Đấu La Đại Lục Chi Bắt Đầu Đánh Dấu Diễm Linh Cơ

Chương 28: Tiểu Vũ suy nghĩ

Chương 28: Tiểu Vũ suy nghĩ
Khoảng thời gian này, Triệu Minh một mực ở tại trong túc xá dưỡng thương. Tiểu Vũ cũng theo chủ nhiệm Lưu Hải xin nghỉ phép tốt, lưu tại ký túc xá bồi tiếp Triệu Minh.
Trong lúc này, phòng giáo vụ Tô chủ nhiệm và chủ nhiệm lớp Lưu Hải cũng đến thăm Triệu Minh, còn hỏi đến nguyên nhân Triệu Minh bị thương, nhưng mà bị Triệu Minh tùy tiện tìm một cái cớ để lừa qua.
Hiện tại, tất cả học viên của thất xá đều đã lên lớp. Trong túc xá chỉ còn lại Tiểu Vũ và Triệu Minh hai người.
Tiểu Vũ múc một chậu nước sạch. Tiếp đó lại dùng chậu nước của mình lấy một chậu nước nóng đến. Hai chậu nước điều chỉnh thử đến nhiệt độ thích hợp.
Mấy ngày gần đây, thừa dịp thất xá không có người, Tiểu Vũ thường thay Triệu Minh lau chùi thân thể.
Mặc dù bây giờ Triệu Minh đã đỡ hơn nhiều, nhưng mà muốn dựa vào chính mình để tắm rửa vẫn là không có khả năng. Vết thương ở lưng đã đóng mài, nhưng mà chỉ cần khẽ xoay người thì vết thương sẽ lại nứt ra.
Bởi vì Triệu Minh bị thương ở phần lưng, nên thông thường Triệu Minh phải nằm sấp.
Cẩn thận lau sạch phần lưng chưa bị thương, Tiểu Vũ làm việc vô cùng chuyên chú và đau lòng. Dù cho đến bây giờ, nhìn thấy vết thương khủng khiếp đó nàng vẫn cảm thấy có chút xúc động lòng người.
Đem khăn lau rửa sạch, hơi chút vắt khô. Tiểu Vũ chậm rãi cởi quần áo của Triệu Minh, cẩn thận lau sạch thân thể Triệu Minh.
Tiểu Vũ lau dọn rất cần mẫn, trên người Triệu Minh cũng không quá bẩn. Chỉ bất quá bây giờ trời nóng nực, rất dễ dàng ra mồ hôi.
Lau sạch phần lưng xong, Tiểu Vũ nhẹ nhàng xoay Triệu Minh lại, bắt đầu lau phần thân trước của Triệu Minh.
Trong nước ấm rửa sạch khăn mặt, Tiểu Vũ trước hết xoa xoa khuôn mặt hắn, lướt qua gò má, lại lướt qua lông mày của hắn.
Lau xong khuôn mặt, lại từ cổ lau xuống phía dưới, sau đó là ngực, cánh tay, nách, bụng dưới, eo. Toàn bộ thân thể được Tiểu Vũ tỉ mỉ lau sạch, rất nhanh đã trở nên sạch sẽ.
Cuối cùng, nàng đã coi Triệu Minh như là người yêu của mình.
Lau cho người yêu cũng không có gì to tát.
Lau xong, Tiểu Vũ lại thay cho Triệu Minh một bộ quần áo sạch sẽ.
"Tiểu Vũ, vất vả cho em." Sau một phen lau dọn, trên trán Tiểu Vũ đã có một lớp mồ hôi mỏng manh. Nhìn thấy vậy, Triệu Minh cảm thấy có chút cảm động.
"Nếu thấy vất vả, vậy thì mau chóng khỏe lại đi." Tiểu Vũ cười khúc khích, nhìn đến Triệu Minh ngây người.
"Vậy thôi không vội. Nằm như vậy thoải mái, còn có người hầu hạ. Khi vết thương khỏi hẳn thì đâu còn có chỗ tốt này. Nếu có thể, ta còn muốn nằm thêm mấy ngày nữa!" Triệu Minh nửa đùa nửa thật trêu chọc nói.
"Chỉ biết nói mò." Bị Triệu Minh nói đến đỏ mặt, Tiểu Vũ gắt giọng.
"Ta không nói mò. Nhà chúng ta Tiểu Vũ nhỏ như vậy đã biết hầu hạ người. Chờ lớn hơn một chút, thì còn tốt hơn nữa?" Triệu Minh tiếp tục trêu chọc nói.
Bất quá, nghe thấy lời Triệu Minh nói, ánh mắt Tiểu Vũ lại trở nên ảm đạm.
"Sao vậy?"
"Triệu Minh, cái kia, ta có lời muốn nói với người." Sau một lúc im lặng, Tiểu Vũ ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm túc nhìn Triệu Minh.
"Chuyện gì?"
"Ta, ta, kỳ thực ta không phải người." Tiểu Vũ có chút không yên nói ra câu này, Triệu Minh có thể rõ ràng cảm nhận được giọng nói của nàng đang run rẩy.
Nghe thấy lời Tiểu Vũ nói, lòng Triệu Minh giật mình. Hắn không ngờ Tiểu Vũ lại nhanh như vậy đã nói cho hắn biết thân phận của nàng.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Triệu Minh, Tiểu Vũ cúi đầu, nghẹn ngào. "Kỳ thực ta là Hồn Thú, một con Nhu Cốt Thỏ mười vạn năm. Ta là Hồn Thú mười vạn năm tu luyện thành người. Cũng bởi vì vậy, ta mới có thiên phú Tiên Thiên Mãn Hồn Lực."
"Lần trước, người chuẩn bị muốn giết ta là một vị Phong Hào Đấu La. Hắn đã phát hiện thân phận của ta." Tiểu Vũ không ngừng nói, nước mắt không kìm được mà chảy xuống.
"Ta vốn không muốn nói cho người biết, ta sợ người sẽ ghét bỏ ta. Ta lớn hơn người mười vạn tuổi, hơn nữa ta là Hồn Thú, người là người, trời sinh đã không thuộc về nhau. . ." Tiểu Vũ nói liên tục, ánh mắt đờ đẫn.
Triệu Minh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Vũ trong bộ dạng này. Hắn biết nàng lúc này đã có khúc mắc.
Tình yêu là một thứ rất mong manh.
Khi tình yêu đạt đến một mức độ nhất định, nó sẽ khiến người ta bắt đầu trở nên lo được lo mất.
Đối với Tiểu Vũ mà nói thì chính là như vậy. Tuy nàng là Hồn Thú cao quý mười vạn năm, nhưng mà thân phận này lại khiến nàng sợ hãi, sợ Triệu Minh sẽ vì thân phận của nàng mà xa lánh nàng. Lúc này nàng thà rằng không cần thân phận Hồn Thú mười vạn năm này. Chỉ cần có thể yên lặng ở bên cạnh Triệu Minh, cho dù là một người bình thường thì có sao?
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ, kiên định nắm chặt trong tay. "Tiểu Vũ, ta yêu em. Ta yêu là con người em. Bất kể em là thú hay người, là thần hay quỷ. Tình yêu này vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
"Đời này, ta muốn tình yêu, có một mình em, một trái tim, toàn tâm toàn ý, cả một đời. Chỉ cần như vậy, không còn gì khác."
Triệu Minh nhìn thẳng vào mắt Tiểu Vũ, thâm tình nói. Bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Vũ run lên bần bật, vội vàng dời mắt đi.
Đồng thời, trong lòng nàng cái tia khúc mắc đó cũng đã được gỡ bỏ.
"Hừ. Những chuyện khác ta còn tin. Còn riêng chuyện em toàn tâm toàn ý, em cho là ta sẽ tin sao?" Đạt được lời hứa của Triệu Minh, tâm tình Tiểu Vũ khá hơn nhiều.
A, phụ nữ. Giây trước còn đang khóc lóc sướt mướt, giây sau đã...
"Khụ khụ," Triệu Minh ngượng ngùng cười một tiếng, không biết nên đáp lời thế nào.
"Kỳ thực ta trước đây đã biết, người chính là một tên sắc lang. Nhưng mà, không có cách nào, ai bảo ta yêu người chứ? Chỉ cần trong lòng người có ta một phần, ta đã rất thỏa mãn rồi." Tiểu Vũ biết rõ bản tính của Triệu Minh. Nếu nàng một mình không thể giữ chân hắn. Vậy thì hà tất phải buông tay? Như vậy cho dù sau này hắn có nhiều bạn gái, hắn vẫn sẽ đối với nàng, một người phụ nữ thấu tình đạt lý này, mang theo sự áy náy lớn nhất. Như vậy trong tương lai, địa vị của nàng trong lòng hắn chắc chắn cũng sẽ không thấp.
"Ta biết. Cái đó của em không gọi là cặn bã, em chỉ là muốn cho tất cả những cô gái xinh đẹp trên thế giới này một mái ấm mà thôi."
"Nói hay lắm, nói hay lắm. Tiểu Vũ, ta yêu em chết mất." Triệu Minh xúc động đến đỏ cả mặt, hắn không ngờ Tiểu Vũ lại có tấm lòng rộng rãi như vậy. Nếu bây giờ hắn không bị thương quá nặng không thể di chuyển, hắn nhất định phải ôm Tiểu Vũ vào lòng thật tốt cưng chiều nàng...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất