Đấu La Đệ Nhất Đao

Chương 43: Vô Tận Tiên Dược

Chương 43: Vô Tận Tiên Dược
"Độc Cô tiền bối, ta cần thời gian!"
Nhìn bốn phía những cây tiên phẩm dược thảo kiều diễm yêu kiều, hương thơm ngào ngạt, Phương Huyền hít thở có chút gấp gáp, kiềm chế khát vọng trong lòng, yên lặng nhìn về phía Độc Cô Bác: "Cho ta một ngày thời gian, ta nghĩ sẽ tìm ra biện pháp phối hợp giải dược, trị liệu kịch độc trong cơ thể ngươi."
Ánh mắt Độc Cô Bác sáng lên, niềm vui sướng khó mà che giấu từ đáy mắt tuôn trào ra, nói: "Tốt! Một ngày thời gian lão phu còn chờ được, bất quá ta khuyên ngươi đừng giở trò, mảnh sơn cốc này gió thổi cỏ lay ta đều nắm rõ như lòng bàn tay, ngươi tốt nhất đừng nảy sinh ý định chạy trốn, bằng không hừ hừ..."
Chạy trốn?
Nhiều tiên phẩm dược thảo như vậy, ngươi đuổi ta đi ta cũng không đi!
Phương Huyền hờ hững mỉm cười, quang minh lẫm liệt nói: "Yên tâm đi, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, nếu như ta không giúp ngươi phối hợp giải dược, ta thề sống chết cũng không rời đi!"
Lời này, hắn tham khảo Địa Tạng Vương Bồ Tát "Địa ngục không không, thề không thành Phật", nghe tới có cảm giác dõng dạc, đến cả Độc Cô Bác nghe cũng không khỏi có mấy phần cảm động.
"Không ngờ tên tiểu quỷ này còn coi trọng chữ tín như vậy, đến tận vừa rồi, ta vẫn còn có mấy phần hoài nghi mục đích của hắn, xem ra là ta trách lầm hắn rồi..."
Độc Cô Bác nhịn không được cảm thán trong lòng một câu, ánh mắt nhìn về phía Phương Huyền thêm một vòng tán thưởng.
Cuối cùng thì năm nay người có uy tín không còn nhiều lắm.
Nhưng có lẽ Độc Cô Bác có gãi bể đầu cũng không thể ngờ được, Phương Huyền đặc biệt nhắm đến cả một vườn tiên dược của hắn mà tới!
Run rẩy đi! Các tiên dược ~!
Mãi mới tiễn được Độc Cô Bác đầu lão quái vật này rời đi, Phương Huyền xúc động xoa xoa tay, liền muốn nhào tới một gốc linh chi màu tím đang chiếu lấp lánh.
Nhưng ngay lúc này, hắn cảm giác phía sau có chút lạnh lẽo, xoay người lại, phát hiện Độc Cô Nhạn đang lạnh lùng âm trầm nhìn mình chằm chằm, hắn không khỏi gãi gãi đầu: "Ách... Sao ngươi còn ở đây?!"
"Đồ đại phôi đản, ngươi rốt cuộc đang giở trò quỷ gì, tại sao ta cảm giác ngươi đang lừa gạt gia gia ta vậy?!" Độc Cô Nhạn hầm hầm trừng mắt Phương Huyền.
"Khụ khụ... Không có chuyện gì, gia gia ngươi là Phong Hào Đấu La đấy, phất tay một cái là có thể diệt ta rồi, dù ngươi mượn ta mười cái lá gan, ta cũng không dám lừa lão nhân gia người đâu."
"Dừng lại đi!"
Tóc tím Độc Cô Nhạn bay lên, mắt hạnh trợn tròn, nàng nắm lấy eo thon, nghiến răng nghiến lợi với Phương Huyền: "Này! Cặn bã Phương Huyền, gia gia ta lớn tuổi đầu óc không được minh mẫn, bị ngươi lừa gạt, nhưng ngươi đừng hòng lừa qua được bản tiểu thư, mau nói! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ta không tin ngươi lại tốt bụng giúp chúng ta phối hợp giải dược đâu!"
Không thể không nói, trực giác của phụ nữ đôi khi cực kỳ chuẩn xác.
Một vị Phong Hào Đấu La đường đường cũng bị hắn lừa dối, con nha đầu chết dẫm này còn khó đối phó hơn nhiều.
"Được thôi, ngươi muốn ở lại thì cứ ở lại đây đi!"
Phương Huyền biểu tình bình tĩnh, mặc Độc Cô Nhạn nhìn kỹ, quang minh chính đại cởi đai lưng, rồi rất nhanh cởi áo ngoài: "Nếu Độc Cô tiểu thư muốn thưởng thức ta tắm rửa, ta ngược lại không ngại."
"Phi! Hạ lưu!"
Khuôn mặt Độc Cô Nhạn đỏ bừng, mạnh mẽ nhổ Phương Huyền một cái, rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Vừa đi vừa mắng: Vô sỉ, hèn hạ, hạ lưu...
Tiễn được Độc Cô Nhạn giận bỏ đi, trong sơn cốc lập tức yên tĩnh hơn nhiều.
Chỉ còn tiếng nước nóng trong Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn lăn tăn, phát ra âm thanh ùng ục ùng ục.
Cuối cùng cũng tống khứ được hai ông cháu này, Phương Huyền nhìn chằm chằm vô số dược thảo trân quý xung quanh, cặp mắt lóe lên tinh quang, nhịn không được xoa xoa tay, chuẩn bị bắt đầu hái lượm tiên dược.
Phương Huyền nhấc chân lên, dọc theo Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn mà đi, tìm kiếm các dược thảo hiếm có xung quanh.
Không bao lâu, Phương Huyền phát hiện bên khe suối nước băng có một vật thể kỳ quái trắng trắng mềm mềm, trông giống một con sâu mập nhỏ, lập tức mừng rỡ: "Đông trùng hạ thảo cực phẩm – Tuyết Tằm!"
Đông trùng hạ thảo vốn đã là một loại thiên tài địa bảo quý báu, mà Tuyết Tằm này lại càng là cực phẩm trong đông trùng hạ thảo, vô cùng trân quý, nếu ăn vào có thể giúp mình tăng nhanh Hồn Lực, hơn nữa đông trùng hạ thảo còn là dược vật bổ dưỡng, dược hiệu ôn hòa, không có tác dụng phụ gì.
Nếu mang ra bán, e rằng có thể bán được cái giá trên trời cả trăm vạn Kim Hồn tệ!
Phương Huyền vô cùng xúc động, cơn hưng phấn còn chưa kịp lắng xuống, hắn đã bị một đóa liên hoa đỏ rực phía trước thu hút.
Chu Sa Liên!
Đây là một loại dược thảo trân quý thuộc tính âm hàn, có thể giải kịch độc thuộc tính Hỏa, trân quý chẳng kém gì Tuyết Tằm.
Không xa đó, một gốc linh chi màu tím như vừa mới nhô đầu ra khỏi mặt đất, chiếc ô vừa mới mở, còn dính một lớp đất, trông rất kiều nộn và ẩm ướt.
Đây là một gốc Cửu Phẩm Tử Chi!
Những dược thảo trân quý rực rỡ muôn màu khiến Phương Huyền có chút hoa mắt, không biết nên hái gốc nào trước.
Cmn!
Đồ ngốc mới phải lựa chọn, đương nhiên là thu hết cả lạp!
Phương Huyền bắt đầu điên cuồng hái lượm, Tuyết Tằm, Chu Sa Liên, linh chi tất cả đều bị hái xuống, ném vào không gian giới chỉ.
"A, kia là..."
Một mùi thơm đặc biệt nồng nàn thu hút hắn.
Đó là một đóa tiên hoa màu hồng, mọc ở khe suối giao nhau giữa hai dòng nước đỏ và trắng, cánh hoa óng ánh long lanh, nhụy hoa rực rỡ như kim cương, bông hoa nở rộ dài đến một thước, còn rực rỡ hơn cả ngọn lửa, kiều diễm ướt át!
"U Hương Khởi La Tiên Phẩm!"
Phương Huyền cuồng hỉ.
Đóa hoa lớn kỳ dị trước mặt chính là tiên dược cực phẩm thực sự - U Hương Khởi La Tiên Phẩm.
U Hương Khởi La Tiên Phẩm chính là khắc tinh của bách độc, tuy bản thân không thể giải độc, nhưng có thể kiềm chế độc tố, trong phạm vi bao phủ của hương thơm U Hương Khởi La Tiên Phẩm, mọi độc vật đều vô dụng.
Tất nhiên, nếu đã trúng độc từ trước, dù có U Hương Khởi La Tiên Phẩm cũng không còn tác dụng.
Đây là một gốc tiên dược phòng độc tốt nhất!
Thời gian trôi qua, Phương Huyền phát hiện rất nhiều tiên phẩm dược thảo.
Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc, Bát Biện Tiên Lan, Kê Quan Phượng Hoàng Quỳ, Khỉ La Úc Kim Hương, Tương Tư Đoạn Trường Hồng, Thủy Tiên Ngọc Cơ Cốt, Vong Xuyên Thu Thủy Lộ...
Một cái tiếp một cái, những tiên dược trân quý xuất hiện trước mặt hắn!
Bất kỳ gốc tiên phẩm bảo dược nào trong số này nếu được mang ra ngoài, chắc chắn sẽ gây ra một trận huyết vũ gió tanh, chưa cần nói đến những thứ khác, chỉ riêng Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc thôi, nếu để Cúc Đấu La biết được, e rằng sẽ bất chấp tất cả để cướp đoạt!
Bảo địa!
Đây mới thực sự là bảo địa!
Lúc này, một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu Phương Huyền.
Hắn liếm môi, có chút tham lam đảo mắt nhìn những tiên phẩm dược thảo trước mặt, thầm nghĩ nếu có thể ăn hết những tiên phẩm dược thảo này trong một hơi...
Vậy thì tuyệt đối,
Sẽ nổ tung mà chết ngay tại chỗ!
Cố gắng kiềm chế tham niệm trong lòng, Phương Huyền tiếp tục thăm dò dược viên.
Ước chừng vào lúc chạng vạng tối, hắn phát hiện hai loại tiên phẩm dược thảo khắc chế lẫn nhau, một băng một hỏa, cực hàn cực nhiệt.
Bát Giác Huyền Băng Thảo và Liệt Hỏa Hạnh Kiều Sơ.
Đây chính là mục tiêu cuối cùng của Phương Huyền trong chuyến đi này!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất