Đấu La Đệ Nhất Đao

Chương 9: Trăng đêm ám sát

Chương 9: Trăng đêm ám sát
Tối nay, tinh không rực rỡ, vầng trăng sáng treo cao.
Ánh trăng trong ngần như trâu nhũ, tĩnh lặng chảy xuôi xuống, khoác lên tòa hoàng thành hùng vĩ một lớp ngân sa thần thánh.
Đường phố Thiên Đấu thành ban đêm lộ ra sự tĩnh lặng đặc biệt, người qua lại trên đường thưa thớt, khác hẳn vẻ náo nhiệt ban ngày, ngược lại có vẻ hơi sâm nghiêm.
Hoàng đô lộng lẫy, muôn hình vạn trạng!
"Thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi thôi."
Tại một ngã tư đường bình thường, Thủy Băng Nhi đang nói lời tạm biệt với Phương Huyền.
Tỷ muội các nàng đến Thiên Đấu thành du ngoạn, hiện đang ở tại một tửu điếm, bây giờ sắc trời đã muộn, hai cô gái không nên lưu lại bên ngoài, đều nên trở về nghỉ ngơi.
"Ừ, gặp lại!"
Phương Huyền bình tĩnh gật đầu, không nói gì thêm.
"Phương Huyền, chúng ta ở tại Mân Côi tửu điếm trung tâm Thiên Đấu thành, nếu ngươi rảnh rỗi có thể tới tìm chúng ta chơi!" Thủy Băng Nhi nói.
"Tốt!"
Phương Huyền ngoài mặt đáp ứng, nhưng trong lòng lại nghĩ, "Quỷ mới thèm đi tìm các ngươi."
Lỡ như các ngươi đột nhiên đổi ý, bắt ta trả hai mươi vạn Kim Hồn tệ thì sao?
Đầu năm nay, lòng người khó đoán, lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng là chuyện thường ngày.
Để trốn tránh món nợ này, hắn đã quyết định rời xa đại chủ nợ Thủy Băng Nhi, tốt nhất là vĩnh viễn không gặp lại.
"Tiểu hoàng tử, tiền của ta ngươi nhớ trả đó... Ai, tỷ tỷ kéo ta làm gì!"
Thủy Nguyệt Nhi có chút xót của, tức giận trừng mắt nhìn Phương Huyền, muốn đòi tiền, nhưng lời còn chưa dứt, đã bị Thủy Băng Nhi kéo đi.
Từ biệt tỷ muội Thủy Băng Nhi, Phương Huyền một mình đi về hướng nhà.
...
Đây là một tòa tiểu viện nông thôn bình thường, ba gian nhà lá, một mảnh sân nhỏ, dưới chân tường râm mát trồng mấy bụi trúc xanh biếc, lá trúc xanh mướt phản chiếu ánh trăng trắng ngà, trông thật yên tĩnh và thanh bình.
Sau khi Phương Thanh Tuyết qua đời, Phương Huyền vẫn sống một mình ở đây, căn nhà lá bình thường này là di vật duy nhất mẫu thân để lại cho hắn.
Phương Huyền nhìn chằm chằm cánh cửa chính đã hơi mục nát, đứng trước cửa nhà một lúc, sau đó đẩy cửa bước vào, lặng lẽ tiến vào sân.
Trời đã gần khuya, nhưng sân không tối lắm, trăng đêm nay đặc biệt sáng, cảnh vật xung quanh đều có thể nhìn rõ.
Giày giẫm lên nền đất mềm mại, phát ra tiếng sột soạt.
Đi đến giữa sân, Phương Huyền đột nhiên dừng lại, cảm giác như có mũi kiếm kề sau lưng, một luồng hàn ý khủng khiếp khó tả truyền đến điên cuồng!
Thân thể hắn khẽ động, chân đạp mạnh xuống đất, lách người về phía trước bên trái.
Liên tiếp lăn ba vòng trên đất, hắn mới miễn cưỡng đứng vững được thân thể, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tại vị trí vừa đứng, đã có một người áo đen thần bí, tay xách một thanh trường kiếm rét căm căm!
"Ồ!"
Người áo đen kia rõ ràng có chút kinh ngạc, không ngờ Phương Huyền có thể tránh được một kiếm này.
"Ngươi là ai?!"
Mặt Phương Huyền trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm người áo đen, vừa rồi nếu hắn chậm một chút thôi, giờ này chắc đã bị trường kiếm xuyên thủng người, trở thành một cái xác không hồn.
Từ khi đến Đấu La đại lục, hắn ít giao du với người ngoài, cũng chưa từng đắc tội ai, cho dù gặp phải những kẻ có ác ý trong Hồn Thú sâm lâm, hắn cũng đã diệt khẩu tất cả.
Tại sao đột nhiên lại có người đến giết hắn?!!
Ánh mắt người áo đen lạnh lẽo, rõ ràng không có ý định trả lời câu hỏi của Phương Huyền, Hồn Lực toàn thân hắn khẽ động, vàng, vàng, tím, tím! Bốn Hồn Hoàn óng ánh từ trên trường kiếm bốc lên, một cỗ khí thế mạnh mẽ cuồn cuộn bộc phát!
"Hồn Tông!!!"
