Chương 41: Lần đầu gặp Mã Tiểu Đào, yêu cầu bồi thường
“Từ học trưởng, ngươi lại thua rồi.”
Trần Quân Đình bất ngờ vung kiếm đánh bay Từ Tam Thạch khỏi đấu hồn đài, rồi lập tức xoay người, một kiếm phản kích, đụng độ chính diện với móng vuốt của Cự Long đang bổ tới!
Lôi đình vang động, thân thể hắn cùng hơn nửa khu vực xung quanh lập tức bị bao phủ. Tia sét giăng dày đặc từ trên trời giáng xuống, dày như đàn xà lôi điện, che khuất tầm nhìn.
Tia điện nóng rực, thiêu cháy bạch bào.
Từng mảng cháy xém hiện rõ trên y phục.
Chỉ trong chớp mắt, Trần Quân Đình và Bối Bối đã trực diện giao đấu!
Một luồng khí thế mênh mông lẫm liệt xen lẫn sát khí dữ dội từ người Trần Quân Đình tràn ra, tựa như từ vô hình hóa hữu hình. Dưới từng đạo kiếm quang, đàn xà lôi điện bị chém nát, lộ ra hai thân ảnh đang giao chiến.
Ở một bên khác, Tần Lam dưới sự khuếch đại của Cao Minh, liên tục giao thủ với Giang Nam Nam, người đang bị khống chế ở cấp bậc Đại Hồn Sư.
Cho đến khi một đạo kiếm quang phá vỡ thế giằng co.
Trần Quân Đình vận Thất Sát Kiếm, kiếm lóe lưu quang.
Cùng lúc, ngôi sao năm cánh màu tím xếp ở vị trí thứ ba tỏa sáng...
“Vút—”
Một con Bạch Long do sát khí ngưng tụ xoay quanh thân kiếm, theo ánh sáng lạnh lóe lên, Thất Sát Kiếm phá không mà đi!
Bối Bối căn bản chưa kịp phản ứng, vảy trên móng rồng bị cắt rách trong khoảnh khắc, thân thể bị xé ra một vết máu, sát khí quanh quẩn khiến máu chảy không ngừng! Lôi điện xung quanh cũng bị phi kiếm mang theo Bạch Long kia nghiền nát trong nháy mắt!
“Bối Bối!”
Dưới đài, Đường Nhã lập tức đứng bật dậy!
Nàng vừa định lên đài, đã bị Ninh Thiên ngăn lại.
“Nhã học tỷ, đừng lo. Ngươi xem đi.”
Chỉ thấy trên đài, Bối Bối toát mồ hôi lạnh đầy người! Hắn cảm nhận rõ ràng, kiếm kia cố ý sượt qua, nếu thực sự bị đánh trúng…
Sờ ngực, khóe miệng nở nụ cười khổ.
Vẫn duy trì trạng thái Võ Hồn phụ thể, chắp tay nói:
“Trần huynh đệ, ta thua rồi.”
“Bối học trưởng, đã đắc tội.”
Trần Quân Đình lập tức tiến lên, xóa đi sát khí quanh vết thương. Sau đó lấy ra một viên đan dược, đưa cho Bối Bối.
Không lâu sau, máu ngừng chảy.
Gương mặt tái nhợt của Bối Bối cũng dần hồng hào.
Lúc này, Trần Quân Đình đi về phía Giang Nam Nam.
“Học tỷ, đội các ngươi đã thua.”
Thấy chỉ còn một mình, Giang Nam Nam dứt khoát nhận thua.
“Trần huynh đệ, kiếm vừa rồi là chiêu gì vậy?”
Bối Bối sờ vết thương trên ngực, mặc áo lại, vẻ tò mò hỏi. Dù sao theo lời giới thiệu trước đó, kỹ năng hồn thứ ba của Trần Quân Đình là Kiếm Dực Như Phi, vốn là hồn kỹ khuếch đại – phụ trợ.
“Cũng coi như tự sáng tạo ra.”
“Một nhát đoạn hầu, bách bộ phi kiếm.”
“Chỉ là…” Gương mặt Trần Quân Đình thoáng hiện vẻ bất mãn, “Tự sáng tạo này chưa đạt tới hiệu quả như mong muốn. Cho nên cần phối hợp với hồn kỹ thứ ba.”
Lời vừa nói ra, ai nấy đều nhíu mày!
Quá khoác lác rồi!
Tiếp đó, Từ Tam Thạch, Bối Bối, Giang Nam Nam, Đường Nhã lần lượt lên đài. Ba đội của Trần Quân Đình cùng nhau rèn luyện ăn ý chiến đấu.
Ba đội bổ khuyết, mỗi lần đều có tiến bộ.
Cho đến khi trời nhá nhem, buổi huấn luyện mới kết thúc.
