Chương 14: Hồn Thú nhà ai không sao lại tự đi hóa hình
Hử?
Nhìn thấy gương mặt nhỏ có chút ửng đỏ của Tô Lâm Phong, Bỉ Bỉ Đông không khỏi cau mày.
Đây là phản ứng mà một đứa trẻ sáu tuổi nên có sao? Luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Bỉ Bỉ Đông đưa đôi mắt sáng ngời đánh giá Tô Lâm Phong từ trên xuống dưới, dường như muốn tìm ra sơ hở nào đó từ trên người y, đôi mắt khẽ híp lại nói: “Ta luôn cảm thấy ngươi ở đâu đó không giống một đứa trẻ sáu tuổi.”
Ối… sẽ không bị phát hiện chứ?
Mình biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
Tô Lâm Phong ngây người tại chỗ, sáu năm nay y đã rất cố gắng để đóng vai một đứa trẻ, nếu để Bỉ Bỉ Đông phát hiện y là Đào Chi Trợ khoác lên thân xác sáu tuổi, e là giây tiếp theo nàng sẽ bóp chết y.
“Không giống sao?”
Sắc mặt Tô Lâm Phong cứng đờ, cố gắng phản hỏi lại: “Vậy tỷ tỷ cảm thấy ta không giống ở chỗ nào?”
Lần này Bỉ Bỉ Đông lại bị hỏi đến. Muốn nói không giống ở chỗ nào, nàng cũng không thể nói cụ thể được. Cuối cùng, nàng với khuôn mặt hơi ửng hồng sửa sang lại chiếc váy ngủ, cố tỏ ra không sao mà vẫy vẫy tay.
Thôi bỏ đi!
Trẻ con mà, sớm muộn gì rồi cũng sẽ lớn.
Có lẽ là do mình quá mẫn cảm, Hồn Thú và con người vốn dĩ khác nhau, tuy nói là mười vạn năm mới sinh ra linh trí, nhưng ít nhất y cũng đã sống mười vạn năm, trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ bình thường của loài người dường như cũng có thể giải thích được.
Trong lòng đã có đáp án.
Bỉ Bỉ Đông liền không còn rối rắm nữa, sắc mặt nàng cũng lại khôi phục sự lạnh lùng như trước, nhìn Tô Lâm Phong nói: “Tại sao ngươi còn phải quay về?”
Giống như là chất vấn, lại giống như là trách móc. Rõ ràng nàng đã chịu rất nhiều áp lực mới cố ý để Tô Lâm Phong rời đi.
“Bởi vì học viện tan học rồi.”
Tô Lâm Phong nhìn Bỉ Bỉ Đông, chớp chớp mắt nói: “Ta lại không giống Hồ Liệt Na bọn họ sống ở học viện, tan học rồi đương nhiên phải về nhà.”
“Về nhà?”
Khóe mắt Bỉ Bỉ Đông giật giật hai cái, ánh mắt nhìn Tô Lâm Phong có chút thất thần.
Nàng thầm nghĩ tên này sẽ không thật sự coi đây là nhà mình chứ? Ngươi có biết mình là một Hồn Thú mười vạn năm đã hóa hình, cả Võ Hồn Điện bao gồm nàng đều muốn Hồn Hoàn Hồn Cốt của ngươi sao?
Sự thật tuy là vậy, nhưng lúc này trong lòng Bỉ Bỉ Đông lại dâng lên một luồng hơi ấm.
Cuối cùng vẫn là một đứa trẻ.
Một lúc lâu. Bỉ Bỉ Đông hít một hơi thật sâu, mới lại mở lời nói: “Vậy ngươi có biết không, một khi thân phận của ngươi bại lộ, cả Võ Hồn Điện thậm chí cả Hồn Sư của toàn bộ đại lục, đều sẽ muốn lấy tính mạng của ngươi?”
Bỉ Bỉ Đông cũng không hề che giấu, cảm thấy mình cần thiết phải nói cho y biết tình cảnh hiện tại.
Trước mắt.
Người biết thân phận của Tô Lâm Phong chỉ có Thiên Tầm Tật, Thiên Nhận Tuyết và nàng. Mặc dù Võ Hồn của y có thể che giấu khí tức Hồn Thú của bản thân, nhưng cũng không thể đảm bảo hoàn toàn một ngày nào đó y sẽ không bại lộ.
Chưa nói đến Thiên Tầm Tật vẫn luôn thèm muốn Hồn Cốt mười vạn năm của Tô Lâm Phong, cho dù là chính Bỉ Bỉ Đông cũng không thể hoàn toàn cự tuyệt được sự dụ hoặc này.
“Nhưng bây giờ luồng tà khí trong cơ thể tỷ tỷ vẫn còn cần trị liệu mà?”
Tô Lâm Phong nhe răng cười, “Hơn nữa, tỷ tỷ nỡ lòng nào ăn thịt ta sao?”
Bỉ Bỉ Đông: “Ngươi…”
Rời đi. Bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Dù sao việc ở lại đây cũng là sau khi y suy nghĩ kỹ càng rồi. Tô Lâm Phong không ngốc, y có thể nhìn ra sự thay đổi của Bỉ Bỉ Đông, chỉ cần bản thân y chú ý đến Thiên Tầm Tật thì vấn đề hẳn là không lớn.
“Thật nhiều lời, ngươi tưởng ta không nỡ ăn ngươi sao?”
Lần này Bỉ Bỉ Đông triệt để không còn tính khí, nhưng vẫn lạnh giọng nói: “Ngươi tốt nhất là hãy nhớ kỹ cho ta, cho dù ở Võ Hồn Điện, ngoài ta ra không được tin tưởng bất cứ ai, càng không được bại lộ thân phận thật sự của mình.”
“Ồ, biết rồi.” Tô Lâm Phong cười gật đầu, “Vậy tỷ tỷ, bây giờ chúng ta bắt đầu song tu đi.”
Bỉ Bỉ Đông khẽ sững sờ: “Bắt đầu cái gì?”
“Cùng nhau tu luyện đó, nếu không làm sao giúp tỷ khống chế Sát Thần Lĩnh Vực.”
“Tiểu hỗn đản, sau này ngươi tốt nhất là nên đổi cách diễn đạt khác, ngươi lại đang làm gì vậy, có tin ta chặt cái móng vuốt của ngươi không…”
…
Ngày hôm sau.
Khi Tô Lâm Phong tỉnh lại thì lại không thấy bóng dáng Bỉ Bỉ Đông đâu, cũng may y đã quen rồi. Không có thì không có vậy, y chuẩn bị tự mình đi tìm chút gì đó ăn rồi đến trường.
Lật người xuống giường, Tô Lâm Phong vươn vai, toàn thân xương cốt kêu răng rắc. Cảm giác thoải mái trong nháy mắt lan truyền khắp toàn thân.
“Tỉnh rồi à.”
Ngay lúc này, Bỉ Bỉ Đông đẩy cửa bước vào, trong tay còn bưng bữa sáng vừa làm xong, “Ăn cơm trước đã.”
Bữa sáng? Nàng làm sao?
Tô Lâm Phong ngồi xuống bàn ăn, nhồm nhoàm ăn, dù sao trước kia Bỉ Bỉ Đông nuôi con, y và Thiên Nhận Tuyết về cơ bản đều là ăn một bữa nhịn ba bữa, ăn ba bữa nhịn bảy bữa.
Bỉ Bỉ Đông: “Ngươi ăn chậm thôi, không có ai giành với ngươi đâu.”
“Ừm, ngon lắm.” Tô Lâm Phong vừa ăn vừa nói: “Tối qua quần nhau bảy lần, bây giờ quả thực có chút đói rồi.”
Bỉ Bỉ Đông: “…”
Quần nhau bảy lần gì?
Không phải. Là ai đã dạy ngươi nói chuyện như thế?
Mắt Bỉ Bỉ Đông trừng còn tròn hơn cả chuông đồng, thầm nghĩ ba năm nay mình không ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?
Đúng là vậy.
Tối qua Tô Lâm Phong vì giúp Bỉ Bỉ Đông áp chế Sát Thần Lĩnh Vực mà Hồn Lực đã cạn kiệt bảy lần. Nhưng sự tiêu hao và khôi phục này cũng mang lại lợi ích rất lớn cho y. Sự thay đổi của Hồn Lực không chỉ đang tôi luyện gân cốt của y, thậm chí còn đang âm thầm cải tạo cơ thể y.
Đơn giản cứ như là gian lận vậy.
Mặc dù làm chậm tốc độ tu luyện, nhưng Tô Lâm Phong lại không hề để ý, Hồn Lực có thể chậm lại, nhưng nền tảng nhất định phải vững chắc. Bất kể là Hồn Sư hay Hồn Thú, Hồn Lực chỉ là tiêu chuẩn của sức mạnh, mà thể phách mới là mấu chốt quyết định giới hạn của Hồn Lực. Bỉ Bỉ Đông chính là một ví dụ sống động nhất, nếu không phải thể phách của nàng khác với người thường, làm sao có thể gánh vác Song Sinh Võ Hồn.
Lại như những Hồn Thú mười vạn năm trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, những tồn tại có thể phách yếu như Lam Ngân Thảo, thỏ, trước khi đại kiếp mười vạn năm đến chỉ có thể chọn hóa hình, không giống những hung thú dám trực tiếp đối mặt với đại kiếp, nếu không Hồn Thú nhà ai không sao lại tự đi hóa hình chứ!
Đương nhiên, Tô Lâm Phong chỉ là một ngoại lệ.
Sau khi ăn no.
Tô Lâm Phong nhanh nhẹn đặt bát đũa xuống, chào Bỉ Bỉ Đông rồi đi học.
Học Viện Võ Hồn.
Nghe có vẻ cao sang, thực ra hoàn toàn là một học viện bình dân. Giống như phần lớn những đứa trẻ như Hồ Liệt Na đều đến từ Hồn Thôn, học viện cung cấp miễn phí chỗ ăn chỗ ở cho họ. Đương nhiên cũng có những đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở Võ Hồn Thành, họ cũng đi học như Tô Lâm Phong vậy.
Lúc này, trên đường đến học viện đã xuất hiện rất nhiều bóng dáng của các thiếu niên, thiếu nữ, Tô Lâm Phong đương nhiên cũng ở trong đó.
Bây giờ Tô Lâm Phong là người nổi tiếng, trận chiến ngày hôm qua gần như cả học viện đều biết đến sự tồn tại của y. Trên đường còn có không ít bạn học chủ động chào hỏi y.
“Tô Lâm Phong!”
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến.
Quay đầu nhìn lại, chính là Trương Bình trong Hoàng Kim Nhất Đại, hơn nữa bên cạnh nàng còn đứng một người đàn ông trẻ tuổi cao to vạm vỡ.
Người đàn ông trông chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đôi mắt lại có vài phần giống Trương Bình. Nhìn thoáng qua khiến Tô Lâm Phong thực sự có chút cảm giác quen thuộc.
Nhưng lại không nhớ ra là ai.
“Trương Bình, ngươi cũng đi học như ta sao?” Tô Lâm Phong cười hỏi, nhưng ánh mắt của y lại luôn dừng lại trên người đàn ông trẻ tuổi kia.
“Nhà ta ở ngay Võ Hồn Thành.” Trương Bình cười hì hì, thuận theo ánh mắt của Tô Lâm Phong nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi, sau đó vội vàng giải thích: “Ngươi đừng hiểu lầm, mỗi ngày đều là ta tự mình đến học viện, hắn là cậu của ta Lạc Nhĩ Địch Á Lạp, cũng là giáo viên của học viện, phụ trách nhiệm vụ thử thách mỗi tháng một lần của học viên.”
“Lúc không có tiết, cậu ta bình thường cũng không hay đến học viện đâu.”
“Ối…” Tô Lâm Phong cười gượng gạo mà không mất lịch sự, thầm nghĩ tại sao phải vội vàng giải thích? Chẳng lẽ là ngươi sợ bị coi là cô gái bám váy bố sao? Thật là đau lòng quá mà.