Chương 46: Tính cách cứng cỏi của Bỉ Bỉ Đông
【Bất quá, ta nhớ rõ, hình như sở thích của Trương Châu là kiểu nam nhân trưởng thành, chín chắn.】
【Nếu ta không nhớ nhầm, thì tại kỳ Đại hội Tinh Anh lần này, sau khi thấy Ninh Phong Trí, Trương Châu liền động tâm rồi.】
Trực tiếp phòng Đấu La Nhất – Ninh Vinh Vinh:
“Trương Châu sư tỷ, ngươi đây là?”
Trực tiếp phòng Đấu La Nhất – Trương Châu:
“Ta... ta không biết nữa…”
Trương Châu vẻ mặt mờ mịt ngơ ngác.
【Chuyện này, hình như Mã Tiểu Đào bên Đấu La Nhị cũng giống như vậy.】
【Vừa thấy phụ thân của Hạo Vũ – Đái Hạo, hai mắt Mã Tiểu Đào lập tức sáng lên, rõ ràng là cũng động tâm rồi.】
Đấu La Nhị – Mã Tiểu Đào:
“. . .”
Trực tiếp phòng Đấu La Nhị – Lăng Lạc Thần:
“Ha ha.”
Trực tiếp phòng Đấu La Nhị – Mã Tiểu Đào:
“Cười cái đầu ngươi!”
Trực tiếp phòng Đấu La Nhị – Lăng Lạc Thần:
“Ta cứ cười đấy, ngươi quản được chắc?”
【Bất quá, cho dù là Trương Châu hay Mã Tiểu Đào, rốt cuộc cũng chỉ là đơn phương tình nguyện mà thôi. Ninh Phong Trí và Đái Hạo, e rằng còn chẳng biết, bản thân đã lặng lẽ có thêm một tiểu mê muội.】
Trực tiếp phòng Đấu La Nhị – Lăng Lạc Thần:
“Thật đáng thương.”
“Chưa bắt đầu đã kết thúc mối tình đầu rồi.”
Trực tiếp phòng Đấu La Nhị – Mã Tiểu Đào:
“Có bản lĩnh thì lên đài luận võ!”
“Ta sẽ cho ngươi biết hoa nở vì sao lại đỏ đến vậy!”
【Thôi xong, Ngọc Tiểu Cương bọn họ tới rồi, phải xuất phát đi săn hồn rồi. Cũng không biết lần này có ta tham gia, Tiểu Vũ còn có bị thương hay không.】
Viết xong dòng này, Thẩm Phàm cất nhật ký, nhanh chóng đi tới trước mặt Liễu Nhị Long. Giống như lần trước, hắn lại đưa cho nàng một cây kẹo mút có tạo hình từ Võ Hồn của nàng, nói:
“Viện trưởng Liễu, đây là lễ gặp mặt ta chuẩn bị cho ngươi.”
“Đa tạ.”
Liễu Nhị Long mỉm cười nhận lấy kẹo mút, sau đó ra hiệu cho Thẩm Phàm mau chóng xếp hàng.
“Khụ khụ.”
“Tin rằng lý do tập hợp lần này, chắc các ngươi cũng đã biết.”
“Được rồi, ta cũng không nhiều lời, xuất phát!”
Có lẽ là do Ngọc Tiểu Cương bị thương, lần này Flanders không bắt Thẩm Phàm bọn họ chạy bộ tới rừng Hoàng Hôn nữa, mà hiếm hoi phá lệ điều động hai cỗ xe ngựa.
“Dễ chịu thật đấy.”
“Viện trưởng cái tính keo kiệt, hôm nay coi như phá lệ rộng rãi rồi.”
Vừa ngồi lên xe ngựa, Mã Hồng Tuấn đã cảm khái.
“Cẩn thận để viện trưởng nghe thấy, bắt ngươi xuống xe mà chạy đấy.”
Oscar liếc xéo Mã Hồng Tuấn.
“Yên tâm đi.”
“Cách xa cả mấy trượng, làm sao nghe được.”
Mã Hồng Tuấn phất tay, vẻ mặt chẳng hề để tâm.
“Tiểu Tam.”
“Lần này ngươi định săn hồn hoàn gì?”
Đái Mộc Bạch chẳng buồn để ý đến màn nói nhảm của Mã Hồng Tuấn và Oscar, mà quay sang hỏi Đường Tam.
“Có hai lựa chọn.”
“Một là Địa Huyệt Ma Chu.”
“Một là Nhân Diện Ma Chu.”
Chuyện này, Đường Tam đã sớm thương lượng với sư phụ.
“Hừ hừ.”
Nghe đến đây, Đái Mộc Bạch còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Phàm đã bật cười khúc khích, không rõ ý gì.
“Ngươi cười cái gì?”
Đường Tam nhíu mày.
“Không có gì.”
Thẩm Phàm lắc đầu, vẻ dửng dưng, rồi chẳng buồn quan tâm ánh mắt tức giận của Đường Tam, lại lấy nhật ký ra viết tiếp.
【Ngọc Tiểu Cương đúng là hại người không mỏi.】
【Một cái Lam Ngân Hoàng tốt như vậy, lại bị hắn dạy thành bán phế Võ Hồn.】
Phòng phát sóng trực tiếp Đấu La – Thủy Nguyệt Nhi:
“Không phải là ‘dạy người không biết mệt’ sao?”
“Sao lại thành ‘hủy người không biết mệt’ rồi?”
Phòng phát sóng trực tiếp Đấu La – Hỏa Vũ:
“Chỉ số thông minh của ngươi, chắc đều dồn hết vào thuộc tính làm trò cười rồi.”
【Ta đoán bừa một chút thôi.】
【Cấu hình hồn hoàn mà Ngọc Tiểu Cương định ra cho Đường Tam, hẳn là học từ chỗ Bỉ Bỉ Đông.】
【Nếu không thì, tại sao mấy hồn hoàn mà Ngọc Tiểu Cương bảo Đường Tam hấp thu, toàn là nhện này, nhện kia, cho dù không phải nhện, cũng bắt buộc phải là hồn thú có thuộc tính kịch độc?】
【Người thường có thể không biết, nhưng ta thì biết rõ, hai hồn vũ của Bỉ Bỉ Đông, đều là nhện, hơn nữa đều là thuộc tính độc.】
【Đặt hai bên lên bàn cân mà so, nói Ngọc Tiểu Cương không học theo cấu hình hồn hoàn của Bỉ Bỉ Đông để sắp xếp cho Đường Tam, đến chính Ngọc Tiểu Cương chắc cũng chẳng tin nổi.】
Phòng phát sóng trực tiếp Đấu La – Liễu Nhị Long:
“Ngươi thật rộng lượng đấy, cái gì cũng nói hết cho Ngọc Tiểu Cương.”
Phòng phát sóng trực tiếp Đấu La – Bỉ Bỉ Đông:
“Hừ hừ.”
“Ngươi có tư cách chê cười ta sao?”
“Chẳng phải ngay cả số lượng… mao của ngươi có bao nhiêu, ngươi cũng nói hết với hắn rồi à?”
Phòng phát sóng trực tiếp Đấu La – Thiên Nhận Tuyết:
“...”
Phòng phát sóng trực tiếp Đấu La – Liễu Nhị Long:
“...”
Liễu Nhị Long trợn mắt há hốc mồm nhìn dòng tin nhắn mà Bỉ Bỉ Đông vừa gửi, bắt đầu nghi ngờ người đang khẩu chiến với mình lúc này, có phải thật sự là Bỉ Bỉ Đông không.
Phòng phát sóng trực tiếp Đấu La – Bỉ Bỉ Đông đã thu hồi một tin nhắn.