Nhìn thấy bốn Hồn Hoàn trên kiếm Võ Hồn, con ngươi Phương Huyền kịch liệt co rút.
Hồn Tông, sát thủ áo đen này lại là một Hồn Tông trên cấp bốn mươi!
Sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi, hắn chỉ là một tiểu Hồn Sư cấp mười một, đối mặt một Hồn Tông trên cấp bốn mươi, có hai Hồn Hoàn ngàn năm, gần như không có phần thắng!
"Rốt cuộc là ai phái ngươi tới?!"
Đôi mắt Phương Huyền lạnh lẽo, tay phải nắm chặt chuôi đao, gắt gao nhìn chằm chằm người áo đen, từ kẻ này, hắn thực sự cảm nhận được sự uy hiếp của tử vong.
"Người chết không cần biết!"
Một giọng nói khàn khàn phát ra từ dưới lớp khăn trùm mặt màu đen.
Ánh mắt người áo đen lóe lên vẻ lạnh lùng như mắt rắn độc, sức mạnh Hồn Tông được giải phóng hoàn toàn, Hồn Lực đáng sợ như cuồng phong quét ngang, tay phải hắn vung kiếm Võ Hồn, bốn Hồn Hoàn lấp lánh, sát khí đằng đằng, lao về phía Phương Huyền.
"Bạt Đao Thuật... Hàn Băng chi đao!"
Phương Huyền nghiêm mặt, tinh thần tập trung cao độ, ngay khi hắn rút đao ra, Băng Phượng Hoàng trong cơ thể lập tức thức tỉnh, phát ra một tiếng phượng minh vang dội, sức mạnh hàn băng không ngừng lan tỏa từ trên người hắn!
Thân đao Vô Ảnh trắng muốt thon dài lập tức phủ đầy hàn băng, đồng thời ngưng kết thành những mũi băng sắc nhọn, hàn khí đáng sợ tràn ngập, khiến nhiệt độ khu nhà nhỏ giảm mạnh.
Rõ ràng là người áo đen đến giết Phương Huyền, trong lòng hắn không hề có bất kỳ ảo tưởng nào, mong đợi người áo đen tha cho mình một lần, bây giờ, chỉ có liều chết một trận!
Vì vậy, Phương Huyền lập tức vận dụng toàn bộ sức mạnh, dựa vào Vô Ảnh Đao cấp độ danh đao, thi triển Hàn Băng chi đao mạnh nhất hiện tại, muốn tranh thủ một tia sinh cơ từ tay cường giả Hồn Tông này.
"Xoạt!"
Hàn Băng chi đao xé rách không gian, hóa thành một đạo đao mang màu băng lam, mạnh mẽ chém về phía đầu người áo đen, đồng thời người áo đen cũng chém ra một kiếm, kiếm Võ Hồn đánh vào Vô Ảnh Đao.
"Ầm ầm!"
Vô Ảnh Đao và kiếm Võ Hồn va chạm mạnh mẽ, lập tức tạo ra một cơn bão Hồn Lực cường hoành, điên cuồng tàn phá xung quanh.
Ngay sau đó, Phương Huyền phun ra một ngụm máu tươi, đột ngột bay ngược ra sau.
"Phốc... Khụ khụ!"
Hắn cảm giác như mình đâm vào một ngọn núi lớn, gan bàn tay nứt toác, ngũ tạng rung chuyển dữ dội, cả người mất tri giác trong giây lát, thân thể không tự chủ bị lực đạo khủng bố kia đánh bay, chật vật lăn ba vòng trên mặt đất, đâm mạnh vào hàng rào.
Hồn Tông cường giả, thật đáng sợ!
Đây không chỉ là khoảng cách giữa đao và kiếm, mà là sự chênh lệch thực lực quá lớn giữa hai người, người áo đen hoàn toàn nghiền ép Phương Huyền về cấp bậc Hồn Lực, hắn thậm chí không cần dùng đến Hồn Kỹ, dễ dàng chém bay Phương Huyền chỉ bằng một kiếm!
Phương Huyền dựa vào bức tường sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh, tóc tai rối bời dính đầy bụi đất, toàn thân đau nhức dữ dội từng đợt, đau đến tê cả da đầu.
"Chết tiệt..."
Nhìn người áo đen từng bước áp sát, lòng Phương Huyền dần chìm xuống vực sâu.
Hắn mới đến Đấu La đại lục chưa lâu, mới chỉ nhìn thấy một góc của thế giới thần kỳ này, chẳng lẽ lại phải chết không tiếng tăm ở nơi này sao?!
Hắn không cam tâm!
"Đến nước này rồi mà vẫn không phóng thích Võ Hồn, xem ra ngươi thật sự không thức tỉnh Võ Hồn..."
Người áo đen rút kiếm bước tới, từ trên cao nhìn xuống Phương Huyền, đôi mắt lạnh lẽo thấu xương không có bất kỳ cảm xúc nào, cười lạnh nói: "Dù ngươi thức tỉnh Võ Hồn thì sao, cũng chỉ là một con sâu kiến, hôm nay ngươi chỉ có cái chết!"
"Vậy thì thử xem!"
Cơn giận dữ trào dâng trong lòng, Phương Huyền gầm lên một tiếng, cầm Vô Ảnh Đao, điên cuồng lao thẳng về phía người áo đen.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất