Chương 21: Diệp Phong đăng môn
"Nhi tử, ngươi thử xem có thể hay không ngưng nước thành băng?"
"Không được a, mụ mụ, ta không có cách nào nha."
"Nhi tử, ngươi này thủy tiễn lực trùng kích quá yếu, ngươi muốn tốt hơn thì đem hồn lực dung hợp vào trong đó. Hồn kỹ của ngươi là Thủy Nguyên Tố Chưởng Khống, nên tập trung vào khống chế. Tinh thần lực của ngươi cũng ở mức trung bình khá, lẽ ra có thể khống chế tốt hơn."
"Mụ mụ, con luyện nhiều một chút."
Đây là cuộc đối thoại thường ngày giữa Lam Hiên Vũ và Nam Trừng.
Một học kỳ nay, hắn luôn nỗ lực luyện tập hồn kỹ thứ nhất — Thủy Nguyên Tố Chưởng Khống. Nhưng không hiểu sao, hắn luôn có cảm giác gặp phải khó khăn, dường như thủy nguyên tố và bản thân hắn hoàn toàn xa lạ. Hắn chỉ có thể khống chế đơn giản, uy lực không đáng kể.
Vậy mà, chính bằng hồn kỹ như vậy, hôm nay hắn lại thắng Diệp Linh Đồng. Về đến nhà, bản thân Lam Hiên Vũ cũng hơi khó hiểu.
Hắn hôm nay về nhà bằng xe đưa đón học sinh của trường.
Khảo thí kết thúc, hắn liền về. Chiến thắng Diệp Linh Đồng, thực chiến khảo thí lại đạt điểm cao ngoài dự liệu.
Nhưng Lam Hiên Vũ thực ra không hài lòng với bản thân, hắn rất ghét cảm giác sợ hãi khi đối mặt Diệp Linh Đồng xông tới.
Phòng tu luyện trong nhà rộng mười mét vuông, bên trong có vòng bảo hộ, có thể luyện tập hồn kỹ. Khi thiền định, phòng tu luyện còn có thể mô phỏng môi trường tương ứng cho hồn sư, từ đó hỗ trợ.
Lam Hiên Vũ vừa vào cửa liền vào phòng tu luyện.
Hắn ngồi dưới đất, giơ tay trái lên, phóng xuất Lam Ngân thảo ngân văn của mình. Những giọt nước trên lá tươi mát vẫn tỏa ra khí tức sinh mệnh dễ chịu.
Nhìn Lam Ngân thảo trên tay, Lam Hiên Vũ tự nhủ: "Lam Ngân thảo ơi Lam Ngân thảo, ngươi rốt cuộc khống chế nước như thế nào vậy? Sao lại yếu thế này? Mà sao ngươi lại khiến hồn kỹ của Diệp Linh Đồng mất tác dụng?"
Hắn dùng ngón tay kẹp một giọt nước lên trước mặt. Bản thân giọt nước vô sắc, nhờ hoa văn bạc trên Lam Ngân thảo làm nổi bật mới hiện ra màu bạc nhạt.
Thực tế, hắn chưa từng có cảm giác thân cận với thủy nguyên tố như Nam Trừng nói, cho đến giờ vẫn chưa từng có.
"Ta đã rất cố gắng luyện tập rồi! Nhưng hiệu quả vẫn không tốt!" Lam Hiên Vũ cau mày, "Làm sao mới gọi là thân cận đây?"
Lam Hiên Vũ lấy một chiếc lá Lam Ngân thảo, ngậm vào miệng. Chiếc lá mát lạnh, khiến đầu óc hắn tỉnh táo hơn. Hắn mút vài giọt nước trên lá, nước hơi ngọt, rất ngon.
Ta uống hết rồi, thế này có tính thân cận không?
Không có phản ứng gì, không có thay đổi gì, mọi thứ vẫn như trước.
"Đích đích, đích đích, đích đích!" Đúng lúc này, thiết bị thông tin hồn đạo trong nhà reo lên.
Lam Hiên Vũ vội chạy ra phòng tu luyện, nghe máy: "Ngài… chào."
"Lam Hiên Vũ, ta ở trước cửa nhà cậu, mở cửa nhanh lên." Giọng nói quen thuộc nhưng có phần giận dữ vang lên trong ống nghe.
"Diệp Linh Đồng?" Lam Hiên Vũ hơi không chắc chắn.
"Mở cửa nhanh lên!" Giọng Diệp Linh Đồng rõ ràng có vẻ giận dữ.
"Cậu làm gì thế?" Lam Hiên Vũ nghi hoặc, "Sao cậu biết số điện thoại nhà tớ? Hơn nữa, sao cậu biết nhà tớ ở đâu?"
Diệp Linh Đồng nói: "Tớ bảo ba tớ hỏi giáo viên chủ nhiệm, ba tớ dẫn tớ đến."
"À, chú ấy cũng đến, vậy cậu đợi chút." Cúp máy, Lam Hiên Vũ chạy ra mở cửa.
Diệp Linh Đồng đứng ngoài cửa, Diệp Phong đứng sau nàng.
"Chào chú ạ." Lam Hiên Vũ chào Diệp Phong.
Diệp Phong nói: "Chào Hiên Vũ, chú đến có chút bất đắc dĩ. Linh Đồng kể lại tình hình tỷ thí hôm nay của các con, chú muốn xem hồn kỹ của con một chút, được không? À, đúng rồi, bố mẹ con có nhà không?"
"Bố mẹ con không có nhà. Mời chú vào. Diệp Linh Đồng, cậu cũng vào đi." Nói câu cuối cùng, hắn vẫn hơi miễn cưỡng.
Diệp Linh Đồng không khách khí bước vào nhà Lam Hiên Vũ.
Diệp Phong vào nhà, quan sát một chút, Diệp Linh Đồng đã nói: "Nhà cậu nhỏ hơn nhà tớ nhiều."
Lam Hiên Vũ nói: "À."
Diệp Phong nói: "Hiên Vũ, Linh Đồng nói với ta, lúc tỷ thí với con, hồn kỹ của nó đột nhiên mất tác dụng. Con có thể nói cho chú biết, lúc đó con dùng hồn kỹ gì? Có cảm giác đặc biệt nào không?"
Hồn kỹ của con gái đột nhiên mất tác dụng khiến Diệp Phong khá lo lắng. Võ hồn Thiên Cương long của Diệp Linh Đồng là võ hồn dị biến. Võ hồn dị biến có đặc điểm chung là không ổn định. Ông rất lo lắng võ hồn con gái có vấn đề do không ổn định, nhưng kiểm tra ở nhà, mọi thứ lại bình thường. Ông mới tự mình đến trường nói rõ tình hình, hỏi địa chỉ và cách liên lạc của Lam Hiên Vũ.
Lam Tiêu ở trường chỉ để lại số điện thoại gia đình, nên Diệp Phong không liên lạc được với Lam Tiêu, liền trực tiếp đưa Diệp Linh Đồng đến.
"Con chỉ khống chế thủy nguyên tố để ngăn cản nó, rồi nó xông tới thì bị cuốn đi, không có gì khác." Lam Hiên Vũ thành thật nói.
"Nhà các con có phòng tu luyện không? Các con diễn lại tình huống lúc đó, để chú xem thử."
"Được ạ."
Khi Lam Hiên Vũ dẫn Diệp Phong cha con vào phòng tu luyện của mình, Diệp Linh Đồng cau mày: "Phòng tu luyện nhà cậu nhỏ quá!"
"Ừ." Lam Hiên Vũ chỉ gật nhẹ đầu.
Diệp Phong lộ vẻ kinh ngạc, trẻ con lớn như vậy, ganh đua, không chịu thua là chuyện thường. Nhưng Lam Hiên Vũ lại cho ông cảm giác không tranh giành, trẻ bảy tuổi mà như vậy thì hiếm thấy.
"Bắt đầu đi, giống như lúc tỷ thí hôm nay của các con, làm lại lần nữa." Diệp Phong nói.
Lam Hiên Vũ đến phòng tu luyện, giơ tay trái lên, phóng xuất Lam Ngân thảo.
Diệp Linh Đồng hừ một tiếng, không phục lắm lại phóng xuất Thiên Cương long. Trong lòng nàng sao chịu phục! Có thể làm lại một lần là điều nàng mong muốn, nàng nhất định không tin hồn kỹ trăm năm của mình lại thua Lam Hiên Vũ.
Lam Hiên Vũ ngưng thần, tụ lực, vòng xoáy xuất hiện.
Cũng vậy, Diệp Linh Đồng phóng thích hồn kỹ thứ nhất Thiên Cương Bá Thể, một bước xa, nàng liền xông tới.
Ánh sáng trắng kèm theo tiếng long ngâm nhẹ nhàng bao quanh thân thể nàng, trong phòng tu luyện nhỏ này, nàng gần như trong nháy mắt đã lao đến trước mặt Lam Hiên Vũ.
Diệp Phong đứng bên cạnh, quan sát nghiêm túc. Trong mắt ông, ánh sáng tím mơ hồ lóe lên, trong thế giới tinh thần của ông, quá trình hai đứa trẻ đến gần rất chậm, rõ ràng.
Đến gần, bắt đầu va chạm.
Hả?
Tan rã?
Đúng vậy, trong cảm giác của Diệp Phong, khi Thiên Cương Bá Thể của Diệp Linh Đồng vừa tiếp xúc vòng xoáy, Thiên Cương Bá Thể liền bắt đầu tan rã. Không sai, dùng "tan rã" để diễn tả rất chính xác. Ánh sáng trắng kia như băng tuyết tan chảy, lặng lẽ biến mất.
"Phốc!" Diệp Linh Đồng lại xông vào vòng xoáy, xoay tròn, bị cuốn bay, đập vào tường.
Diệp Phong nhẹ nhàng đưa tay, kéo con gái vào lòng, tự nhiên rót hồn lực vào người nàng, tản hết hơi nước. Lúc này, mắt ông đầy kinh ngạc.
Không phải hồn kỹ! Ông hoàn toàn khẳng định, đây không phải kết quả va chạm hồn kỹ, vì hai bên hồn kỹ căn bản không va chạm thực sự. Diệp Linh Đồng là do hồn kỹ tự thân tan rã rồi mới xông vào xoáy nước, bị vòng xoáy cuốn bay.
Chiều hôm nay, các thầy cô ở trường thực ra không hiểu chuyện gì, nhưng Diệp Phong trong khoảnh khắc vừa rồi mơ hồ cảm nhận được điều gì.
"Ba, sao lại thế, sao lại thế a? Sao hồn kỹ của con lại biến mất?" Con gái trong lòng Diệp Phong bất mãn kêu lên, mắt lập tức đỏ lên.
Nàng kiên trì một học kỳ, nỗ lực tu luyện, chỉ vì một ngày nào đó có thể "báo thù". Nàng cuối cùng tu luyện đến cấp mười một, có được hồn hoàn và hồn kỹ đầu tiên, hơn nữa còn là cấp trăm năm.
Nhưng ai ngờ, nàng không những không "báo thù" được, lại còn thua thảm hại.
"Linh Đồng, con đợi chút." Diệp Phong kéo con gái sang một bên, tự mình đến trước mặt Lam Hiên Vũ,
"Hiên Vũ, chú có thể xem hồn kỹ của con được không?"
"A." Lam Hiên Vũ đưa Lam Ngân thảo trên tay trái lên.
Diệp Phong xem rất chăm chú, trước dùng mắt xem, sau đó dùng tay nhẹ nhàng chạm vào. Khi tay ông chỉ chạm vào chiếc lá có hoa văn bạc, cảm giác kỳ lạ xuất hiện…