Trong quá trình đó, Vương Đông cũng đề xuất muốn gia nhập Đường Môn.
Đường Nhã vốn đang lo lắng nhân lực ít ỏi, liền phấn khởi. Sau khi đọc môn quy, nàng cho Vương Đông nhập môn, đồng thời để Bối Bối truyền thụ các tuyệt học của Đường Môn cho hắn.
Rời khỏi Cửu Bảo Các, mọi người chưa vội về học viện mà cùng nhau dạo phố ăn vặt, không khí vui vẻ hòa hợp.
Ngoại trừ...
“Nam Nam, đây là trà trái cây nổi tiếng nhất con phố này! Nam Nam, đây là xiên nướng ngon nhất đấy…”
Từ Tam Thạch tay cầm đầy đồ ăn, cười nịnh nọt lấy lòng Giang Nam Nam. Nàng sắc mặt lạnh như băng, không buồn đáp lời, giả vờ không quen biết hắn.
Ngay cả Trần Quân Đình cũng lắc đầu ngán ngẩm.
“Thật mất mặt!”
Bối Bối đưa tay che mặt, hắn dù bụng dạ đen tối, lúc này cũng thấy không đủ mặt mũi.
“Đi nhanh lên…”
Bên cạnh, Trần Quân Đình kéo tay Ninh Thiên, hai người lặng lẽ bước nhanh, muốn tránh xa Từ Tam Thạch.
“Tiểu Từ.”
Bỗng, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, khiến Từ Tam Thạch đang dính chặt lấy Giang Nam Nam lập tức rùng mình, ánh mắt chuyển thành hoảng sợ.
Trần Quân Đình cùng mọi người cũng cảm nhận không khí quanh đó thay đổi, phố xá nhốn nháo lập tức im bặt. Một thân ảnh vừa xuất hiện, đám đông tự động tản ra.
Một nữ tử áo đỏ chậm rãi bước đến. Mọi người xung quanh như theo bản năng tránh đường, không dám nhìn thẳng, đều cúi đầu.
Nữ tử thân hình cao gầy cân đối, thân thể bốc lửa, vòng eo nhỏ nhắn càng khiến vóc dáng thêm mê người. Đôi chân thon dài, khí chất thanh xuân rực rỡ.
Dù nàng che khăn đỏ che mặt, chỉ lộ đôi mắt và chân mày, cũng có thể nhận ra đây là một tuyệt sắc giai nhân.
Trần Quân Đình khẽ nhướng mày.
Mã Tiểu Đào!
“Là học tỷ nội viện.”
Ninh Thiên ghé tai Trần Quân Đình thì thầm.
“Hơn nữa hình như Từ học trưởng rất sợ nàng.”
Từ Tam Thạch cúi đầu, không dám đối diện.
“Tiểu Đào tỷ.”
“Quả nhiên là ngươi, làm ta tìm mãi.”
Ánh mắt Mã Tiểu Đào đảo qua mọi người, vẻ cao ngạo chẳng thèm để ai vào mắt. Chỉ đến khi nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, ánh nhìn mới khựng lại, như đang dò xét điều gì, khiến hai người bối rối không yên.
Trần Quân Đình và Ninh Thiên tiến lên, chặn ánh mắt dò xét kia lại. Ninh Thiên quay đầu dịu dàng hỏi:
“Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, hai người quen học tỷ này sao?”
Do dự một chút...
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, Vương Đông lắc đầu.
Nhưng rồi thấy Hoắc Vũ Hạo gật, hắn vội gật theo.
Sau đó, Hoắc Vũ Hạo kể lại chuyện xảy ra bên Hải Thần Hồ, nói rõ bồi thường là hai viên Thăng Hồn Đan.
Vương Đông còn vui mừng chưa kịp hết, không nhận ra sắc mặt Trần Quân Đình đã lạnh lẽo, còn Ninh Thiên cũng đã mất vẻ ôn nhu.
“Hai viên Thăng Hồn Đan, hai mạng người.”
Trần Quân Đình thản nhiên mở lời, khiến ai nghe cũng lạnh gáy. Vương Đông lập tức cảm thấy không ổn, vội bịt miệng trốn sau Hoắc Vũ Hạo.
Ninh Thiên cũng cười lạnh, nhìn chằm chằm Mã Tiểu Đào: “Học tỷ, bồi thường như vậy... chẳng phải quá ‘rẻ’ sao?”
Mã Tiểu Đào nhíu mày, ánh mắt dường như không để tâm đến câu nói mà lại nghĩ đến thuộc tính băng hôm đó.
“Trong các ngươi, ai có Võ Hồn hệ băng?”
Ánh mắt trực tiếp xuyên qua Trần Quân Đình và Ninh Thiên, đưa tay chộp về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Trần Quân Đình và Ninh Thiên lập tức nổi giận!
Vì Hoắc Vũ Hạo ư? Không chỉ vậy.
Mà còn vì danh dự của Cửu Bảo Lưu Ly Tông!
“Vút -”×2
Thất Sát Kiếm sắc bén, Thất Bảo Lưu Ly Tháp rực rỡ. Hai Võ Hồn cùng hiện, khiến tay Mã Tiểu Đào cứng lại tại chỗ.
“Cửu Bảo… Lưu Ly Tông.”
“Không chỉ thế, Vương Đông còn là người của Đường Môn!”
Mã Tiểu Đào không thèm nhìn Đường Nhã vừa nhảy ra, chậm rãi rút tay về. Nàng là đệ tử của Viện trưởng hệ Võ Hồn – Ngôn Thiếu Triết, hiểu rõ quan hệ giữa học viện và Cửu Bảo Lưu Ly Tông.
Hơn nữa, Cửu Bảo Lưu Ly Tông giàu có, thực lực mạnh, tình báo khắp đại lục... Với Shrek học viện, họ trọng thị Cửu Bảo Lưu Ly Tông còn hơn cả Bạch Hổ Công Tước Phủ.
Thân phận đệ tử của tông môn này chưa bao giờ đơn giản.
Giờ đây, người kế thừa tông chủ và Hộ Tông Đấu La đã rõ ràng. Vậy chỉ còn lại danh hiệu đệ tử ưu tú...
“Đệ tử ưu tú? Hắn sao? Một phế vật mười tuổi mới cấp 18?” Mã Tiểu Đào liếc Hoắc Vũ Hạo, ánh nhìn đầy khinh miệt, khiến hắn đau nhói trong lòng, đồng thời chọc giận mọi người.
Đặc biệt là Vu Phong và Vương Đông – người luôn xem Hoắc Vũ Hạo là huynh đệ!
“Ngươi có ý gì!”
Mã Tiểu Đào chẳng thèm đáp, chỉ bình thản nhìn Ninh Thiên và Trần Quân Đình: “Nói đi, các ngươi muốn bồi thường thế nào.”
“Rất đơn giản. Hai khối hồn cốt.”
Trần Quân Đình thản nhiên nói.
“Không thể!”
Thấy đối phương quá đáng, Mã Tiểu Đào kìm nén giận dữ, quả quyết: “Nhiều nhất một khối! Còn là bí pháp hồn cốt!”
“Được.”
Ninh Thiên nhẹ gật đầu.
Bọn họ cần là thái độ, chứ không thiếu thứ hồn cốt rẻ tiền bồi thường này.
“Cầm lấy.”
Ngón tay mảnh như hành lướt qua chiếc nhẫn hồng bảo, ánh sáng lóe lên, một túi da xuất hiện. Ném cho Hoắc Vũ Hạo, nàng quay người bỏ đi.
“Tiểu Từ, đi thôi.”
Từ Tam Thạch đau khổ nói:
“Tiểu Đào tỷ, nhẹ tay chút được không…”
Nhưng Mã Tiểu Đào đang giận, đâu dễ thương lượng! Nàng túm cổ áo hắn, mở Phượng Hoàng Dực đỏ rực!
Một cái vỗ cánh, bay thẳng lên trời!
Biến mất trong tầm mắt!
Nàng không muốn ở lại thêm một khắc nào!
“Từ học trưởng thật khổ.” Trần Quân Đình nghe tiếng la hét dần xa, lắc đầu. Thấy Hoắc Vũ Hạo ôm túi hồn cốt ngẩn ngơ, bèn cười:
“Hoắc Vũ Hạo, ngươi cất kỹ hồn cốt này đi. Tông môn sẽ không thu lại đâu. Nhưng ta khuyên ngươi, hồn cốt này phẩm chất thấp, đừng vội hấp thu. Chờ sau này tìm được hai khối tương thích, hãy dùng để dung hợp rồi mới hấp thu. Không thì lãng phí vị trí hồn cốt quý giá.”
“Vâng, Quân Đình ca ca.”
Hoắc Vũ Hạo mắt đỏ hoe, nhìn về phía Ninh Thiên.
Đây là lần đầu tiên có người vì hắn mà đứng ra.
“Cảm ơn ngươi, Tiểu Thiên tỷ.”
“Thôi, khỏi cần cảm ơn.”
Ninh Thiên cười, khoác tay Trần Quân Đình, còn hắn thì nhìn con phố vắng tanh và Đường Nhã đang thẫn thờ bị xem nhẹ, khẽ thở dài:
“Tâm trạng vui vẻ hôm nay, bị phá sạch rồi.”
“Thôi kệ, về đi thôi.”
“Tập trung tinh thần, chuẩn bị cho khảo hạch tân sinh ngày mai.”