Phòng phát sóng trực tiếp Đấu La – Bỉ Bỉ Đông:
“Hồ Liệt Na! Ngươi lại nghịch cái gì đó hả!”
Phòng phát sóng trực tiếp Đấu La – Hồ Liệt Na:
“Sư phụ, xin thứ tội.”
Hồ Liệt Na trong lòng khổ không tả nổi, nhưng đối diện ánh mắt đầy uy nghiêm của sư phụ nhà mình, đành phải ngoan ngoãn nhận lấy cái nồi lớn úp xuống đầu.
Phòng phát sóng trực tiếp Đấu La – Thiên Nhận Tuyết:
“...”
Phòng phát sóng trực tiếp Đấu La – Liễu Nhị Long:
“...”
“Chả trách Thẩm Phàm nói, ngươi mà không còn cố kỵ gì nữa, thì thiên hạ vô địch.”
“Giờ ta tin rồi.”
Liễu Nhị Long nhịn nãy giờ, cuối cùng cũng nén lại câu định nói toạc ra:
Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.
Lúc này bên phía Thẩm Phàm, tất nhiên là không biết trong phòng phát sóng Bỉ Bỉ Đông vừa gây ra bao nhiêu sóng gió.
Hắn đưa tay lau sạch đồ uống trên mặt, ánh mắt có chút quái dị, sau đó dưới ánh mắt áy náy của năm nữ tử, cúi đầu tiếp tục viết nhật ký.
【Vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?】
【Năm người Tiểu Vũ bọn họ cùng lúc phun nước uống vào mặt ta, không biết có tính là… gián tiếp hôn môi không nhỉ?】
Ngũ mỹ Shrek:
“...”
【Ta còn lỡ nếm được một chút, cũng chẳng biết là của ai.】
【Nếu cái trước chưa tính là gián tiếp hôn, thì cái này chắc chắn là rồi.】
Ngũ mỹ Shrek:
“Đừng nói nữa!”
【He he.】
【Nhìn xem ánh mắt ghen tị và hậm hực của đám Đái Mộc Bạch kìa.】
【Chắc bọn họ đang rất muốn thế chỗ ta nhỉ.】
【Đừng có mơ, phúc lợi như vậy, chỉ dành cho ta thôi.】
【Khặc khặc khặc.】
Ngũ mỹ Shrek:
“Làm ơn đừng nói nữa được không!”
Có lẽ lời nguyện cầu của năm nữ tử phát huy hiệu lực, Thẩm Phàm liếc nhìn mấy lần về phía Đái Mộc Bạch và mấy người khác xong, cuối cùng cũng khôi phục lại vẻ nghiêm túc.
【Nói đến mới nhớ, Đường Hạo thật sự là quá không đáng tin.】
【Lúc nhỏ thì mặc kệ Đường Tam thế nào cũng được.】
【Giờ đã quyết tâm bồi dưỡng Đường Tam, thì cũng nên ra tay thật sự một chút chứ.】
【Ngươi rõ ràng biết, võ hồn của Đường Tam không phải là Lam Ngân Thảo, mà là Lam Ngân Hoàng.】
【Ngươi cũng biết rõ, con đường tu luyện của Lam Ngân Hoàng, vốn không phải hệ khống chế, mà là hệ trị liệu và công kích.】
【Nhắc nhở một câu, sẽ chết sao?】
【Chẳng qua là muốn để Ngọc Tiểu Cương tự đi tìm Bỉ Bỉ Đông xin phương pháp tu luyện song sinh võ hồn, nên mới không muốn đắc tội với hắn.】
【Nhưng dùng cái giá là nửa phế đi một võ hồn, để đổi lấy công pháp song sinh võ hồn, có đáng không?】
【Hơn nữa, cái võ hồn bị phế đó, lại chính là ngươi tự mình dặn Đường Tam, bảo hắn phải dùng cây búa kia để bảo vệ cái cỏ ấy mà.】