ràng, những diểm sáng trên không trung từ từ hạ xuống rồi tích tụ thành một hải dương màu vàng nhạt nâng đỡ những quang cầu to lớn cùng màu, trên không trung lúc này chỉ còn mỗi quang cầu màu xám kia không chịu tập trung cùng một chỗ với những quang cầu màu vàng nhạt này.
“Nguyên lai ngươi tên là Hoắc Vũ Hạo.” Một giọng nói bất ngờ vang lên, ngay sao đó tầm mắt Hoắc Vũ Hạo nháy mắt co rút lại, hắn theo bản năng cúi đầu xuống liền thấy bản thân không một mảnh vải đứng bên trên hải dương màu vàng nhạt nơi chứa mười quang cầu kim sắc ấy.
“Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?” Hoắc Vũ Hạo giật mình hỏi.
“Ngươi đang ở trong đại não của chính mình, còn gọi là Ý Thức Hải (Thức Hải) hay Tinh Thần Hải. Sau này đây cũng là nhà của ca. Ca thấy nơi này quá nhỏ nên giúp ngươi mở rộng ra một chút rồi đó. Bất quá thân thể ngươi quá yếu, chỉ có thể mở rộng đến thế này thôi.”
“Ngươi là Thiên Mộng Băng Tằm? Chẳng lẽ đây không phải là mơ sao?” Hoắc Vũ Hạo lại càng kinh hãi sau khi nghe hết câu của giọng nói ôn tồn kia.
Những chuyện đang xảy ra đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn rồi. Đừng nói hắn là một đứa trẻ mới mười một tuổi, cho dù chuyện này xảy ra với một người trưởng thành sợ rằng họ cũng bị kinh hồn bạt vía trước một màn thần kỳ thế này.
“Nằm mơ? Mơ mà được giấc mộng đẹp thế này thì ngươi chẳng phải sướng muốn chết sao? Đây tất nhiên không phải là mơ rồi, ca nhắc lại đây chính là thế giới tinh thần của ngươi.” Thiên Mộng băng tầm tức giận nói.
Hoắc Vũ Hạo ngơ ngác hỏi: “Thế giới tinh thần là cái gì?”
Thiên Mộng băng tằm nói: “Ngươi thật là... Ca làm sao giải thích với ngươi đây? Ca vừa mới xem qua ký ức của ngươi, cũng biết được một số chuyện trước đây của ngươi nên đầu tiên phải nói đến đôi mắt của ngươi, cũng chính là Vũ Hồn Linh Mâu. Mà Tinh Thần Hải là nơi chứa đựng Tinh thần lực, nếu ngươi muốn phát huy uy lực của Vũ Hồn Linh Mâu thì phải chuyển Hồn Lực thành Tinh thần lực rồi phát ra ngoài bằng Linh Mâu. Mà nơi bắt đầu của Tinh thần lực gọi là Tinh Thần Hải, vị trí cụ thể nằm ở trong não hải, phía sau đôi mắt Linh Mâu của ngươi. Ngươi bây giờ đang đắm chìm trong cơ thể của mình, cái ngươi đang thấy cũng không phải là bản thể của ngươi mà do ca đã dùng Tinh thần lực giúp ngươi ngưng tụ thành để có thể trao đổi mọi chuyện với ngươi.
Nghe con Băng Tằm giải thích, dần dần Hoắc Vũ Hạo cũng hiểu rõ thêm vài phần nên sự sợ hãi trong lòng cũng theo đó mà giảm bớt, con nít so với người lớn lại nhạy cảm hơn nên hắn biết con Mộng băng tầm này không có ác ý gì với mình.
“Vậy sao ngươi lại xuất hiện trong Tinh thần chi hải của ta?” Hoắc Vũ Hạo lại hỏi.
Thiên Mộng băng tằm nói: “Lúc trước ta không phải đã nói rồi sao? Ca muốn làm Hồn Hoàn của ngươi a! Một Hồn Hoàn Trí Tuệ. Hiện tại đã hoàn thành rồi nhưng khi trở thành Hồn Hoàn của ngươi ca lại phải phong ấn lại năng lượng của mình. Bất quá thiên phú của ngươi theo tưởng tượng của ta còn thê thảm hơn, kém đến mức không hình dung nổi. Ca thực không biết lực chọn của mình là đúng hay sai a.”
Hoắc Vũ Hạo có chút xấu hổ nói: “Tuy thiên phú ta kém nhưng ta sẽ cố gắng bù lại. Tiên thiên hồn lực của ta chỉ là cấp một thôi.”
Thiên Mộng băng tầm buồn bực nói: “Từ từ ca sẽ nghĩ biện pháp cải tạo cho ngươi.”
Nương theo cuộc trao đổi, Hoắc Vũ Hạo cũng lớn gan hơn: “Thiên Mộng Băng Tằm…”
“Gọi ta là Thiên Mộng ca.”
“Được rồi, Thiên Mộng ca, ngươi nói ngươi là Bách vạn niên Hồn Thú là thật à? Hơn nữa vì sao ngươi lại chọn ta? Ta nghe nói, Hồn Sĩ chỉ có thể thừa nhận Hồn Hoàn không vượt quá bốn trăm năm tuổi. Ngươi lại là Hồn Thú trăm vạn năm rồi, làm sao làm Hồn Hoàn của ta được?”
Thiên Mộng băng tằm đột nhiên thở dài một hơi: “Ngươi nghĩ ca muốn chọn ngươi sao? Ca cũng hết cách rồi a! Nếu không chọn thì tính mạng ca cũng mất luôn. Mà nếu ca chết chỉ sợ thân thể ca sẽ trở thành món ăn của đám Hồn Thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm kia. Ca rơi vào đường cùng mới chọn hạ sách này, phải phụ thuộc vào một nhân loại như ngươi, đây là con đường duy nhất mà ca có thể chọn. Sau này chúng ta có lẽ sẽ ở cạnh nhau rất lâu, ca cũng không muốn giấu diếm ngươi cái gì, để ca kể cho ngươi câu chuyện xưa, thoải mái nói rõ với ngươi có lẽ tốt hơn.”
Hoắc Vũ Hạo gật gật đầu nói: “Thiên Mộng ca, ngươi cứ nói đi.”
Thiên Mộng Băng Tằm nói: “Ca vốn chỉ là một con tằm bình thương như bao con băng tằm khác. Ca cũng không phải được sinh ra ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm này mà ở trên một nơi cực kỳ lạnh lẽo thuộc một đại lục phương bắc. Băng tằm chúng ta trời sinh có hai thuộc tính là Tinh thần thuộc tính và Băng thuộc tính. Nhưng sức chiến đấu bị ảnh hưởng nặng nề bởi tốc độ nên chỉ có thể coi là một Hồn Thú bình thường mà thôi. Huống chi chúng ta còn có một thiên địch rất mạnh, vì thế trong tộc của ta chưa từng có Hồn Thú nào có thể tu luyện từ vạn năm trở lên. Chỉ có ta là ngoại lệ.
Trong một lần tránh né thiên địch đuổi giết vào năm mười ba tuổi ca không cẩn thận rơi vào một khe núi băng. Lúc ấy ca cứ tưởng là mình xong rồi, nhưng không ngờ chỗ ca rơi vào lại là một vùng đầy Hàn Tủy vạn năm. Ca vừa rơi đến đấy liền lập tức ngủ say. Khi đó ca còn rất nhỏ rất yếu, cao không đến ba tấc, ngủ một giấc chính là vạn năm. Khi tỉnh lại ca phát hiện mình đang nằm trong hầm băng, Hàn Tủy vạn năm kia đã biến mất không thấy đâu nữa, hóa ra tất cả đều bị ca hấp thu hết rồi. Ca lúc đó đã trở thành Vạn niên Hồn Thú. Ngay lúc đó, ca thật sự vui mừng lại không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng vui mừng xong, ca lại phát hiện không biết đi ra như thế nào.
Ở trong hầm băng đâu đâu cũng là Hàn Băng vạn năm trở lên, cực kỳ cứng rắn. Ca tuy là Vạn niên Hồn Thú nhưng vốn thực lực chiến đấu của Băng Tầm rất yếu nên không có cách gì phá băng ra ngoài được. May sao ở trong hầm băng có rất nhiều lỗ thủng cho ca di chuyyển. Vì thế ca ở trong đấy tìm đường đi lên… Kết quả lại không tìm ra đường mà lại tìm thấy một khối Hàn Tủy vạn năm khác. Ca thấy Hồn Tủy vạn năm, lại hấp thu, rồi một lần nữa ngủ say, lần ngủ này lại là mấy vạn năm...